Sau tết âm lịch đã được một hai tháng, Lục Vi Dân vẫn chưa gặp được Chân Ny. Hắn đi Xương Châu một chuyến, sau khi ở khách sạn điều tra tung tích của người đến từ tập đoàn Hoa Mỹ giảm mạnh liền lập tức quay về thu xếp. Bị ánh mắt Tô Yến Thanh lướt qua, trong lòng Lục Vi Dân không kìm nổi có chút ngứa ngáy.
- Không dám nói là cách nghĩ mới, nhưng chỉ ngồi chờ bánh từ trên trời rơi xuống như thế này thì chắc chắn là không thể. Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm chúng ta là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp huyện đầu tiên dũng cảm đi tiên phong của toàn tỉnh, nhất định phải phát huy trọn vẹn ưu thế này. Hiện nay việc xây dựng cơ sở hạ tầng được triển khai vô cùng rầm rộ, nếu như việc thu hút đầu tư không bắt nhịp kịp thì chính là tội của chúng ta.
Lục Vi Dân cố gắng kìm nén ý nghĩ đang nảy nở từ sâu thẳm cõi lòng mình như ngọn cỏ dại đột ngột nảy mầm sau cơn mưa xuân, chỉ cảm thấy một cơ quan nào đó phía dưới đang giống như bị kích thích không thể khống chế được mà căng lên:
- Xương Giang vốn nằm trong đất liền, tin tức không nhanh nhạy, tình hình Nam Đàm chúng ta còn thảm hại hơn. Nếu muốn tháo gỡ cục diện, vẫn phải tới nơi khác mở rộng tầm mắt.
- Có mục tiêu cụ thể hay không?
Tô Yến Thanh quay đầu hỏi.
Cái cổ mịn nhẵn như ngọc trắng được tôn lên bởi chiếc cổ đứng màu tím của áo jacket càng tôn thêm phần hấp dẫn. Lục Vi Dân chỉ cảm thấy yết hầu mình dường như muốn mấp máy một chút, vội vàng cúi đầu làm bộ như xem gì đó ở trên bàn.
- Vẫn chưa có. Nhưng tôi biết được tin, tuần sau Xương Châu sẽ mở hội nghị tiến cử thu hút đầu tư và buổi tọa đàm liên kết các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài và các bộ ngành tài chính. Ngoài một số doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, còn có một số lượng kha khá thương nhân có ý muốn đầu tư cũng tham gia. Tôi định đi thử xem vận may thế nào.
- Là tổ chức ở tỉnh hay ở thành phố Xương Châu?
Tô Yến Thanh cũng rất tinh nhạy.
- Ở thành phố Xương Châu.
Số doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đến tỉnh nằm trong đất liền như Xương Giang này không nhiều, chủ yếu là tập trung ở thành phố Xương Châu. Ngoài ra thì cũng là Côn Hồ, Quế Bình, ở hai thành phố đó có một vài doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, nhưng chủ yếu cũng là một vài doanh nghiệp đội lốt hợp doanh. Giống như công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Lâm Cẩm Kỳ cũng tạm coi là một doanh nghiệp có vốn đầu tư Hồng Kông đích thực đầu tiên ở địa khu Lê Dương.
- Vậy thì chẳng phải anh muốn phá đám Xương Châu sao?

Tô Yến Thanh trợn trừng mắt.
- Cẩn thận kẻo bị người ta nhốt ở Xương Châu không thoát nổi thân đấy.
- Đều là của Đảng Cộng Sản, thịt nát cũng là ở trong nồi, cứ coi như tôi phá đám thì cũng là vì việc chung, sợ gì chứ?
Lục Vi Dân bật cười.
- Nếu thật sự bị nhốt thật, vừa khéo được làm anh hùng, Bí thư An và Chủ tịch huyện Thẩm cũng không thể không để ý đến tôi chứ?
Thở dài một hơi nhè nhẹ, ánh mắt Tô Yến Thanh trong vắt lạnh ngắt:
- Vi Dân, nếu như mọi cán bộ của Đảng cộng sản đều một lòng một dạ vì công việc như anh thì tốt rồi.
Lục Vi Dân lập tức đề phòng:
- Yến Thanh, có phải là đã nghe được điều gì không?
- Cũng chẳng có gì. Có điều tôi vừa trở về huyện giải quyết công việc đã nghe được có người nói bây giờ khu kinh tế mới là con cưng của huyện. Bất cứ điều gì huyện cũng ưu tiên đáp ứng cho khu kinh tế mới, nhưng lại vẫn chưa thấy nó mang lại điều gì ra hồn, chỉ làm mấy thứ linh tinh mang mẽ bề ngoài.
Tô Yến Thanh ở trước mặt Lục Vi Dân cũng không giấu giếm.
- Thế à? Cái mẽ bên ngoài?

Lục Vi Dân nhún vai.
- Không có cái mẽ bên ngoài đó thì anh dựa vào cái gì để thu hút đầu tư. Ai cũng nói là trồng cây ngô đồng để dụ phượng hoàng đến, anh thì đến cây bào đồng cũng không muốn trồng vài cây, đừng nói phượng hoàng, tôi thấy có quạ cũng chẳng muốn đến nghỉ chân.
Hắn biết một thời gian trước xung quanh khu kinh tế mới đã làm công tác cải thiện môi trường, lại còn làm một tấm biển quảng cáo lớn như thế này, mà còn cả việc xây dựng con đường vào khu kinh tế mới và làm hệ thống thiết bị thị chính. Cứ coi như có công ty xây dựng ứng vốn nhưng giống như việc lắp đặt thiết bị thị chính cũng đang triển khai toàn diện thì chỉ tính phí tổn vật liệu đã không phải là một con số nhỏ.
Phòng Tài chính huyện cũng luôn miệng kêu khổ, nhưng đây lại là Chủ tịch huyện Thẩm đã có ý mở lời sẽ bảo đảm, không dám cắt xén bớt.
Tài chính Nam Đàm vốn dĩ đã vô cùng eo hẹp, nghèo rớt mồng tơi, nhất là khi mới đầu năm, vào thời kỳ giáp hạt. Khu kinh tế mới tiêu tiền như nước thế này, chắc chắn sẽ khiến cho sự vận hành bình thường của không ít ban ngành gặp phải ảnh hưởng, họ nói mấy lời trách móc châm chọc cũng là lẽ thường.
Nghe lời Lục Vi Dân nói rất đơn giản rõ ràng, Tô Yến Thanh không kìm nổi bật cười.
- Vi Dân, đây chỉ là một số người tầm nhìn chật hẹp, chỉ ham cái lợi trước mắt. Chỉ cần khu kinh tế mới có thể thực sự phát triển, những lời nói châm chọc của những người này cũng sẽ tan như mây khói thôi.
- Yến Thanh, không đơn giản như vậy đâu. Cứ coi như là chúng ta có thể thu hút doanh nghiệp tới đây, nếu muốn thực sự thấy được hiệu quả thì cũng là chuyện của hai ba năm sau. Doanh nghiệp từ khi khởi công xây dựng đến bước vào sản xuất, rồi đến lúc bắt đầu sinh lời thì cần cả một quá trình. Cách nghĩ nóng lòng muốn thành công, muốn trong nháy mắt đã kiếm được nguồn lợi kếch sù đều không thực tế.
Lục Vi Dân trong lòng thầm than, chỉ sợ có cách nghĩ như vậy không chỉ là một số người thiển cận, ở huyện kia vài vị cũng giống nhau có ý nghĩ như vậy.
Đương nhiên cách nghĩ của bọn họ có lẽ phải “sâu xa” hơn một chút.
Địa khu Lê Dương đang sắp phân chia làm hai, bố cục sáu tỉnh phía bắc và bảy tỉnh phía nam ở địa khu Lê Dương cũ đã bước đầu xuất hiện. Nghe nói hiện nay tiếng nói của Bí thư huyện ủy Phong Châu Cẩu Trị Lương trong Địa ủy đã có phần lớn hơn một chút. Rõ ràng là y thấy huyện Phong Châu sắp thành thành phố Phong Châu, cũng là nơi có Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu, Bí thư Thành ủy như hắn nay mai đương nhiên sẽ là Ủy viên Địa ủy Phong Châu sau này.
Trong bố cục chính trị của địa khu Phong Châu tương lai, ai có thể chiếm được vị trí càng có lợi, thì thời gian này biểu hiện của mỗi người bọn họ sẽ rất quan trọng.

Mã Thông Tài và Lục Vi Dân đã nói chuyện về nó hai lần, sức ép của y cũng rất lớn.
Lục Vi Dân biết sức ép của Mã Thông Tài là bắt nguồn từ An Đức Kiện. Không có sự ủng hộ của An Đức Kiện, y không thể ngồi lên vị trí đó, ngồi lên được vị trí đó thì hắn phải có trách nhiệm với An Đức Kiện.
Trong quan trường chính là như thế. Ai dùng anh, anh sẽ phải chịu trách nhiệm với người đó, vinh nhục của anh cũng liên quan chặt chẽ đến người ta. Đây là một kiểu ràng buộc con người được biến tướng, nhưng rất nhiều người đều không biết mệt mỏi thậm chí đổ xô vào. Từ một góc độ nào đó mà nói, có thể gắn chặt quyền lợi với lãnh đạo, bản thân cũng chứng minh được giá trị bản thân, vô số người đều muốn đạt được điều này nhưng lại không có cơ hội.
Dường như chính mình cũng như vậy, ít nhất hiện nay mình ở trong mắt rất nhiều người là đang gắn chặt quyền lợi với Thẩm Tử Liệt, trong một số lĩnh vực nào đó trở thành người đại diện của ông ta. Mã Thông Tài giữ chức Chủ nhiệm Ban quản lý, mình làm trợ lý chủ nhiệm, đây cũng coi là một thỏa hiệp cân bằng được biến tướng của An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt, đạt được nhờ thông qua sự phối hợp từ người đại diện của mỗi phía.
Khi mà khung kết cấu do loại thỏa hiệp cân bằng này tạo ra không thể mang lại kết quả khiến người ta vừa lòng, thì nền tảng của bộ khung đó sẽ bị lung lay. Đó cũng có nghĩa là kết cấu khung có lẽ sẽ bị thay đổi và điều chỉnh.
Mã Thông Tài không muốn bị thay đổi điều chỉnh, Lục Vi Dân cũng không muốn, vậy thì làm được kết quả khiến người ta hài lòng là điều tất yếu. Lục Vi Dân hiểu rất rõ, ngay cả nắm được dự án này của Hoa Mỹ trong tay cũng còn chưa đủ.
Khu kinh tế mới phải phải có khí thế lớn, cũng có nghĩa là công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới phải có thành quả lớn hơn nữa.
Mã Thông Tài đồng ý với ý kiến của Lục Vi Dân một cách rất thoải mái.
Đầu óc Lục Vi Dân rất thông minh, ý tưởng cũng nhiều, phong cách làm việc nhanh gọn, dứt khoát, mà còn rất bền bỉ, hăng hái. Mã Thông Tài tin rằng chỉ cần có thể kéo được dự án đến, đừng nói một tuần, ngay cả một tháng hay một quý đều không thành vấn đề.
Cường độ xây dựng của khu kinh tế mới này rất mạnh, Bí thư An và Chủ tịch huyện Thẩm đã thị sát một lượt, đều rất hài lòng. Điều này khiến Mã Thông Tài cũng rất đắc ý, nhưng sức ép mà nó mang đến cũng vô cùng lớn.
Ngoài công ty xây dựng huyện ra, hai công ty xây dựng khác phụ trách xây dựng hai con đường ven khu còn lại cũng làm việc rất tốt, tiến độ cũng tương đối nhanh. Cao Nguyên gần như mỗi ngày đều ở công trường đôn đốc, đảm bảo chất lượng và tiến độ, việc xây dựng đường ống cũng bắt kịp sát với tiến độ.
Mã Thông Tài nhìn thấy mà trong lòng vui sướng, nhưng đợi đến khi bình tâm được thì lại chột dạ, tiến độ xây dựng khu kinh tế mới quả rất nhanh, nhưng còn doanh nghiệp được thu hút thì ở đâu?
Giai đoạn thứ nhất của khu kinh tế mới chiếm một nghìn tám trăm mẫu đất, công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Lâm Cẩm Ký chiếm tám mươi mẫu. Đây cũng còn một nghìn bảy trăm mẫu đang tiến hành san bằng hoàn toàn, dự tính trước khi hết tháng sáu, một nghìn bảy trăm mẫu đất liền có thể san bằng xong.
Việc xây dựng con đường xung quanh khu đến cuối tháng năm là có thể hoàn toàn thông suốt. Còn bao gồm cả đường ống nước ngầm, đèn đường, thậm chí còn có một bộ phận công trình xanh đều có thể hoàn thành về cơ bản trước cuối tháng sáu. Đây cũng có ý nghĩa là trước khi hết tháng sáu, nếu như không có mấy doanh nghiệp tử tế một chút đến thì khu kinh tế mới sẽ có thể biến thành một trò cười khiến người ta không thể chấp nhận nổi.

Sức ép cực lớn khiến Mã Thông Tài ăn không ngon ngủ không yên.
Lục Vi Dân đã xem như làm được rất khá. Nhà xưởng công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Lâm Cẩm Ký đã chính thức bắt đầu xây dựng, thương nhân Hồng Kông Lâm Diệu Hùng đã đến công trường xem xét tiến độ, hơn nữa đã bắt đầu ký kết hợp đồng thu mua kiwi với một số nhà vườn ở Đông Cố và Bạch Tháp. Điều này khiến huyện khá là vui mừng.
Tập đoàn Hoa Mỹ vẫn chưa có hồi âm, nhưng phân tích vô cùng chuẩn xác thấu đáo của Lục Vi Dân vẫn khiến Mã Thông Tài yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Cho nên khi Lục Vi Dân chủ động đề xuất muốn đến Xương Châu một chuyến, y không chút do dự đã đáp ứng ngay.
Thời gian một tháng. Dùng người thì không nghi còn nghi thì không dùng, đây là nguyên tắc của Mã Thông Tài. Đến An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt đều có thể tín nhiệm Lục Vi Dân, thì Mã Thông Tài có gì mà không yên tâm?
Lục Vi Dân đi guốc trong bụng Mã Thông Tài. Có điều khi mình đề xuất muốn đến Xương Châu tìm nguồn đầu tư, Mã Thông Tài liền chấp nhận ngay cho mình đi trong thời gian một tháng, tất cả mọi phí tổn đều được thanh toán. Điều kiện hào phóng như vậy khiến Lục Vi Dân thấy có phần cảm động.
Nếu Mã Thông Tài không hào phóng như thế thì mình cũng vẫn phải đi, đây là trách nhiệm của bản thân mình.
Thẩm Tử Liệt cho mình vào vị trí này, ông ta cũng tương tự phải chịu một sức ép rất lớn.
Lục Vi Dân hiểu rất rõ khi những người như Tần Hải Cơ và Tào Cương đều tỏ thái độ phản đối rất rõ rệt ở hội nghị thường vụ, nếu như không phải An Đức Kiện rất kiên định ủng hộ Thẩm Tử Liệt, thì một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học được nửa năm như mình dù thế nào cũng không có khả năng được bổ nhiệm vào ghế trợ lý chủ nhiệm mà trên thực tế cũng chẳng có quyền hạn gì.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đã gây xôn xao như một cơn động đất ở khắp cả huyện.
Không nói các cán bộ cơ quan, ngay cả các bạn học của mình cũng rất ngạc nhiên.
Thư Nhã và Hà Lâm đặc biệt có ý đến chúc mừng, đến cả Quách Hoài Chương ở Hoài Sơn xa xôi cũng có lòng quay về một chuyến đòi mình khao một bữa cơm. Mà dù có che dấu kỹ hơn nữa, Lục Vi Dân cũng có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của người bạn học cũ này.
Nghe nói Quách Hoài Chương cũng rất được Vương Tự Vinh coi trọng, đề bạt cũng là chuyện đã được chuẩn bị chu đáo. Nhưng Lục Vi Dân lại ngầm đi trước một bước, chặn đầu y trước.