*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cá

Trên đường từ Mỹ thực trong trí nhớ về biệt thự, Lý Lượng còn không quên nhắn tin khoe với Chu Thành An là mình mới ăn món thịt luộc chấm mắm. Nhắn rất chi tiết, món này hương vị ra sao, ngon ra tới mức nào. Kết quả vừa bước vào cửa liền nhìn thấy ông bố lâu ngày không gặp của mình đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn anh chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Lý Tuấn Thành biết đến Mỹ thực trong trí nhớ trong một bữa tiệc rượu, thấy ai cũng khen cửa tiệm này hết lời nên ông để trợ lý đi xếp hàng mua thử. Kết quả trợ lý vừa trở về liền nói cho ông biết Lý Lượng đang phụ giúp việc ở đây, còn hỏi ông có phải chuẩn bị hợp tác với Mỹ thực trong trí nhớ hay không.

Hả? Cậu ta nói ai đang phụ giúp việc ở Mỹ thực trong trí nhớ?

Con trai ông? Lý Lượng?

Tính cách Lý Lượng ra sao ông là người rõ nhất. Cả ngày điên điên khùng khùng, không có chút đàng hoàng nào. Khoảng thời gian trước nhàn rỗi quá còn sinh nông nỗi nuôi tôm, việc này thì có thể giải thích là muốn ăn nên nuôi, cũng có thể đem tặng người khác nói là tôm nhà nuôi. Thế nhưng, hiện tại thằng con ông lại đang phụ giúp việc ở tiệm cơm nhà người ta ư?

Lý Tuấn Thành: “Gần đây con đang bận làm gì?”

Lý Lượng: “Đi làm.”

Lý Tuấn Thành: “…..”

Lý Tuấn Thành: “Con muốn đi làm thì đến công ty, sao lại đến Mỹ thực trong trí nhớ làm hả. Làm cái gì ở đó, người ta cho con rửa rau à?”

Ngay từ khi mới đi làm Lý Lượng đã cảm thấy làm việc thật sự mệt ngất, cánh tay xới cơm mỗi ngày của anh mỏi rã rời nhưng sau một thời gian anh lại cảm thấy thú vị. Đặc biệt là khi tận mắt thấy khách hàng vui sướng vì mua được món ở Mỹ thực trong trí nhớ, trong nháy mắt anh liền có ý định muốn học nấu cơm.

(Editor: nấu cơm mà cũng phải học hả )

Lý Lượng: “Tuy rằng hiện tại con chỉ đang xới cơm cho người ta nhưng sau này con nhất định sẽ trở thành đồ đệ của bà chủ nhỏ.” Anh ngồi xuống bên cạnh ông bố mình: “Con cảm thấy hai người làm trong tiệm của bà chủ nhỏ cũng có ý định giống mình, nhưng có một người vừa đậu đại học chuẩn bị lên đường nên con phải tranh thủ cơ hội này, đến đó làm thêm.”

Lý Tuấn Thành: “Ta còn tưởng…..”

Lý Lượng: “Bố tưởng cái gì?”

Lý Tuấn Thành: “Ta tưởng con lại muốn làm mấy việc tào lao không ra đâu với đâu, tuy là còn em gái con nhưng nó lại chạy đi làm minh tinh chứ không có ý định đến công ty làm.”

Lý Tuấn Thành nhìn Lý Lượng muốn nói lại thôi: “Được rồi, ta cũng không phải là người cổ hủ. Ngày mai ta sẽ đến Mỹ thực trong trí nhớ một chuyến, đúng lúc nhà mình có công ty thực phẩm, nếu đồ ăn thật sự ngon thì có thể bàn chuyện hợp tác với cửa tiệm nhưng con sẽ phải làm người phụ trách.”

Lý Tuấn Thành nhìn Lý Lượng một cách sâu sắc: “Còn nữa, cũng đừng nghĩ tới việc bà chủ nhỏ đó sẽ đồng ý thu nhận đồ đề. Con ấy hả?”

Lý Lượng: “…..”

Tối hôm nay Lý Lượng tự tay làm món cơm chiên trứng đơn giản nhất theo công thức trên mạng, sau đó anh sâu sắc hoài nghi nhân sinh.

Khả năng là anh chỉ biết ăn, ngoài ra còn biết xới cơm.

Sáng sớm, cửa cuốn Mỹ thực trong trí nhớ chậm rãi được nâng lên.

Lục Trĩ vừa bước vào tiệm thì Trương Tiếu cầm quà tuần trăng mật đến: “Bà chủ nhỏ, số quà này tôi mua trong lúc đi hưởng tuần trăng mật, không đáng bao nhiêu tiền nhưng đều là đặc sản ở đó. Còn có, đây là cua chồng tôi mua, tặng cho cô nè.”

Lục Trĩ khá ngại khi nhận cua Trương Tiếu mang đến vì giá cua cũng đắt lắm. Tuy rằng cô từng giúp Trương Tiếu nhưng cô ấy có trả tiền. Trương Tiếu nhanh chóng đặt con cua lên bàn cơm: “Bà chủ nhỏ, chính cô đã giúp tôi giữ được mặt mũi đó. Nếu không có cô thì bà chị họ gả vào nhà giàu kia không biết sẽ châm chọc hôn lễ của vợ chồng tôi ra sao.”

Lục Trĩ: “Để tôi làm cho cô một phần cua sốt ớt.”

Trương Tiếu nghe vậy cười tươi roi rói: “Cảm ơn bà chủ nhỏ!”

Giữa trưa Mỹ thực trong trí nhớ vừa nghỉ bán liền có mấy người ăn mặc rất chỉnh tề, bộ dạng tinh anh bước vào trong tiệm. Bọn họ đồng thời đưa danh thiếp cho Lục Trĩ sau đó tự giới thiệu, nói là đến từ công ty thực phẩm, muốn cùng cô bàn chuyện hợp tác.

Chu Thành An nói không sai, Lục Trĩ có thể làm vài món ăn đóng hộp đăng bán trên mạng hoặc siêu thị chắc chắn lợi nhuận thu về sẽ rất khả quan.

Lục Trĩ từ chối hết những lời mời hợp tác, cô không am hiểu về phương diện này nên tính toán lát nữa về nhà sẽ nhờ Chu Thành An giải thích.

“Không sao không sao, nếu Lục tiểu thư cảm thấy hứng thú thì hãy suy xét công ty tôi đầu tiên nhé, điều kiện khẳng định sẽ khiến cô hài lòng.”

“Anh nói như thể công ty tôi không đưa ra được điều kiện khiến Lục tiểu thư vừa ý ấy.”

“Lục tiểu thư, hợp tác với công ty tôi thì cô muốn điều kiện như thế nào cứ trực tiếp nói, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Lý Tuấn Thành vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông khiến ông có chút thất thần nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đưa danh thiếp cho Lục Trĩ. Ban nãy ông đợi ở bên ngoài lâu ơi là lâu, cố ý chờ đến khi Mỹ thực trong trí nhớ nghỉ bán mới vào để tránh quấy rầy Lục Trĩ làm việc.

Một người trong số các tinh anh nói: “Muốn hợp tác cùng Lục tiểu thư, xin mời xếp hàng.”

Lý Lượng bụm mặt, kéo Lý Tuấn Thành sang cạnh mình: “Đây là bố tôi.”

Đây là bố tôi.

Bởi vì câu nói này của Lý Lượng mà người vừa có chút không vui là Lý Tuấn Thành chớp mắt liền cười vui vẻ. Chờ khi các tinh anh rời khỏi tiệm, Lý Tuấn Thành còn hơi ngờ ngợ, chưa rõ tình huống vừa rồi như thế nào.

Lý Tuấn Thành không có nhiều sự hiểu biết đối với Mỹ thực trong trí nhớ, ông chỉ biết đồ ăn ở cửa tiệm này ngon và con trai mình làm công ở đây. Căn bản không biết cửa tiệm đã có giá trị thương mại riêng, rất nhiều công ty muốn hợp tác cùng Mỹ thực trong trí nhớ.

Lục Trĩ cười chào hỏi Lý Tuấn Thành: “Nếu bác đã đến đây thì ở lại ăn cơm trưa luôn đi ạ, vừa lúc cháu làm món cua sốt ớt.”

Trong bếp, Lục Trĩ đem cua bỏ vào bồn rửa xử lý sạch sẽ, cô đập một quả trứng gà vào bát rồi đánh đều, đổ bột mì vào một cái đĩa thuỷ tinh. Cô đem từng phần đã được cắt nhỏ của cua lăn qua trứng, tiếp đến là bột mì. Rửa tay sạch sẽ xong thì đổ dầu vào chảo chờ dầu chín, đợi khi bọt khí nhỏ nổi lên liền cho cua vào, âm thanh xèo xèo vang lên. Trứng và bột mì được lăn bên ngoài rất nhanh liền trở nên giòn rụm, vàng rụm.

Lục Trĩ chờ đến khi cua chín hẳn cả trong lẫn ngoài mới vớt ra cho ráo dầu, mùi thơm của cua chiên toả ra khắp phòng bếp, bay ra tận bên ngoài, Lý Tuấn Thành ngửi thấy, thơm ơi là thơm.

Bước tiếp theo chính là phần sốt ớt, Lục Trĩ bỏ tương hột* vào trong chảo đảo một lúc rồi cho ớt đỏ vào đảo tiếp đến khi đều, hương vị cay cay của ớt đỏ lập tức toả ra. Cuối cùng cho cua vào chảo, rất nhanh bên ngoài con cua đã được phủ lên một tầng nước sốt cay cay.

*Tương hột hay còn gọi là tương đậu nành.

Bỏ thêm vài loại gia vị khác và đảo đều tay, Lục Trĩ tắt bếp, đem cua sốt ớt đặt vào đĩa, lại rắc lên chút mè trắng món ăn liền hoàn thành.

Bởi vì Lý Tuấn Thành đến nên Lục Trĩ làm thêm vài món ăn trong menu rồi mới cởi tạp dề, rửa sạch tay xong đi ra ngoài. Vừa vén rèm lên liền thấy Lý Tuấn Thành đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn được Phùng Thịnh bưng ra.

Lục Trĩ: “Chú Lý, chúng ta ăn cơm thôi.”

Lý Tuấn Thành: “Được được được.”

Lý Tuấn Thành đến đây làm gì Lục Trĩ đại khái đã rõ một phần, đồ ăn được Phùng Thịnh bưng ra hết nên Lục Trĩ bắt đầu ăn cơm. Chẳng qua Phùng Thịnh đến đây để học nấu ăn còn Lý Lượng chỉ phụ giúp việc vặt, không biết Lý Tuấn Thành sẽ nghĩ như thế nào.

Lý Tuấn Thành sớm đã muốn ăn món cua sốt ớt này nhưng ông vẫn rất lịch sự, sau khi trò chuyện vài câu với Lục Trĩ mới gắp một đũa cua sốt cay lên thưởng thức.

Vị cay của sốt được phủ bên ngoài, tiếp đến mùi bột mì và trứng gà trộn lại, trong cùng là thịt cua mềm mềm. Sự kết hợp tuyệt vời khó nói thành lời, vị cay còn đọng nơi đầu lưỡi, lại thêm sự giòn rụm của bột mì và cuối cùng là thịt cua tươi mềm.

Lý Tuấn Thành: “Ăn ngon, không đúng, phải là ngon một cách đăc biệt!”

Đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ đâu phải ngon bình thường, là ngon lạ thường mới đúng, ngon tuyệt cú mèo. Lý Tuấn Thành nhất định không cho rằng đây chỉ là một tiệm ăn bình thường.

Ăn xong một bữa cơm, món ngon được ăn sạch sành sanh, không lãng phí dù chỉ một chút. Tiếc là Lý Tuấn Thành vẫn chưa ăn đủ, ông nghe Lý Lượng nói giờ này Lục Trĩ phải trở về nghỉ trưa nên cũng không quấy rầy thêm, cùng Lý Lượng trở về.

Lý Tuấn Thành: “Đồ ăn bà chủ nhỏ của con làm ngon thật đấy, ta nhất định sẽ quay lại đây ăn món cua sốt ớt.”

Ông nhìn về phần cua sốt ớt trên tay Lý Lượng, Lý Lượng: “Bố làm gì thế, mau về nhà thôi.”

Lý Tuấn Thành: “Không đúng, ta đến đây với mục đích gì nhỉ?”

Lý Lượng chạy nhanh nói: “Nếu muốn hợp tác cùng bà chủ nhỏ, đừng tìm con, con không nói giúp bố được. Bà chủ nhỏ ấy à, tuy nhìn dịu dàng nhưng tính cách không phải người chịu sự gò bó, quản lý của người khác đâu. Nếu cô ấy muốn mở rộng quy mô, khẳng định sẽ tự mình phụ trách.”

Lý Tuấn Thành: “???”

“Con có phải con trai của ta không hả?”

“Phải mà.”

“……”

Khi Lục Trĩ về đến nhà vừa khéo gặp được Chu Thành An, cô cười: “Trương Tiếu đi hưởng tuần trăng mật về mang theo chút đặc sản và cua tặng tôi. Bố Lý Lượng đúng lúc đến tiệm, tôi làm vài món ăn đãi họ, cũng đưa cho Trương Tiếu một phần. Nếu biết anh đang ở nhà thì tôi đã mang về cho anh một ít.”

Chu Thành An cười nhạt: “Tôi vừa ăn trưa.”

Lục Trĩ: “Nếu lần sau anh ở nhà buổi trưa có thể đến tiệm ăn cơm trưa luôn.” Cô dừng một chút lại hỏi: “Khi nào anh rảnh, tôi có thể hỏi anh vài vấn đề không? Về Mỹ thực trong trí nhớ, đang có khá nhiều người muốn cùng tôi bàn chuyện hợp tác.”

Chu Thành An: “Vừa lúc hiện tại tôi rảnh.”

Lục Trĩ: “Anh chờ chút, tôi làm xong cốc nước chanh mật ong thì sẽ qua hỏi anh.”

Chu Thành An nói: “Được.”