Hàn Mai xác định tất cả đã thỏa đáng mới lấy túi vải nhỏ ra khỏi tủ quần áo. Thời điểm lấy quyển sổ nhật ký ra, tim của cô đập rất nhanh, tay cũng không tự giác mà run rẩy, chỉ sợ đọc rồi sẽ phát hiện ra cái gì không tốt. Trấn định tinh thần xong, Hàn Mai mới mở trang thứ nhất của nhật ký ra, nghiêm túc đọc lại.

************************

Sáng sớm hôm nay rời giường liền phát hiện ngoài trời đổ mưa, không phải mưa lớn, bay bay phiêu đãng giống như sợi bông, đưa tay ra hứng cũng không cảm thấy gì, nhưng trên mặt đất vẫn ẩm ướt.

Tâm tình vì thế cũng rất tốt.

Thời tiết như vậy lại khiến tôi nhớ tới lần đầu gặp Tiểu Vân, ngày đó trời cũng mưa như này.

Buổi sáng cha tôi có hẹn, không về ăn cơm trưa. Mẹ thấy cha không về mừng rỡ chạy đi đánh bài, để tôi tự giải quyết bữa trưa của mình.

Gần trưa, một học sinh nữ của cha tới nhà tìm ông, nói là muốn ông giúp cô xem một bài văn.

Lúc tôi mở cửa, cô cầm một cây dù lẳng lặng đứng trong mưa, nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, lại ngẩng đầu nhìn lại biển số nhà, cuối cùng mới hỏi, “Nhà của thầy giáo Triệu Văn Bác là ở đây đúng không?”.

Có lẽ chính là vào lúc đó, hình ảnh cô ấy che dù đứng trong mưa trừng to mắt nhìn liền khắc vào trong lòng tôi, cho nên sau này mỗi lần gặp mưa phùn mung lung, tôi đều không tự chủ mà nhớ tới bóng dáng ấy…

………………

Kể từ khi biết được thân phận của Tiểu Vân, chúng tôi cũng không gặp mặt lần nào nữa, cô ấy tới nhà tìm mấy lần, tôi đều lánh đi.

Cha giống như biết chuyện, lần đầu tiên tìm tôi nói chuyện, ông là giáo viên, nói tới nói lui luôn biết cách cong cong quẹo quẹo, chẳng qua tôi có ngu đi nữa cũng biết hàm ý trong lời nói của ông.

Lấy gia thế của nhà họ Hà, Tiểu Vân lại là con gái một, ở phương diện nào tôi cũng không bằng, huống chi cô ấy cũng đã sớm có vị hôn thê rồi.

Vì thế tôi quyết định buông tay, mà thực tế, tôi cũng chỉ có thể buông tay….

……………….

Thời gian gần đây, bệnh tình của cha xấu đi, thuốc cũng không uống, mỗi bữa cũng không ăn được bao nhiêu, sắc mặt ngày càng khó coi, cả người gầy đến nỗi làm cho người ta không nhẫn tâm nhìn.

Thầy thuốc Hứa nói cha tôi chỉ còn treo lại một hơi thở, đại khái cũng chỉ còn hai ngày…

Tôi hiểu rõ căm tức trong lòng cha, mẹ bỏ chạy cùng người khác ngay lúc cha bị mất việc ở trường, đối với cha mà nói đây là đả kích không nhỏ, những thứ này cha đều giấu trong lòng. Tôi cũng không biết phải khuyên cha như thế nào, chuyện của chình mình cho tới bây giờ tôi còn chưa rõ nữa là..

…………..

Đến địa phương này đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tối muộn, ban đêm về nhà mệt mỏi liền ngả đầu nằm ngủ.

Nhìn những người cùng thôn khác vác một túi lớn còn bước nhanh hơn mình, tôi lập tức cảm nhận được câu nói “Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh” quả không sai.

Có lúc tôi sẽ nghĩ tới Tiểu Vân, hiện tại có phải cô ấy đã kết hôn với vị hôn phu rồi không!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị hôn thê của cô ấy là ở trong bệnh viện, mặc dù hơi xa nhưng người này quả thật không tệ, quan trọng nhất là anh ta rất tốt với Tiểu Vân, từ trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra anh ta rất quan tâm đến cô ấy. Nghe nói bối cảnh gia thế của hai người cũng tương đương, có thể gả cho một người đàn ông như vậy, cuộc sống sau này của Tiểu Vân cũng không đến nỗi nào, hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc.

………………

Đối với tôi mà nói, gặp được Tú Tú quả thật chính là tai nạn bắt đầu.

Thấy cô ấy phát run núp trong đống rơm, đặc biệt là thấy ánh mắt cầu cứu của cô ấy thì tôi biết ngay mình đã chọc đến phiền toái lớn.

Cũng không biết lúc trước cô ấy sống như thế nào, cặp chân gầy giống như gậy trúc, trên mặt bóp cũng không ra thịt, tóc cũng vàng vàng, khô xơ, sau một thời gian chăm sóc cẩn thận mới bắt đầu tốt lên.

Lúc vừa tới, khắp người Tú Tú đều là vết thương, có trầy sát, có bỏng, thậm chí còn có vết bị roi quật. Hỏi thế nào cô ấy cũng không nói, tôi cũng không hỏi nữa.

……………………

Kể từ khi Tú Tú đến trong nhà cũng có thêm phiền phức, không biết làm sao cô ấy có thể thần không biết quỷ không hay lấy đồ trong túi người khác mà những người bị mất đồ kia đều cho rằng bản thân mình không cẩn thận nên mới làm mất.

Tật xấu này nói thế nào Tú Tú cũng không đổi được, đều là tôi cầm những thứ đồ kia mang tới tận nhà người bị mất nói mình nhặt được đem trả lại.

Cuối cùng tôi rất nghiêm túc nói cho cô ấy biết, nếu còn lấy loạn đồ của người khác lần nữa, tôi sẽ không cần cô ấy nữa, cô ấy ở đâu thì trở về đó.

Cô nhóc kia bị giật mình, ôm cổ tôi bù lu bù loa khóc rất đáng thương, tôi thấy thế cũng không hù dọa nữa, an ủi, đồng ý chỉ cần không tái phạm nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không không cần cô ấy.

Lúc ấy, cô ấy khóc không nói nên lời, chỉ biết nhìn tôi gật đầu.

Từ đó về sau cô ấy thật sự là không tái phạm nữa.

……………

Tiểu Vân gửi cho tôi vài phong thư, tôi đều không trả lời.

Không biết cô ấy tìm được địa chỉ của tôi ở đâu, lấy tính khí của ông cụ Hà mà nói, không có người nào có gan nói cho cô ấy biết địa chỉ của tôi, huống chi người biết tôi ở nơi này cũng không nhiều.

Có lẽ, cứ như vậy cắt đứt, cô ấy đi đường của cô ấy, tôi đi đường của tôi, mới là điều tốt nhất.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã không còn hay nghĩ đến Tiểu Vân nữa..

…………………

Thật sự tôi không nghĩ có một ngày Tiểu Vân sẽ tìm tới cửa, cho đến khi cô ấy chân thực đứng trước mặt, tôi mới tin đây là sự thật.

Cô ấy chất vấn tôi vì cái gì muốn trốn tránh cô ấy, tại sao sau khi cô ấy khổ cực tìm được địa chỉ của tôi, cõi lòng đầy mong đợi viết thư cho tôi, tôi lại không hồi âm lại.

Tôi không biết phải nói với cô ấy như thế nào, muốn nói rõ ràng mọi chuyện nhưng lại không muốn tổn thương cô ấy.

Cô ấy hỏi tôi có phải bởi vì tôi ở cùng một chỗ với cô gái khác nên mới không hồi âm, không trở lại tìm cô ấy hay không? Cô ấy ngồi trên đất khóc nửa ngày, sau đó đứng lên hung hăng đá tôi một cước liền chạy đi.

Tôi nghĩ cuối cùng tôi vẫn làm tổn thương cô ấy.

…………………

Tôi thật sự không nghĩ Hà gia sẽ tàn nhẫn đến vậy, tôi cho là nghe theo lời bọn họ, an phận ở lại thôn nhỏ này, bọn họ sẽ bỏ qua cho tôi, thế nhưng tất cả đều bị phá vỡ khi Tiểu Vân tìm tới.

Về đến nhà thấy Tú Tú bị trói tay chân nằm trên giường, tôi thật sự hận chết mình.

Tôi giúp Tú Tú cởi trói, lau người, thay quần áo sạch, trong cả quá trình, cô ấy không có bất kỳ phản ứng nào, cứ ngơ ngác nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng.

Tôi ngồi trên giường ôm cô ấy thật chặt, cả đêm không chợp mắt.

……………….

Sau sự kiện kia, Tú Tú trở nên đặc biệt nhát gan, không dám ở nhà một mình, ngày ngày tôi đều dắt cô ấy theo bên người.

Mấy người nhìn thấy như vậy đều tò mò quan hệ của tôi và Tú Tú, có một người tên là Trần Đại Dũng lên tiếng hỏi Tú Tú có phải em gái ruột của tôi hay không. Tôi nhìn hắn, trực giác cho biết ánh mắt người đàn ông này nhìn Tú Tú không giống những người khác, không biết tại sao tôi lại không thích người khác cho rằng Tú Tú là em gái mình, loại cảm giác đó rất không thoải mái, không chút suy nghĩ trả lời cô ấy không phải em gái tôi, mà là vợ tôi. Trần Đại Dũng “Ừ” một tiếng liền không nói gì nữa.

Từ đó về sau, tất cả mọi người đều cho rằng Tú Tú là vợ tôi, lúc gặp mặt luôn thích trêu ghẹo đôi ba câu.

……………..

Ngày đó Tú Tú liên tục nôn khan, tôi không biết nên làm gì, đành phải chạy sang gọi thím Thạch ở sát vách sang nhà giúp. Thím Thạch là thầy thuốc trong thôn, người ở vùng phụ cận có bệnh đều đến tìm thím.

Sau khi xem xong thím Thạch cười cười nói với tôi vợ của tôi mang bầu, không lâu nữa sẽ sinh cho tôi một đứa bé mập mạp. Tôi bối rối, vợ tôi có bầu? Nhưng chúng tôi còn chưa………

…………….

Cuối cùng tôi vẫn quyết định để Tú Tú sinh ra đứa nhỏ, mặc kệ nó là làm sao mà có, có thể đầu thai đến trong bụng cô ấy cũng là một loại duyên phận, nói thế nào cũng là một sinh mạng.

Trong lúc mang thai, Tú Tú ốm nghén rất nặng, đặc biệt là lúc rời giường buổi sáng, mỗi ngày nhìn cô ấy như vậy, tôi cũng khó chịu theo. Cái gì cô ấy cũng không ăn vô, ăn cái gì nôn cái đó, sau đó thím Thạch cầm sang một ít ô mai, cô ấy mới đỡ hơn.

Nhìn bụng Tú Tú ngày một lớn, tôi càng mong đợi đến ngày đứa bé ra đời.

Tôi nói trong bụng Tú Tú nhất định là một đứa con trai, cô ấy hỏi tôi sao không thể là con gái, tôi bảo đứa nhỏ này vẫn còn ở trong bụng mà đã làm khổ người như vậy, nhất định là một tiểu tử thối..

……………….

Tôi đợi ở ngoài phòng hơn nửa ngày, nghe giọng nói Tú Tú ở bên trong đều đã khàn đi, tôi cũng không thể giúp được cái gì, chỉ có thể ở đó nóng lòng.

Sau đó không lâu liền nghe được tiếng trẻ con khóc từ trong phòng truyền ra, lúc ấy tim của tôi thiếu chút nữa cũng nhảy ra ngoài, thầm nghĩ tôi đã làm cha rồi!

Rốt cuộc cửa cũng được mở ra, thím Thạch thông báo vợ tôi sinh một đứa bé mập mạp, bảo tôi mau vào trong nhìn một chút. Tôi cực kỳ vui mừng, thật may là hai mẹ con đều bình an.

Nhìn Tú Tú đầu đầy mồ hôi mệt mỏi nằm trên giường, bên cạnh là đứa bé được quấn trong chăn đang nhắm nghiền hai mắt, tôi đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, cho dù có ở lại trong thôn cả đời, chỉ cần có Tú Tú cùng đứa bé bên người, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

……………

Tôi vẫn cho rằng giữa tôi cùng Hà gia và Tiểu Vân không còn dính dáng gì nữa, mặc dù nghèo khổ nhưng một nhà vui vẻ cũng có thể sống tốt, cho đến một ngày Tú Tú giống như phát điên chạy về nhà tự giam mình trong phòng.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài gõ cửa mãi nhưng cô ấy vẫn không chịu ra.

Con trai nhìn thấy hai chúng tôi như vậy sợ quá khóc lên, tôi chỉ có thể ôm nó sang gửi thím Thạch.

Sau khi về nhà lại tiếp tục gõ cửa, không lâu sau rốt cuộc Tú Tú cũng đi ra. Cô ấy khóc đỏ mắt hỏi tôi Hà Vân là ai, tôi rất kinh ngạc làm sao cô ấy lại biết Tiểu Vân, liền hỏi cô ấy có phải ở bên ngoài nghe người khác nói gì hay không. Tú Tú không trả lời tôi mà tiếp tục hỏi có phải tôi là vì thương hại nên mới ở chung một chỗ với ấy không, nhất thời tôi không biết phải trả lời thế nào. Cô ấy thấy tôi không nói, đột nhiên hết sức kích động nói bình thường tôi đối tốt với cô ấy, yêu thương Kiến Quốc đều là giả, tất cả chi bởi vì thương hại, thương hại cô ấy đêm đó bị đám người kia làm hại là vì tôi trêu trọc phụ nữ của người khác, cho nên thời điểm đó mới đau lòng, vì muốn đền bù, nên mới không so đo Kiến Quốc không phải con ruột của mình…

Cô ấy vừa khóc vừa nói, vô luận sau đó tôi có giải thích như thế nào cũng không nghe, sợ rằng trong lòng cô ấy đã cho rằng những lời cô ấy nói đều là sự thật rồi…

……………..

Vui vẻ trước kia đã không còn, thay vào đó là cả ngày cãi vã, khóc lóc không ngừng. Tôi biết đây mới chỉ là bắt đầu….

………………

Càng ngày càng khó khăn, trước đây không lâu trong thôn có mấy người đề nghị cùng ra ngoài làm ăn, so với ở nhà trồng trọt có thể kiếm được nhiều hơn. Tôi cũng muốn đi theo, liền về nhà thương lượng với Tú Tú, cô ấy nói thế nào cũng được, chuyện gì cũng không quan tâm, tôi cũng không nói thêm gì nữa…….

*****************

Hàn Mai đọc một mạch hết quyển nhật ký, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, lại có điểm buồn buồn, không rõ là cảm giác gì. Càng đọc đến phía sau, cô càng đồng tình với mẹ chồng Lưu Tú, cũng càng hiểu rõ vì sao bà lại đối xử với Triệu Kiến Quốc như vậy. Hàn Mai có thể cảm giác được, mặc dù ngoài mặt mẹ chồng đối với Triệu Kiến Quốc không quản không hỏi , tình cảm lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng mà trong lòng bà rất thương Triệu Kiến Quốc, đến thời điểm cuối cùng của sinh mệnh cũng không nói ra thân thế của anh là vì muốn tốt cho anh. Ở trong tình huống ấy, nếu là cô, cô cũng sẽ lựa chọn đem theo bí mật này vào quan tài, dù sao, ai biết được bản thân mình là do mẹ bị người khác vũ nhục mà có cũng sẽ cảm thấy khổ sở, cả đời sẽ mang danh nghiệt chủng, sẽ bởi vì chính mình khiến mẹ phải đau đớn cả đời mà khổ sở.

Cho nên, Hàn Mai quyết định không thể để Triệu Kiến Quốc biết, nhật ký nhất định không thể giữ lại.

Hàn Mai để nhật ký xuống, lấy ra mấy phong thư do người tên Hà Vân viết cho bố chồng Triệu Hoài Minh.

Hàn Mai theo ngày gửi mở thư ra đọc, mấy thư đầu đại ý đều là biểu đạt Hà Vân đối với Triệu Hoài Minh có bao nhiêu nhớ nhung, thúc giục ông mau chóng hồi âm. Từ trong thư có thể nhìn ra người phụ nữ Hà Vân này thật sự rất thích bố chồng cô, lời nói trong thư cũng càng ngày càng kịch liệt, sau khi đọc xong, lấy trực giác của phụ nữ, Hàn Mai cảm thấy tinh thần của người viết thư có chút không bình thường, tiếp tục chỉ sợ mang tới kết quả không tốt.

Không biết năm đó bố chồng cô có phát hiện ra điều này không?

Khi Hàn Mai để phong thư thứ chín xuống, mới phát hiện ra có ba cái chưa hề bị bóc ra. Xem ra bố chồng cô thật sự muốn cho Hà Vân chết tâm.

Hàn Mai suy nghĩ một chút vẫn bóc thư ra.

Phong thư này được Hà Vân viết trước khi tới gặp bố chồng cô, bà ta nói nếu như không nhận được thư hồi âm sẽ tự mình tìm tới cửa, hơn nữa bà ta còn nói đã biết sự tồn tại của mẹ chồng cô, Lưu Tú, bà ta rất tức giận, bố chồng cô nhất định phải cho bà ta một lời giải thích.

Kế tiếp Hàn Mai mở phong thư thứ mười một.

Nhìn thời gian trên phong bì, phong thư này được gửi tới sau phong thư trước đó bốn năm. Nội dung đại khái là bà ta muốn gặp mặt bố chồng cô, hẹn thời gian, địa điểm là bên hồ ngày trước hai người vẫn hay di dạo. Dòng cuối cùng trong thư nói nếu như đến lúc đó không thấy người đến, bà ta sẽ nhảy xuống hồ.

Hàn Mai đọc đến đây liền hít vào một hơi khí lạnh, nếu như người phụ nữ này nói là thật, bà ta cũng quá ngoan đi!

Nhưng nếu như bà ta chỉ là sợ bố chồng cô không đi mới dọa ông như vậy, lại có vẻ giống như cố tình gây sự. Dù sao chuyện này cũng trôi qua nhiều năm rồi, hai người đều đã có người bên cạnh chăm sóc, bà ta lúc này còn níu người không buông tha làm gì?

Nhìn phong thư cuối cùng, Hàn Mai không do dự quá lâu, mang đi tiêu hủy.

Điều khiến Hàn Mai thấy kỳ quái chính là phong thư cuối cùng cách phong thư trước đó hơn một năm, hơn nữa phong thư này cực kỳ ngắn, chỉ viết có một câu.

“Tôi sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào nữa.”

Hàn Mai nhìn câu nói kỳ quái trên giấy, buồn bực, cái bà Hà Vân đó rốt cuộc là có đầu óc hay không mà suy nghĩ lại khác người như vậy.

Có điều Hàn Mai cũng không rối rắm quá lâu, dù sao đây đều là chuyện của người đi trước, bố mẹ chồng cô hiện tại cũng đã qua đời rồi. Nhìn thời gian, Triệu Kiến Quốc cũng sắp về, chuyện này tuyệt đối không thể cho anh biết.

Nghĩ tới đây, Hàn Mai liền thừa dịp lúc mẹ Hàn đi cho lợn ăn, mang nhật ký cùng mấy phong thư ném vào trong lò lửa.