Buổi biểu diễn lần này rất thành công, tiểu phẩm của Hàn Mai nhận được sự đánh giá cao của thủ trưởng quân khu và quan chức địa phương. Nhà máy đóng hộp cũng không ngoài dự đoán nâng cao được địa vị trong thương trường.

Hàn Mai cũng bởi vì lần diễn xuất này mà thêm nổi danh trong bộ đội, hiện tại ai cũng biết Phó Doanh trưởng Triệu có một người vợ xinh đẹp, ai cũng ao ước có thể tìm được một cô vợ giống như chị dâu. Đặc biệt là binh lính của Triệu Kiến Quốc, mỗi lần nhìn thấy Hàn Mai đều một câu chị dâu, hai câu chị dâu nhờ cô giúp mình tìm đối tượng.

Hàng trưởng Ngụy Bình càng thêm trực tiếp, vọt tới trước mặt Hàn Mai hỏi, “Chị dâu, ngày đó kết thúc tiểu phẩm, cô gái đứng cạnh chị lúc chụp ảnh là ai vậy?”

“Cái đó … Đứng bên cạnh tôi đều là cô gái!” Hàn Mai nhìn dáng vẻ vội vàng của Ngụy Bình, rất muốn cười.

“Cô ấy… khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng, khi cười lên còn có răng thỏ..”

“À, cái đó a… đó là em gái nuôi của tôi, Đỗ Vân Tú. Có chuyện gì sao? Cậu hỏi thăm chuyện này làm gì?”

“Hắc hắc…..”

Ngụy Bình vừa nghe nói Đỗ Tú Vân là em gái nuôi của Hàn Mai, hai mắt phát sáng, càng thêm không biết xấu hổ hỏi tới.

“Chị dâu, là như này, chị xem em cũng trưởng thành rồi, nhưng vấn đề cá nhân cho đến bây giờ cũng chưa giải quyết. Em cũng không muốn kéo chân liên đội, chị dâu cũng hiểu điều này mà. Chị xem có thể thành toàn chuyện này không?” Vừa nói vừa khẩn trương xoa xoa tay.

“Gì? Thành toàn chuyện gì mới được chứ?” Hàn Mai có ý xấu muốn chọc Ngụy Bình.

“… Chuyện em với em gái nuôi của chị dâu! Chị dâu tốt, chị cố tình trêu chọc em phải không? Coi như em van chị có được không?” Suy nghĩ một chút lại nói, “Lần sau em bắt được thỏ hoang sẽ đưa cho chị được chưa?”

Hàn Mai nghĩ đến thỏ hoang béo trắng lần trước, nước miếng tự động tiết ra.

“Thành, làm sao không thành được! Chẳng qua chỉ là tôi đồng ý nói giúp cậu thôi, không đảm bảo con gái nhà người ta sẽ coi trọng cậu đâu, nếu vậy cậu cũng không được trách tôi đâu đấy.”

“Sao có thể chứ! Chỉ cần chị dâu chịu giúp một tay, chuyện này coi như thành công một nửa rồi! Chị dâu là ai chứ? Chị làm việc gì em cũng yên tâm!”

“Cậu chỉ được cái lắm mồm thôi.”

……………….

Hàn Mai suy nghĩ cũng thấy điều kiện Ngụy Bình và Đỗ Tú Vân khá xứng đôi, nên mới đồng ý.

Quê Ngụy Bình ở phương Nam, cha mẹ mất sớm, cũng không có thân thích nào hết, bình thường đều ở trong bộ đội, coi bộ đội như nhà của mình. Hiện tại mắt thấy bản thân sắp 27 rồi mà vợ còn chưa có, cũng không có ai đứng ra thu xếp thay.

Hàn Mai nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ nghĩ đến Triệu Kiến Quốc, hoàn cảnh hai người này thật là quá giống nhau. Giúp anh em của chồng tìm được vợ cũng là chuyện tốt, nếu như Ngụy Bình và Vân Tú thật sự thành đôi, cô cũng coi như là giúp Triệu Kiến Quốc một đại ân.

Mấy ngày tiếp đó, Hàn Mai luôn vô tình hoặc cố ý nhắc tới những sự tích quân nhân anh dũng trong bộ đội trước mặt Đỗ Vân Tú, cô gái nhỏ này nghe xong lập tức sùng bái người lính, Hàn Mai đúng lúc theo sát hỏi Vân Tú có ý gì về chuyện Ngụy Bình.

“Chị Mai Tử, người chị giới thiệu nhất định là người tốt, nhưng… chuyện này em cũng không tự quyết định được, nếu không chờ em về hỏi ý mẹ em như thế nào đã.” Vân Tú cúi đầu, chân phải vô ý thức đá đá vỏ quýt trên mặt đất.

Hàn Mai thấy dáng vẻ này của Vân Tú biết chuyện này có hy vọng rồi.

“Được, kỳ nghỉ năm mới này em về nhà thương lượng với mẹ một chút, chuyện này cũng không cần vội, chỉ là ..nói không chừng có người gấp đến độ bốc hỏa rồi…”

“Ghét! Người ta nói thật với chị, chị lại giễu cợt người ta! Không nói với chị nữa!” Vân Tú nói xong, chạy tóe khói.

Hàn Mai nhìn vẻ khẩn trương của Đỗ Vân Tú mà buồn cười, nghĩ thầm cứ để cho tiểu tử Ngụy Bình chờ đợi đi, để cậu ta gấp quýnh lên, tránh cho về sau cưới được vợ về rồi lại không biết quý trọng.

Ngụy Bình nào biết chủ ý này của chị đâu, chỉ có thể ở trong bộ đội ngây ngốc chờ.

Bởi vì đã xin phép nghỉ về nhà vài lần trước đó, Tết năm nay Triệu Kiến Quốc chỉ xin nghỉ được tám ngày, hai vợ chồng thu dọn chút đồ đơn giản, liền xuất phát lên đường về quê ăn Tết.

Mấy lần trước Hàn Mai đều ngồi tàu một mình, lần này có Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Túi lớn túi nhỏ đều có người xách, ở trên tàu cũng không cần lo lắng bị trộm đồ hoặc bị chiếm mất chỗ. Hàn Mai mừng rỡ, nhẹ nhõm tự tại.

Triệu Kiến Quốc thích mặc quân trang, cho dù là về nhà thăm người thân cũng không rời khỏi màu xanh ô liu, người khác chỉ cần nhìn một lần cũng biết anh là quan nhân. Hàn Mai muốn dựa vào gần một chút cũng không được, bị một câu “Ảnh hưởng không tốt” của anh chọc giận, nói không ra lời.

Lúc xuống tàu đã là chạng vạng tối, ngày mùa đông vốn dĩ ngắn, rất nhanh sẽ tối, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cũng không ở lâu trên trấn mà trực tiếp trở về nhà mẹ Hàn Mai.

Mấy ngày trước mẹ Hàn nhận được thư của con gái báo hôm nay sẽ về nhà, hết sức vui mừng, vội vàng giặt giũ chăn đệm trong phòng con gái, cũng đem phòng quét dọn sạch sẽ một thể. Sáng sớm hôm nay đã dậy nấu một bàn thức ăn ngon, nhưng bây giờ trời cũng sắp tối rồi, người sao còn chưa về tới? Hàn mẹ không khỏi lo lắng, trong miệng liên tục lẩm bẩm thế nào còn chưa về.

“Có cái gì mà bà phải lo lắng? Không phải có Kiến Quốc cùng về hay sao? Không có chuyện gì đâu.” Cha Hàn nhìn vợ lo lắng, không nhịn được nói.

“Tôi lo cho con gái tôi thì phiền đến ông không? Ông không quan tâm con gái thì thôi, còn không cho người khác quan tâm nữa sao?” Mẹ Hàn tức giận trả lời.

“Bà… Bà thì biết cái gì chứ!”

“Được rồi mà, cha, mẹ! Một chút chuyện nhỏ như vậy có gì đâu mà phải tranh cãi. Con nghĩ Mai Tử cùng Kiến Quốc cũng sắp về rồi, trong thư nói buổi chiều tàu sẽ đến ga mà. Cha mẹ cũng biết đấy, bây giờ là cuối năm, người về quê cũng đông, chậm một chút cũng là bình thường. Mẹ không cần lo lắng đâu, không có việc gì.”

Hàn Tĩnh nói một hồi mới làm cho cha mẹ ngừng lại, trong lòng lấy làm kỳ quái cha mẹ cũng già rồi, sao tính khí càng lúc lại càng giống trẻ con như vậy? Trong nhà cha mẹ động một chút là cãi vã, có lúc chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà ầm ĩ nửa ngày, hoàn hảo là cuối cùng cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Lúc Hàn Mai về đến nhà đã nhìn thấy cha đang ngồi ở ngưỡng cửa hút thuốc, mẹ ở một bên đi tới đi lui, anh trai đang ngây người ngồi trước bàn, trên bàn bày đầy món ăn.

Vừa nhìn thấy con gái về nhà, mẹ Hàn liền nhào tới.

“Mau, để mẹ xem con có gầy đi không?” Mẹ Hàn chỉ sợ con gái đến bộ đội phải chịu khổ.

“Mẹ, xem mẹ nói kìa, con ở trong bộ đội cũng không phải là không có cơm ăn, làm sao sẽ gầy đi! Mẹ xem con so với trước đây còn mập lên đó!”

Hàn mẹ cẩn thận nhìn quanh Hàn Mai một vòng, thấy con gái nói cũng đúng, sau khi theo quân trên người quả thật có thêm ít thịt, xem ra Triệu Kiến Quốc không để cho con gái bà chịu khổ.

“Hai mẹ con bà vào nhà nói tiếp có được không? Giữa mùa đông còn đứng trong sân hứng gió lạnh chắc?” Cha Hàn thấy mẹ Hàn kéo tay Hàn Mai đứng giữa sân, tức giận nói.

“Đúng vậy, mẹ, thức ăn cũng sắp lạnh rồi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó lại nói chuyện.” Hàn Tĩnh cười nói.

“Ai u, mẹ quên mất, sủi cảo vẫn còn ở trong nồi.” Hàn mẹ nói xong, vội vàng chạy vào bếp xem sủi cảo.

……………

Người một nhà vừa ăn cơm vừa cười nói vui vẻ, hòa thuận, Hàn Mai cảm thấy đặc biệt ấm áp. Hàn Mai thầm nghĩ sao cô không thấy chuyện người nhà bình an, vui vẻ chung sống là điều tốt nhất chứ? Kiếp trước sao lại vì theo đuổi cái tình yêu chó má gì mà bỏ qua điều này?

Buổi tối, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc nằm trên giường nói chuyện. Triệu Kiến Quốc không biết là vô tình hay cố ý vuốt lưng Hàn Mai.

“Vợ, gần đây hình như hông em có thêm không ít thịt.”

“Anh đang chê em mập?” Hàn Mai giọng khẳng định.

“Sao anh lại chê em mập chứ?”

“Còn không phải, anh vừa nói xong! Chính miệng anh nói đó!” Hàn Mai nhất quyết không tha.

“Anh nói là hông em so với trước kia có thêm không ít thịt, nhưng cũng chưa nói anh ghét bỏ em! Theo anh thấy, nên nuôi mập chút nữa thì tốt hơn.”

“Tốt cái gì? Anh nghĩ em là heo chắc? Nuôi mập rồi làm thịt đúng không!” Không biết làm sao, Hàn Mai càng nói lại càng nổi giận.

“Nhiều thịt một chút sờ mới thoải mái, không đau tay…”

“Tốt, anh không những chê em bây giờ mập, còn chê trước đây em làm đau tay đúng không?” Hàn Mai không chờ Triệu Kiến Quốc dứt lời, nói chen vào.

Triệu Kiến Quốc không hiểu hôm nay vợ ăn nhầm cái gì mà hỏa khí lớn như vậy. Không chỉ có hôm nay, thời gian này cô động một chút là nổi giận. Thảm nhất là mỗi lần vợ nổi giận đều trút lên người anh, ở trước mặt người ngoài lại rất bình thường, vừa về tới nhà lại bắt đầu. Còn thích khóc nữa, nước mắt rơi không ngừng, mặc anh dụ dỗ bao lâu cũng không nín. Nếu lúc này mà anh không có biện pháp thì nước mắt của cô chẳng khác nào nước lũ tràn đê mất.

Vì thế, Phó Doanh Triệu phát huy trọn vẹn phẩm chất ưu tú của quân nhân, lấy tốc độ sét đánh đụng ngã vợ nhỏ đang tức giận, chặn lại cái miệng đang muốn phản bác của cô, kết tiếp chính là quá trình lao động vinh quang.

Gần trưa hôm sau Hàn Mai mới tỉnh lại, miễn cưỡng nhìn mặt trời chiếu sáng ngoài cửa sổ, không muốn rời giường.

Triệu Kiến Quốc vào phòng thấy vợ vẫn đang nằm trong chăn, trêu chọc.

“Con sâu lười, còn chưa chịu rời giường à?”

“Ai nha, anh để cho em ngủ thêm một chút đi! Bình thường ở bộ đội muốn ngủ lấy lại sức cũng không được, bây giờ về nhà rồi, anh để em ngủ nướng đi!” Hàn Mai làm bộ đáng thương cầu tình.

“Được rồi, vậy em ngủ tiếp đi! Anh đi thăm con gái của Thạch Đầu đây.. không biết là người nào lúc trước còn la hét muốn cho tiểu bảo bảo nhận mình là mẹ nuôi nhỉ?” Triệu Kiến Quốc nói xong, làm bộ sẽ đi ra ngoài.

“A…. Anh đứng lại, em dậy là được chứ gì! Anh chờ em một chút…”

……….

Hai người mè nheo, cuối cùng cũng đi tới nhà Thạch Đầu trước giờ cơm trưa.

Hai tháng trước, Tiểu Thúy sinh con gái, Hàn Mai đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng từ khi nhận được tin, quần áo nhỏ, giày nhỏ, mũ quả dưa đều mua đầy đủ, cô còn đặc biệt đi đánh một bộ Trường Mệnh Tỏa cho đứa bé đeo trên cổ và tay.

Vừa đến cửa nhà Thạch Đầu, Hàn Mai đã chạy vào tìm Tiểu Thúy, “Mẹ nuôi tới thăm con gái đây! Mau, để tôi ôm con gái một chút nào!”

“Trông cô kìa! Gấp gấp như vậy? Đứa bé cũng không chạy đi được.” Tiểu Thúy thấy bộ dáng nóng lòng của Hàn Mai, buồn cười nói.

Hàn Mai cũng không để ý, nhận lấy tiểu bảo bảo từ tay Tiểu Thúy, đôi mắt đen nhỏ bé lúng liếng nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô thử nói chuyện với nó đi, nha đầu này rất thích cùng người khác nói chuyện đấy.”

“Cô đừng gạt tôi, con bé mới hai tháng làm sao có thể nói chuyện?”

“Cô cứ thử là biết.”

Hàn Mai thấy Tiểu Thúy khẳng định, không có vẻ giống như đang lừa gạt mình liền thật sự thử nói chuyện với vật nhỏ trong ngực.

Mới nói được hai ba câu, ai ngờ con bé thật y nha y nha kêu lên, cô nói một câu, con bé đáp lại một câu, Hàn Mai vui mừng nhìn con bé như tìm được món đồ chơi mới, cười không ngừng.

Triệu Kiến Quốc cùng Thạch Đầu ngồi trong phòng khách cũng nghe được tiếng cười của Hàn Mai.

“Xem ra vợ của cậu vô cùng thích trẻ con! Như thế nào? Tính toán lúc nào thì sinh một đứa? Tốc độ của hai người cũng quá chậm đi!” Thạch Đầu chính là khó chịu với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Triệu Kiến Quốc, không có việc gì cũng muốn đi kích thích một phen.

Triệu Kiến Quốc không phản ứng, anh biết tên nhóc này sinh được con gái rồi nên hiện tại đang lên mặt với anh. Trong lòng Triệu Kiến Quốc suy nghĩ, cho cậu đắc ý, ngày mai lão tử sinh con trai, để nó cưới con gái nhà cậu về nhà, cho cậu thay tôi chăm sóc con dâu, xem cậu còn đắc ý được không.

Triệu Kiến Quốc không biết rằng suy nghĩ nhất thời lúc tức giận ngày hôm nay thật sự đã gây ra một câu chuyện không nhỏ vào nhiều năm sau, có điều đây đều là chuyện sau này.

Thạch Đầu buồn bực nhìn Triệu Kiến Quốc vẫn không có phản ứng, tiến tới nói nhỏ bên tai Triệu Kiến Quốc, “Không phải là cậu không được chứ?”

Nói xong còn cố ý nhìn xuống nơi nào đó của Phó Doanh Triệu, hài lòng thấy vẻ mặt vặn vẹo trong nháy mắt của người khác, thừa dịp người kia còn chưa phát giận, cách xa khỏi hiện trường gây án, chui vào trong phòng chơi đùa với con gái bảo bối.

Suốt bữa cơm trưa, Triệu Kiến Quốc đặc biệt nổi giận, từ đầu tới cuối đều lạnh mặt, không nói lấy một câu.

Hàn Mai không hiểu ra sao, cũng không buồn tìm hiểu xem ai đã chọc tới anh, một lòng một dạ nhào vào con gái nuôi.

Thạch Đầu đương nhiên là biết ai chọc Triệu Kiến Quốc, trong lòng cười đến nghẹn, chỉ sợ Triệu Kiến Quốc nổi bão, không dám cười lớn tiếng, buồn cười mà không được phép cười thật sự là khó chịu!!