- Ừ, chỉ cần cậu có niềm tin này là tốt, vậy hiện nay tiến trình phát triển của hạng mục này thế nào rồi?
 Hạ Lực Hành rất quan tâm đến hạng mục này. Mặc dù đây là lần đầu Lục Vi Dân đến văn phòng làm việc của mình, nhưng sau khi Lục Vi Dân đến Oa Cố cũng đã điện thoại báo cáo công việc cho mình vài lần. Ông cũng vài lần chủ động gọi điện thoại tìm hiểu tình hình, biết được Lục Vi Dân tốn không ít tâm sức cho hạng mục này, hơn nữa Tô Yến Thanh cũng nói Lục Vi Dân có đủ niềm tin với hạng mục này.
 - Có thể gọi là thuận lợi, quy hoạch xây dựng về cơ bản đã định rồi. Bây giờ có hai vấn đề, một là thu hút đầu tư, mời một công ty hoạt động chuyên nghiệp đến đầu tư và quản lý, đồng thời còn phải hấp dẫn đủ nhiều khách hàng thương nhân vào khu chợ này. Hai cái cũng có liên quan, một vấn đề khác chính là tôi hi vọng khu chợ dược liệu Đông y chuyên nghiệp này có thể nhận được sự tán thành của sở Y tế tỉnh, xin công nhận khu chợ dược liệu Đông y cấp quốc gia. Điểm này vừa có thể mở rộng danh tiếng của khu chợ, thu hút nhiều thương nhân đến hơn, cũng trợ giúp tiến trình thực thi giai đoạn hai của công trình.
 Thấy Lục Vi Dân nói rất thẳng thắn, Hạ Lực Hành cũng không nói nhiều:
 - Hiện nay có gì khó khăn không?
 Lục Vi Dân lập tức tiếp lời:
 - Thu hút đầu tư tôi không dám làm phiền đến Trưởng ban thư ký, chúng tôi sẽ tự mình cố gắng. Chính là công việc giành được sự ủng hộ của sở Y tế tỉnh, tranh thủ trình báo xin xác nhận khu chợ dược liệu Đông y cấp quốc gia, trên hạng mục công tác này có không ít khó khăn. Trong sở có vài yêu cầu và tiêu chuẩn cụ thể, chúng tôi đang từng bước thực thi xây dựng có tính mục tiêu, có gắng đạt tới, đến lúc đó có thể phải cần Trưởng ban thư ký ủng hộ một chút.
 Hạ Lực Hành gật đầu hài lòng. Về tình về lý, về công về tư, ông đều nên ủng hộ hạng mục này của Lục Vi Dân, huống chi đây lại không phải việc gì vi phạm nguyên tắc. Ông chỉ có chút lo lắng trong vấn đề thu hút đầu tư, Lục Vi Dân có thể thực hiện mục tiêu đúng như ước nguyện hay không. Trong ấn tượng của ông, Oa Cố có điều kiện cơ sở rất kém, hơn nữa khu chợ dược liệu Đông y lớn như vậy lại không chỉ anh có quy mô và truyền thống trồng dược liệu Đông y của mấy xã, thị trấn là có thể hấp dẫn và thuyết phục nhà đầu tư đến đầu tư.
 Sự lo lắng của Hạ Lực Hành không phải là không có căn cứ. Lục Vi Dân hiện nay chính vì việc làm thế nào để thu hút nhà đầu tư đến đầu tư xây dựng khu chợ dược liệu Đông y này mà sầu muộn.

 Cùng thị trấn Oa Cố, xã Cát Lương, cùng với xã Tiểu Bá phối hợp dùng đất, phương án xây dựng khu chợ dược liệu Đông y chuyên nghiệp đã có được ý kiến thống nhất với sự dẫn dắt của Quận ủy Oa Cố. Giai đoạn 1 công trình chiếm bốn trăm mẫu đất, dự tính xây thành ba trăm quầy hàng giao dịch có chức năng cất trữ, đồng thời còn phải xây dựng trung tâm phục vụ tổng hợp vận chuyển, tập trung hàng hóa, nghỉ ngơi, ăn, ở.
 Khu chợ dược liệu Đông y này không thể so sánh với khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Trên thực tế tính chất công việc của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật đơn giản hơn nhiều. Làm tốt cơ sở hạ tầng, dự tính ra quy hoạch đất đai, sau đó là xuất kích tứ phía, tung lưới rộng khắp, bồi dưỡng trọng điểm, trên cơ bản là lấy thức ăn từ trong giỏ, chỉ cần không phải vượt chuẩn mực quá mức, đều có thể kéo lại được.
 Mà khu chợ dược liệu Đông y này lại không như vậy, hai bên đều phải có một quá trình lựa chọn, một là quy mô đầu tư tương đối lớn, hai là rất có tính mũi nhọn.
 Một mặt nhà đầu tư phải có kinh nghiệm nhất định với mặt này, nếu không họ cũng không dám đến nhận việc này. Theo suy nghĩ của Lục Vi Dân, ba xã, thị trấn và nhà đầu tư có thể tổ hợp xây dựng thành một công ty cổ phần. Ba xã, thị trấn có thể lấy đất làm cổ phần, còn nhà đầu tư lấy tiền làm cổ phần, hợp thành một khu chợ chuyên nghiệp, đồng thời nhà đầu tư phụ trách đưa khu chợ này vào hoạt động.
 Quận ủy Oa Cố và bốn xã, thị trấn trực thuộc phụ trách cung cấp việc xây dựng và trình báo các phương diện, phối hợp cung ứng nguồn hàng dược liệu Đông y của khu vực xung quanh. Đồng thời cần đẩy mạnh xây dựng cơ sở gieo trồng dược liệu Đông y ở bốn xã, thị trấn của quận Oa Cố, đảm bảo nguồn hàng cung ứng.
 Khu chợ dược liệu Đông y này do nhà đầu tư đưa vào hoạt động, sau khi phía Oa Cố làm theo thỏa thuận cung cấp bảo đảm, ủng hộ trên các phương diện, phải hiện thực có lợi nhuận trong vòng hai năm. Mà vấn đề quảng cáo thu hut đầu tư và tuyên truyền, thu hút thương nhân đến kinh doanh là quan trọng nhất, cũng là khó giải quyết nhất. Ở điểm này cũng là trọng tâm công việc của Lục Vi Dân, thậm chí là cả Quận ủy Oa Cố.
 
 - Tử Đạt, có chuyện gì?
 Lúc nhận được báo có điện thoại Lục Vi Dân đang trên xe, không kịp quay về Oa Cố, Lục Vi Dân liền tìm một bốt điện thoại công cộng trên đường Song Phong để gọi lại.

 Cùng với máy nhắn tin bắt đầu dần thâm nhập vào cuộc sống của mọi người trong huyện lị Song Phong này, nhu cầu dùng điện thoại cũng liền trở nên cấp bách. Bây giờ xin lắp một bốt điện thoại công cộng còn phải tìm quan hệ với bưu cục. Cũng may hệ thống điện thoại điều khiển tự động của tỉnh hoàn thiện cải tạo đầu tiên ở Phong Châu, vì vậy làm cho đường dây cơ bản của đường thông tin có cơ sở điện thoại điều khiển tự động với quy mô lớn. Đối với cư dân trong huyện muốn lắp đặt máy điện thoại bàn và bốt điện thoại công cộng trên đường đều có thể được đáp ứng, chỉ có điều phải chờ đợi một thời gian mà thôi.
 - Có chút việc, Ngụy Đại Năng đó có phải cán bộ của thị trấn Oa Cố các cậu không?
 Bên Ba Tử Đạt xung quanh rất ồn ào, rõ ràng là đang ở địa điểm công cộng nào đó, xem số điện thoại cũng hẳn là trong huyện lị.
 Ngụy Đại Năng? Lục Vi Dân ngẩn ra, Phó bí thư phân công quản lý Đảng và quần chúng của Đảng ủy thị trấn Oa Cố. Nghe nói y cũng là một người có tài, có rất nhiều quan hệ bên trên, nghe nói còn có chút quan hệ họ hàng với Phó ban Tổ chức Điêu Nhất Bình, hình như ấn tượng của Thích Bản Dự với anh ta cũng rất tốt. Nhưng Lục Vi Dân nghe ra từ lời của Ba Tử Đạt là một chuyện gì đó đã xảy ra.
 - Sao vậy?
 Lục Vi Dân thản nhiên hỏi. Đây là một bốt điện thoại công cộng của một cửa hàng, kẻ đến người đi không tiện nói chuyện.
 - Ha ha, lúc này đội trị an trong phòng chúng tôi áp dụng truy quét phố Quế Hoa, vừa hay gặp tên Ngụy Đại Năng này, một người rất ngầu đấy.
 Trong lời nói, Ba Tử Đạt cười rất thâm hiểm, làm Lục Vi Dân có một loại cảm giác bị người ta ngấm ngầm tính kế.

 - Chà, trước mặt Phó phòng Ba Tử Đạt ai còn có thề ngầu được chứ?
 Lục Vi Dân bình tĩnh nói.
 - Ha ha, cậu đừng ở đấy mà cho tôi là kỳ lạ nữa. Tên này uống vài ngụm rượu vào là không còn biết mình là ai nữa. Mấy cảnh sát trẻ trong đội trị an bắt được gã, bắt gã đưa chứng minh thư ra, còn nói không có tư cách xem chứng minh thư của gã, thái độ rất kiêu ngạo. Cậu là Bí thư Quận ủy Oa Cố, Trưởng phòng Bào nói tôi hỏi cậu xem cậu có thái độ thế nào?
 Trong lời nói của Ba Tử Đạt đầy ý xảo trá.
 Lục Vi Dân nhẹ nhàng hít một hơi, xem ra lại phải nợ Bào Vĩnh Quý một ân tình rồi.
 - Ừ, tôi không có ý kiến gì, cậu ta có vấn đề gì không?
 Lục Vi Dân im lặng một chút rồi mới hỏi.
 - Cậu không có ý kiến gì là được rồi. Tên tiểu tử này vẫn cho rằng mình là một nhân vật, sắt hay kim cương cũng sẽ thành nước trong lò luyện này của tôi thôi.
 Trong điện thoại Ba Tử Đạt cười vô cùng sung sướng, cho thấy đã nhịn đủ tên Ngụy Đại Năng này rồi.
 - Tử Đạt, anh nhớ giữ quy cách đấy, đừng tự tìm lấy rắc rối cho mình. Đây đều là xã hội pháp trị, phòng Công an lại càng nên làm gương, cứ dựa theo trình tự mà xử lý là được rồi.

 Lục Vi Dân quan tâm nhắc nhở một câu.
 - Yên tâm, gã trông thì như gấu, miệng cọp gan thỏ, cần phải dùng thủ đoạn sao?
 Ba Tử Đạt cười lạnh hai tiếng.
 - Tôi biết phải làm thế nào. Cũng là Trưởng phòng Bào bảo tôi gọi cậu, nghe ý kiến của cậu. Tôi cũng đang nói lẽ nào cậu lại còn có thể bao che cho loại người rác rưởi này sao?
 Lục Vi Dân không lên tiếng, dập máy luôn. Ba Tử Đạt đương nhiên không hiểu được nội tình bên trong. Việc này muốn qua mắt con rắn địa phương Bào Vĩnh Quý này đúng là không dễ dàng, nói không chừng chính là cơ hội Bào Vĩnh Quý thể hiện ý tốt với mình, để mình nợ lão một ân tình, vẫn chưa biết nên làm thế nào để trả đây.
 Bên kia Ba Tử Đạt gác điện thoại, sắc mặt đã trầm xuống.
 Lúc trước y còn tưởng Bào Vĩnh Quý bảo mình gọi điện cho Lục Vi Dân là để chú ý đến suy nghĩ của vị Bí thư Quận ủy Lục Vi Dân này. Suy cho cùng thì một Phó bí thư Đảng ủy của thị trấn bị bắt vì hoạt động mại dâm, vẫn sẽ có ảnh hưởng đến thể diện của một Bí thư Quận ủy mới tới. Trong lòng y cũng có chút bực bội.
 Một cán bộ làm những chuyện như thế này, bị bắt được mà vẫn còn dám diễu võ dương oai trước mặt cảnh sát. Lúc thì kêu Phó ban Điêu, chốc thì Trưởng phòng Bào, Chính ủy Đan, la hét khoác lác, dường như trong huyện Song Phong này là tùy theo ý gã. Nhưng Bào Vĩnh Quý sau khi tìm hiểu thân phận kẻ tình nghi lại bảo y gọi điện cho Lục Vi Dân, điều này làm y rất khó chịu.