Phó tướng giới thiệu một chỗ hát Karaoke, còn cung cấp tiệc buffet và một chút rượu nữa. Mọi người vào phòng Phó tướng đặt sẵn và bắt đầu ca hát thỏa thích.

Bọn họ gọi một đống rượu bia. Bia, rượu tây, rượu đế… Tham mưu trộn hết mấy loại đó vào trong một ly, sau đó để xúc xắc trên mặt bàn, chơi đổ xúc xắc lớn nhỏ, ai thua phải chịu uống rượu phạt.

Người nào tham gia quân ngũ lại không uống rượu? Thế nhưng, thằng ngốc cũng biết uống rượu pha như thế, dù tửu lượng có lớn thế nào, cũng sẽ say thôi.

“Mấy tên này, không được chơi cái này.” Brian phẫn nộ đạp hai tên cấp dưới của mình.

“Sao thế? Chúng ta luôn chơi thế này mà.” Tham mưu không có ý tốt liếc thiếu niên ngồi bên cạnh Brian, cười vô cùng mập mờ.

“Chẳng lẽ anh lo chúng tôi chuốc say bé yêu?”

“Bà mẹ nó!” Brian đang muốn cạo đầu hai người thì Lưu Bình An đột nhiên cầm xúc xắc, “Vậy thì chơi đi, rất thú vị mà.”

“Nhưng…” Brian lo lắng nhìn về phía thiếu niên, người kia chỉ cười cười, “Dù sao tôi cũng lớn rồi.”

“Ha ha, quả nhiên là có gan, anh thích!” Phó tướng cười, lên tiếng, buông mic cầm xúc xắc và ly lắc xúc xắc, bĩu bĩu môi nhìn tướng quân, “Bé yêu còn không sợ chẳng lẽ Tướng quân vô địch của chúng ta lại sợ sao?”

Brian thật sự chịu không nổi bọn họ nữa, đành phải giơ tay đầu hàng, “Được rồi, vậy thì bắt đầu đi.”

Bọn họ đổ xúc xắc xuôi theo chiều kim đồng hồ, vì hai người trước điểm rất cao, tới phiên Lưu Bình An, Brian lo lắng, nói nhỏ bên tai thiếu niên: “Nếu thua, thì đừng tự ép mình.”

Thiếu niên lắc đầu, “Không sao. Cái này là sở trường của tôi mà.” Đồng thời cười với hai người kia, trong ánh đèn nê ông ảm đạm, đôi con ngươi xanh biếc màu ngọc lưu ly lóe sáng. Hai tên sĩ quan đã trải qua biết bao trận chiến lại không kiềm được mà rùng mình một cái.

Rất nhiều người cho rằng đêm ở Aliya rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ. Nhưng thực tế, chợ đêm ở trung tâm Aliya luôn rất náo nhiệt và phồn hoa.

Nhất là vào cuối tuần, quán bar, tiệm Karaoke, hộp đêm …, ánh đèn neon của các chỗ ăn chơi và đèn trời nhuộm bầu trời đêm màu xanh đậm thành những dải màu rực rỡ. Trên quảng trường rộng lớn, lửa trại vào ban đêm, biểu diễn xiếc lửa, trượt băng khô, đủ loại hoạt động cho con người ta ăn chơi cho thỏa thích. Cho tới khuya, bốn phía vẫn không thiếu đi bóng người của những cô cậu thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Mười giờ đêm, với người lớn mà nói, thì cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu. Nhưng đa số khách trong các phòng của tiệm Karaoke hình như cũng chuẩn bị chấm dứt cuộc chơi của họ.

Trước 8:30, Phó tướng còn có thể nhảy lên nhảy xuống, la lối tùm lum. Qua 9:00 một chút, đã bắt đầu không có nhận thức, hai mắt mơ hồ, không rõ Đông Tây Nam Bắc, thiếu chút nữa đã nhảy thoát y rồi. Tới 10:00, rốt cuộc cũng ngất ngây con gà tây trên ghế sa lông, say quắc cần câu luôn.

Brian đứng lên, cảm thấy đầu cực kì choáng váng, phải lấy ngón tay nhéo mũi mới có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo.

“Tôi đi vệ sinh một chút.” Dù sao anh cũng uống không ít, muốn đi toa-lét rửa mặt. Đúng lúc này, một cánh tay khoác lên vai anh.

Tham mưu cứ như u hồn sau lưng yếu ớt nói: “Tôi cũng đi…”

“Tiểu An, anh đi ra ngoài một chút nha.” Brian cười xấu hổ, nói với thiếu niên, người duy nhất vẫn còn tỉnh táo. Thiếu niên nhàn nhã nhếch miệng, bắt chéo chân, ăn bánh bơ.

“Lúc về, lấy giúp tôi bánh ô mai, bánh trộn, hoa quả thập cẩm và thịt nguội, thuyền chuối tiêu và kem ba màu ba viên, mỗi thứ một phần nha.”

“….”

Đi vào toa-lét, Tham mưu ói như điên. Brian rửa mặt xong thì đứng ở hành lang ngoài toa-lét hút điếu thuốc, ở đó vừa hay có một cửa kính đang mở, gió đêm mát lạnh thổi qua mặt, cũng tỉnh rượu không ít.

Anh ngơ ngác nhìn khói thuốc trắng xóa chầm chậm bay vào trong bóng đêm, sau lưng vang lên tiếng của Tham mưu.

“Anh đẹp trai, cho mượn mồi lửa nào.”

Brian xoay người qua chỗ khác, lấy ra một ống sắt nhỏ như điếu thuốc nhưng mảnh hơn rất nhiều. Một đầu ống sắt lóe lên một tia laser màu xanh dương.

Tham mưu như thói quen, đưa thuốc lá tới. Sau khi đốt, Tham mưu tham lam hít một hơi.

“Cuối cùng cũng sống lại…..”

“Cậu ổn không?” Thấy cậu ấy lúc nãy ói dữ như vậy, Brian còn tưởng cậu ta sẽ ngất luôn rồi.

“Không tốt lắm.” Tham mưu phun ra một làn khói trắng, “Anh kiếm được đứa bé đó ở đâu vậy? Đúng là quái vật.”

“Dữ vậy sao?”

“Đương nhiên. Đổ xúc xắc 86 ván, cậu ta chỉ thua 2 ván. Cmn, anh nhìn “miệng độc” kìa, rót rượu cho cậu ta tới nỗi giờ lưỡi cũng không thể động đậy gì được luôn.”

“Cậu không phục hả. Nếu không, thì về đổ tiếp để thắng nha?” Brian ác ý kéo Tham mưu về, người kia cuống quít kéo anh lại.

“Đừng!” Tham mưu, người ác mồm ác miệng lại gian trá, giờ chỉ có thể đầu hàng nhận thua. Anh đẩy kính mắt, “Tôi chịu thua, tôi chơi không lại cậu ấy, vậy được chưa? Tôi nói anh nha sếp, anh cũng đừng làm chuyện gì không chính đáng với đứa bé đó nha.”

“Vì sao?” Tham mưu luôn thích đổ thêm dầu vào lửa lại nói lời thế này, khiến Brian giật mình một chút.

Tham mưu không nói gì, tựa trên bệ cửa sổ hút thuốc, ngọn đèn trong bóng đêm phản xạ trong đôi kính, thấy không rõ nét mặt của anh. Nhưng Brian biết rõ cậu ta nhất định sẽ nói ra suy nghĩ của mình, yên lặng chờ đợi.

“Vào ngày đầu tiên cậu ấy tới thăm anh, tôi đã thấy cậu ấy trên hành lang, đứa bé đó nhầm Bill Porter là anh, làm ầm lên một trận.” Tham mưu nói xong, cười nhẹ một cái.

“Tôi hỏi cậu ấy có quan hệ thế nào với anh. Vẻ mặt của cậu ấy lúc đó…” Tham mưu vuốt môi, “Sự đề phòng và cảnh giác của đứa bé đó với người khác…. Tôi nghĩ….”

Anh liếm liếm môi, hình như do dự gì đó.

“Nói tiếp đi.” Sắc mặt Brian trầm xuống, thân thể cũng chậm rãi tỏa ra một loại khí tức nghiêm túc.

“Có lẽ cậu ấy đã nhớ tới chuyện tương tự, với cậu ấy, chắc hẳn là đang nhớ lại một ác mộng.”

Brian quay người, nhanh chóng trở về. Tham mưu gọi anh lại, “Brian, cậu ấy là một đứa bé ngoan, đừng trêu chọc cậu ấy.”

“Không làm được.”

Giọng của Brian truyền tới từ cuối hành lang, cường ngạnh và kiên quyết. Tham mưu bất đắc dĩ, lắc đầu, cười khổ, phun một làn khói trắng vào bầu trời đêm. “Bài học của Bill Porter chưa đủ sâu sao? Tôi không muốn thấy một người khác thả hoa hồng đỏ vào mộ nữa.”

Brian dừng bước, quay người đi lại. Một tay nắm chặt cổ áo của Tham mưu, “Sẽ không có chuyện đó.”

Tham mưu nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Brian đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt, “Cậu nhanh tới giúp tôi một cái.”

Lúc bọn họ mở cửa phòng, thiếu niên vẫn còn ăn bánh ngọt.

“Bánh ngọt tôi nhờ anh lấy đâu rồi?” Cửa vừa mở ra, đã nghe tiếng của thiếu niên phát ra từ bên trong.

Tham mưu vịn Brian lảo đảo đi vào, “Nhanh tới giúp.” Khi thiếu niên tới gần thì nhét Brian đang xiêu xiêu vẹo vẹo cho cậu.

“Chuyện gì xảy ra thế này?” Lưu Bình An thấy Brian sắp té xuống đất, bất đắc dĩ dùng sức đỡ thân hình cao lớn của anh. Người nào đó cũng rất tự nhiên vùi đầu cọ cọ vào ngực thiếu niên.

“Tên này uống say rồi.”

“Hả?” Lúc nãy thấy anh ta vẫn còn tốt lắm mà, cùng lắm là có chút chóng mặt mà thôi. Ngược lại, Tham mưu say dữ dội hơn. Giờ sao tự nhiên đổi ngược lại rồi?

Mặt Lưu Bình An tràn đầy nghi hoặc nhìn người nào đó, đối phương đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu, “Anh ta đó, tới chết cũng khoái chống đỡ, hơn nữa, rượu này rất mạnh lại có tác dụng chậm. Lúc nãy tôi đã ói hết rồi, cho nên không sao.”

Năng lực nói dối của Tham mưu quả thực tuyệt vời không chỗ chê, khiến Brian không biết nên khinh bỉ hay tán thưởng.

“Tiểu An, đúng không?” Tham mưu cười cười, vỗ vỗ vai Lưu Bình An, “Xem ra đêm nay chỉ có thể chơi tới đây thôi. Nhờ cậu đưa Tướng quân đại nhân về nha.”

“Hả???”

“Không còn cách nào khác. Tôi chỉ có một người, cũng không thể chặt ra làm đôi, một nửa đưa con mèo say kia về, một nửa đưa Tướng quân về.” Anh dùng ngón tay chỉ vào Phó tướng đang dựa vào ghế sa lông đằng kia.

“Đi nhà trọ XXX của quân đội.” Nhét Brian vào taxi, Lưu Bình An nói địa chỉ được Tham mưu đưa cho tài xế.

“Brian, anh say thật sao?” Lưu Bình An nhớ tới hành động của đêm nay, đúng là có chút quá mức. Ai bảo hai tên khốn đáng ghét kia dám xem thường cậu chứ.

“Rượu không cần uống, mỗi người cũng tự say…” Brian quay người nằm lên ghế xe, gối đầu lên đùi của thiếu niên.

“Quả nhiên là say rồi…”

Nhà trọ mà Brian quay về cũng không phải cùng một khu với nhà trọ của Smith. Một người ở phía nam, một người ở phía bắc, cách nhau rất xa. Khó khăn kéo Brian vào phòng xong, Lưu Bình An cũng không biết đường về nhà nữa. Khu nhà trọ này rất vắng vẻ, căn bản sẽ không có taxi chạy ngang.

Gọi điện thoại gọi taxi sao? Hay nên…

Lưu Bình An gọi điện thoại cho Smith, lập tức nghe thấy bên kia nổi điên gào thét, “Cậu đi đâu vậy? Gọi điện thoại bao nhiêu lần cũng không nghe máy….”

Lưu Bình An đưa di động ra xa một chút, chờ tiếng gào thét dừng lại, mới để lại bên tai, “Thật xin lỗi, tôi không nghe thấy chuông điện thoại.”

“Tiểu An, cậu đang ở đâu? Muộn rồi, để tôi tới đón cậu.” Trong giọng của thanh niên đong đầy lo lắng sâu sắc.

“Edward đâu?”

“Sắp đi học rồi, chuyện bên trường rất bận rộn nên tối nay anh ta không tới.”

“Vậy sao…” Smith vẫn còn phải tĩnh dưỡng, không thể để cho anh ấy lái xe tới đây. Lưu Bình An quay đầu, mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sa lông không nhúc nhích kia, chuẩn bị xong tinh thần để bị mắng, hít sâu một hơi.

“Smith, đêm nay tôi không về.”

Không chờ “cơn oanh tạc bạo nộ” của đối phương đập tới, Lưu Bình An quyết đoán cúp máy.