Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc liền chuẩn bị thật tốt lễ vật mang tới Hàn gia.

Mẹ Hàn đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Hàn Tĩnh ngày hôm qua có việc nên đã trở lại trường. Hàn cha tay cầm một điếu thuốc ngồi ở ngưỡng cửa chính hút, thong thả nhả ra từng vòng khói một. Thỉnh thoảng mắt lại nhìn ra đầu đường, thấy con gái cùng con rể tới, vội vàng dập tắt thuốc, hai tay vắt sau lưng gọi to

“Bà nó, tới…. Tới……….”

Mẹ Hàn đang ở trong bếp nghe được tiếng bạn già kêu, người vẫn còn mặc tạp dề, trên tay đang cầm cái xẻng vội vàng chạy ra ngoài, “Hai con mau vào nhà đi, đừng đứng bên ngoài, trời lạnh không tốt.” lại rót hai chén nước nóng “Đến uống nước trước cho ấm.” Vừa nói còn vừa quan sát con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm của con gái tràn đầy tươi cười, bà mới đem lo lắng trong lòng buông xuống. Bà chỉ sợ con gái bị tên nhóc đen nhà họ Triệu khi dễ, đem dáng dấp tiểu tử này so với con trâu cũng không khác biệt là mấy a. Người này lớn tuổi, con gái bà tay chân lại vụng về, bà làm sao có thể không lo lắng được. Nhưng bây giờ xem ra tuổi tác tác lớn một chút cũng có điểm tốt, biết thương người, biết đem áo khoác quân trang quấn thật kín lên người con gái bà chỉ lộ ra hai con mắt đen lúng liếng. Tính khí con gái bà bà biết, ghét nhất là mặc đồ thật dày, trước đây mỗi lần mặc đồ cho con gái bà còn phải nhìn sắc mặt nó đây. Hôm nay bị quấn chặt như vậy còn lộ ra khuôn mặt ngọt ngào, này không phải là con rể đối với con con gái bà thật tốt hay sao? Chỉ là rốt cuộc con gái bà vẫn còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, sau này con rể đi rồi, vợ chồng xa cách như thế nhất định là không dễ chịu, chỉ sợ con gái nhất thời hồ đồ làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó mà hối hận. Có một số việc bà nhất định phải nói cẩn thận với con gái mới được.

Mẹ Hàn vừa mới vui mừng lại nhìn thấy khuôn mặt âm lạnh của con rể lập tức lo lắng cho cuộc sống sau này của con gái. Thừa dịp Triệu Kiến Quốc ngồi uống rượu với cha Hàn bèn vội vàng kéo tay con gái xuống phòng bếp.

“Mai Tử, con nói thật với mẹ xem tên nhóc đen nhà họ Triệu kia có khi dễ con hay không?"

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Cái gì mà tên nhóc đen nhà họ Triệu? Anh ấy là con rể của mẹ, là chồng của con gái mẹ nha! Người ta có tên đàng hoàng, mẹ đừng cả ngày gọi anh ấy là tên nhóc đen nhà họ Triệu”

Hàn Mai không thể chịu đựng được việc người khác nói khó nghe về Triệu Kiến Quốc, nguyên tắc của cô là đóng cửa nhà cô khi dễ Triệu Kiến Quốc như thế nào cũng được, nhưng người khác một chút cũng không được khi dễ anh, nói một chút cũng không được, cho dù “người khác” là mẹ cô cũng không được.

“Được rồi được rồi, con mới gả cho nó được hai ngày liền quên người đã sinh ra con là ai ngay rồi! Cái người này thật không có lương tâm chỉ biết hướng cùi chỏ ra ngoài… Mạng của ta sao lại khổ như vậy, sinh con gái lại chỉ biết bênh vực cho người ngoài a….” Mẹ Hàn nói xong liền liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt.

Hàn Mai liếc mắt, thật là làm cho cô không nói được lời nào, mẹ cũng mấy chục tuổi rồi mà nói khóc liền khóc ngay được. Cô cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc ở một bên nhỏ giọng khuyên.

“Mẹ, con nào có bênh vực người ngoài. Đó là con rể của mẹ nha, sao có thể nói là người ngoài được? Con biết mẹ cũng là vì tốt cho con, từ nhỏ đến lớn mẹ đều yêu thương con, trong lòng con biết rõ, chẳng lẽ con gả cho người ta rồi thì không còn là con gái mẹ nữa sao? Một giọt máu đào hơn ao nước lã, quan hệ của hai mẹ con mình cả đời cũng không mất được.”

Mẹ Hàn nghe xong những lời này trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, không khóc nữa. Thấy con gái đối với tên nhóc đen nhà họ Triệu, không, là con rể của bà rất để ý, trong lòng bà cũng mừng.

“Mẹ nói con gái a, Kiến Quốc có nói với con chuyện sau này không? Nó đi rồi, một mình con ở nhà tính sao?”

Hàn Mai trong nội tâm hồi hộp một chút, mấy ngày nay cô còn đang mải đắm chìm trong vui sướng khi gả cho Triệu Kiến Quốc chưa nghĩ tới chuyện này. Thời gian nghỉ kết hôn của Triệu Kiến Quốc cũng không còn mấy ngày nữa, trong lòng Hàn Mai liền trầm xuống. Kiếp trước khi Triệu Kiến Quốc đi rồi, cô cũng không thấy buồn như thế này. Thời điểm đó cô nào biết hôn nhân là như thế nào, nếu không phải gặp chuyện Lý Khải Dân e là cô cũng sẽ không yêu thương Triệu Kiến Quốc như bây giờ. Nhưng nửa đời sau của cô trong kiếp trước lại trải qua những chuyện kia cũng đủ khiến cô tỉnh táo lại. Cái gì tình, cái gì yêu, đều là hư vô hết, có thể cùng nhau sống qua ngày thật sự mới là tốt nhất. Nghĩ tới chuyện bản thân một năm cũng chỉ gặp được chồng vài lần, trong lòng Hàn Mai liền cảm thấy chua xót, cúi đầu nói “Anh ấy còn chưa nói với con.”

Mẹ Hàn thấy con gái như vậy liền đau lòng, “Nếu không tối nay con về hỏi nó xem, bảo nó nếu có thể chuyển nghề là tốt nhất, dù sao làm lính vừa khổ vừa nguy hiểm, nếu chẳng may xả ra chuyện gì, nửa đời sau của con phải làm sao? Hơn nữa quân khu ở xa như vậy, con có muốn gặp mặt nó một lần cũng khó khăn, xảy ra chuyện cũng không có người đứng ra gánh vác. Nếu không bảo nó mang con theo quân cũng được, hai vợ chồng xa nhau lâu như vậy có tình cảm gì cũng phai nhạt, mẹ nói không có sai đâu. Một năm chỉ được gặp chồng có vài lần, làm gì có người phụ nữ nào chịu được? Còn nữa, con phải nắm thời cơ nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa bé mập mạp. Phụ nữ sinh con rồi mới thật sự trở thành vợ người ta, có đứa bé rồi đồng nghĩa với việc đã trói người đàn ông thật chặt rồi. Ban đầu mẹ không đồng ý mối hôn sự này, nhưng thấy con gật đầu mẹ cũng chấp nhận. Nhưng mẹ nói cho con biết, đàn ông rất dễ dàng ra ngoài trêu chọc gây chuyện nha, con phải giống như mẹ, đem cha con trói trong nhà thật chặt. Tuy con nay đã là vợ người ta nhưng bộ dạng lại xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy con liền chảy nước miếng………”

Mẹ Hàn vừa đảo thức ăn vừa càu nhàu, Hàn Mai ngồi trước bếp châm củi nghe câu được câu không. Lửa trong bếp cháy rất to, ánh lửa hồng hồng chiếu vào trên mặt Hàn Mai làm cô giật mình.