Đổng Lưu thấy mấy người đi vào, quát mắng:

- Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi đến đây? Không biết chỗ này là đâu sao? Nơi này là ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta phá án!

Phùng Bảo cũng la lên:

- Mấy người còn đứng đó làm gì? Đuổi bọn họ ra!

Phùng Bảo tiến lên trước định đẩy Lý Nhạc Thiên.

Nữ nhân này sao quen mắt quá.

Người duy nhất không nhúc nhích là Hoàng Hòa Quý, khi gã thấy Diệp Tích, nhìn cô thì cảm giác rất quen mắt. Hoàng Hòa Quý suy nghĩ giây lát sau mắt sáng lên. Đây là nữ nhân trong hình chụp, không ngờ cô ta đến đây.

Trời cũng giúp ta!

Có câu muốn diệt vong thì phải điên cuồng trước, tận đáy lòng Hoàng Hòa Quý không muốn bỏ qua, nhưng Tiêu Vân Sơn nói rất dứt khoát, không có chứng cứ thì thả người ngay. Việc này đã bị lãnh đạo thành phố ủy chú ý, nếu còn gây tiếp không tốt cho ai. Trong lời nói của Tiêu Vân Sơn lộ ra nhóm bọn họ về ủy ban kỷ luật thành phố sẽ đối mặt xử phạt nặng nề.

Nếu đúng vậy thì Hoàng Hòa Quý nguyện liều một phen.

Các người nói ta không có chứng cứ đúng không? Được, bây giờ ta tìm chứng cứ cho các người coi. Miễn ta bắt hết mấy người kia, cạy miệng nữ nhân này, đóng dấu vụ việc Tô Mộc, không tin các người nói gì được. So với cạy miệng Tô Mộc thì nữ nhân này càng dễ khai hơn.

Suy nghĩ dâng lên trong đầu Hoàng Hòa Quý, nhanh chóng lan tràn. Hoàng Hòa Quý là nhân viên công tác kỳ cựu trong ủy ban kỷ luật thành phố, gã biết rõ tình huống hiện tại rất nghiêm trọng. Nếu không muốn bị đánh đuổi thì phải liều mạng.

Hoàng Hòa Quý quát to:

- Nữ nhân này liên quan đến vấn đề tác phong của Tô Mộc, bắt lại! Hai ngươi dám xông vào địa điểm ủy ban kỷ luật thành phố phá an, đây là tội lớn đụng chạm cơ quan nhà nước, chắc chắn là đồng Đảng của Tô Mộc, bắt hết!

Tô Mộc tức giận quát:

- Hoàng Hòa Quý, bà nội ngươi dám!?

Từ lúc Tô Mộc bị bắt đến đây hắn luôn giữ im lặng, nghe câu này thì hắn nổi giận. Khỏi nghĩ cũng biết Hoàng Hòa Quý muốn làm gì, gã quê quá hóa khùng, chó cùng rứt giậu, muốn lập vụ việc thành hồ sơ. Nếu để Hoàng Hòa Quý thực hiện được thì Tô Mộc giữ im lặng mười tiếng thành bọt nước.

Ta ở trong thể chế, ta không làm gì được ủy ban kỷ luật thành phố các ngươi. Nhưng nếu các ngươi muốn hãm hại nhóm Trịnh Mục thì tuyệt đối không được!

Hoàng Hòa Quý cười khẩy nói:

- Ta không dám? Ngươi nói xem ta có dám không?

Tô Mộc tức giận quát:

- Hoàng Hòa Quý, ngươi có biết bọn họ là ai không? Ngươi dám đụng vào bọn họ thì ta bảo đảm ngươi sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!

Hoàng Hòa Quý lạnh lùng nói:

- Hành động, bắt người!

Trịnh Mục nhìn mấy nhân viên công tác ủy ban kỷ luật đứng quanh mình, vẻ mặt càng lúc càng khinh thường.

Trịnh Mục nói:

- Không ngờ, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm cho ta mở rộng tầm mắt, dám phi pháp bắt giữ chúng ta. Giỏi, rất giỏi, các ngươi có giỏi thì đụng vào ta thử xem?

Hoàng Hòa Quý hành động không theo lẽ thường, Lý Nhạc Thiên không kiêng nể gì toát ra khí thế công tử ca:

- Cháu ngoan, hôm nay ngươi không bắt được ta thì ta cho ngươi chết!

Tại đây lời Hoàng Hòa Quý nói là mệnh lệnh, bảy người ủy ban kỷ luật lao lên ngay, chia nhau bắt ba người. Tô Mộc tiêu hao thể lực, hắn vùng vẫy định đứng lên hỗ trợ nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Mắt thấy Diệp Tích, cô sắp bị bàn tay dơ bẩn của Đổng Lưu bắt trúng, một bóng người xông lên.

Bùm bịch!

Hai cú đấm đánh bay Đổng Lưu, Phùng Bảo, trong đó xen lẫn xung lực Đoạn Bằng lao lên. Từ đầu đến cuối Đoạn Bằng không dám rời khỏi nhà khách Bạch Lộ nửa bước. Nếu không có Đoạn Bằng thì nhóm Trịnh Mục sẽ không đến nhanh như vậy. Từ lúc Hoàng Hòa Quý lái xe ra Hắc Sơn trấn là Đoạn Bằng đã bám theo.

Vào phút mấu chốt Đoạn Bằng lao ra.

Hoàng Hòa Quý tức giận quát:

- Ngươi là ai?

Trịnh Mục hét to:

- Đoạn Bằng, giỏi lắm! Đánh đi, đánh thật mạnh vào, ai dám tiến lên thì cứ đánh chúng!

Trái tim treo cao của Tô Mộc thả lỏng nhiều. Có mặt Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý đừng hòng gây rối. Thứ khác không dám nói, Đoạn Bằng dư sức một địch bảy.

Đoạn Bằng sốt ruột hỏi:

- Bí thư có sao không?

Tô Mộc trả lời:

- Ta không sao, chăm sóc bọn họ, đừng để họ bị tổn thương.

- Rõ!

Mắt Đoạn Bằng bắn ra tia sáng sắc bén, khí thế thay đổi, hơi thở chết chóc làm người sợ hãi khuếch tán. Ánh mắt giao nhau với Đoạn Bằng, Hoàng Hòa Quý rùng mình.

Cái tên này chắc chắn từng giết người.

Hoàng Hòa Quý đứng phía sau kêu la:

- Xông lên, bắt bọn họ đi!

Tiếc rằng Đoạn Bằng là lính trinh sát, sức chiến đấu nhân viên ủy ban kỷ luật yếu đến tội. Trong thời gian ngắn quyền đấm cước đá giật chỏ, mấy người ủy ban kỷ luật bị đánh gục. Người duy nhất còn đứng thẳng là Hoàng Hòa Quý, đôi mắt trống rỗng. Hoàng Hòa Quý không ngờ vụ việc sẽ diễn biến ra thế này.

Hoàng Hòa Quý hét to:

- Các ngươi chết chắc rồi! Dám công nhiên ẩu đả nhân viên công vụ quốc gia!

Diệp Tích lạnh lùng nói:

- Ngươi mà là nhân viên công vụ quốc gia gì, dựa vào thứ như ngươi thì quốc gia sớm diệt vong.

- Các ngươi đừng tới đây!

Hoàng Hòa Quý cầm di động:

- Các ngươi dám đến gần là ta báo cảnh sát ngay, có tin là ta kêu người bắt hết cả đám?

Hoàng Hòa Quý vẫn chưa chết tâm, gã muốn lật lại bàn cờ.

Trong tiếng gầm gừ của Hoàng Hòa Quý, các tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên. Không lâu sau một đám người rầm rộ kéo đến.

Đi đầu là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm, Chu Tùng Lan.

Hoàng Hòa Quý thấy Chu Tùng Lan liền la lên:

- Bí thư Chu, chúng ta ở đây! Mau cứu chúng ta với, Bí thư Chu hãy nhìn đám côn đồ đó, bọn họ muốn đánh nhân viên công vụ quốc gia!

Đi theo bên cạnh Chu Tùng Lan là cảnh sát Lý Nhạc Dân phái đến, còn có Đường Minh Hán thư ký của Lý Hưng Hoa. Đường Minh Hán nghe theo chỉ thành phố của Lý Hưng Hoa đi theo đến.

Chu Tùng Lan nhìn tình huống trước mắt, nhíu mày. Chuyện gì đây? Mấy người này đánh với ủy ban kỷ luật thành phố, bọn họ là ai? Dù Hoàng Hòa Quý làm quá đáng nhưng các ngươi không phải nhân viên quốc gia chấp pháp, dựa vào cái gì đánh người?

Đang lúc Chu Tùng Lan định lớn tiếng chất vấn thì Đường Minh Hán khẽ kêu:

- Diệp tiểu thư? Sao tiểu thư ở đây?

Chu Tùng Lan nuốt ngược lại lời sắp quát mắng.

Chu Tùng Lan hỏi:

- Thư ký Đường quen bọn họ?

Đường Minh Hán không dám giấu, gã chạy tới gần thì thầm:

- Bí thư Chu, người đó là Diệp Tích, con gái duy nhất của Diệp bộ trưởng.

Một câu lọt vào tai Chu Tùng Lan làm gã muốn chửi cha.

Hoàng Hòa Quý ơi là Hoàng Hòa Quý, ngươi muốn chết đừng kéo theo chúng ta. Bây giờ làm sao dập tắt lửa giận của thường ủy thành phố ủy, ngươi lại chọc vào tỉnh ủy thường ủy, còn là trưởng bộ tổ chức quản lý nhân sự.

Diệp Tích, cô không quen Đường Minh Hán, nghe gã kêu tên mình cô không giật mình gì. Diệp Tích, cô không nói chuyện nhưng Trịnh Mục thì không hiền như vậy, đã lớn chuyện rồi thì chúng ta chơi tới bến, ta không tin các ngươi chơi theo nổi.

Trịnh Mục nhướng mày hỏi:

- Ông là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm?

Chu Tùng Lan trầm giọng nói:

- Đúng vậy!

Chu Tùng Lan thầm suy đoán Trịnh Mục là ai, người đứng chung với Diệp Tích chắc chắn không phải người bình thường, không thể sơ sẩy.

- Giỏi thật, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người rất giỏi, không có chứng cứ dám bắt người lung tung, ta . . .

Trịnh Mục định trách móc nhưng bị Tô Mộc ngắt lời:

- Lão Trịnh, đừng nói nữa, vị này là Bí thư Chu.

Tô Mộc biết nếu Trịnh Mục nói tiếp không chừng phun ra những lời cay nghiệt gì. Chu Tùng Lan không phải người lạ, nếu xích mích với nhau thì Tô Mộc biết ăn nói thế nào với Chu Từ?

Tô Mộc định nói chuyện vói Chu Tùng Lan thì đầu choáng váng, hắn té xuống. Nếu không nhờ Đoạn Bằng nhanh tay đỡ thì Tô Mộc đã té xuống đất.

Diệp Tích nóng nảy hét lên:

- Tô Mộc, anh làm sao vậy?

Trịnh Mục la to:

- Đừng nói nhiều, mau đưa lão Tô đi bệnh viện!

Trịnh Mục kéo Đoạn Bằng lao ra ngoài, lạ là đám cảnh sát đứng trong hành lang không ngăn cản. Chu Tùng Lan không lên tiếng, mắc gì bọn họ ra mặt?

Lý Nhạc Thiên đi lướt qua Chu Tùng Lan, đột nhiên dừng bước:

- Bí thư Chu đúng không? Xin tự giới thiệu, tôi tên Lý Nhạc Thiên, là em ruột của Lý Nhạc Dân. Nữ nhân vừa rồi tên Diệp Tích, cô ta là con gái của trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Nam nhân kia tên Trịnh Mục, con trai của bí thư tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.

- Nói cho Bí thư Chu biết thân phận của chúng tôi không để làm gì, chúng tôi tới đây cũng không định gây sự. Là Hoàng chủ nhiệm này muốn bắt chúng tôi rồi nghiêm hình tra khảo, nên chúng tôi mới chống cự.

- Nếu Bí thư Chu không tin thì . . . Thấy không? Chỗ đó có camera, Bí thư Chu có thể tự mình đi lấy băng ghi hình. Tôi chỉ muốn nói một câu, ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm các người phải cho tôi một lời giải thích vừa lòng, nếu không thì chuyện này chưa xong!

Mấy câu như sét đánh bên tai Chu Tùng Lan, gã tưởng tượng rất nhiều nhưng không ngờ sự việc sẽ gây lớn chuyện như thế. Hoàng Hòa Quý khốn kiếp, gã đã ra lệnh thả người mà còn định bắt nhốt nhóm Trịnh Mục, lập hồ sơ chuyện này. Khốn nạn, giờ sự việc lớn chuyện đến mức Chu Tùng Lan không đè ép được.

Hoàng Hòa Quý đứng gần nên nghe Lý Nhạc Thiên nói.

- Xong, tiêu đời rồi.

Mặt Hoàng Hòa Quý xám xịt, người mềm nhũn té dưới đất.

Chu Tùng Lan hung tợn trừng Hoàng Hòa Quý, ra lệnh:

- Mang tám người Hoàng Hòa Quý về ủy ban kỷ luật, tôi muốn tự mình thẩm tra nội bộ!