Ở thủ đô nghỉ ngơi thời gian mười mấy ngày xong, sau đó Lưu Vĩ Hồng mang theo hành lý, yên lặng quay trở về trường Nông Nghiệp địa khu Thanh Phong.

Địa khu Thanh Phong là một địa khu cấp hành chính nằm trong tỉnh Sở Nam, gồm có tám huyện. So sánh cùng với những địa khu khác ở trong tỉnh Sở Nam, thì địa khu Thanh Phong vẫn còn đang phát triển khá chậm, nơi đây không có tàu cảng, cho nên cũng không có giao thông đường thủy. Tuyến giao thông đường bộ duy nhất ở đây còn chưa được tiện lợi cho lắm. Phạm vi bên trong cảnh nội, trừ bỏ nguồn tài nguyên tương đối phong phú ra, thì những thứ khác đều rất hạn hẹp, sự phát triển của nền kinh tế cũng bởi vậy mà bị chế ước trầm trọng. Cải cách mở ra sáu bảy năm sau, nhân dân quần chúng ở trong địa khu này mới giải quyết xong vấn đề cơm no áo ấm, cuộc sống khang trang thịnh vượng vẫn còn là mục tiêu xa vời!

Trường nông nghiệp nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Thanh Phong, do ngày trước Trường Cán Bộ 57 về đây xây dựng.

Mà trường cán bộ 57, thì lại là những phần tử cánh hữu trao quyền cho cấp dưới xuống đây cải tạo lao động, từ đó có thể suy ra, khu vực này sẽ không có khả năng xây dựng trở thành địa phương sầm uất. Mấy năm nay, thành phố Thanh Phong ngày càng được phát triển mở rộng, nhưng vẫn còn cách trường Nông Nghiệp rất xa. Tuyến giao thông ở đây có hai cái thời điểm rõ ràng, đầu và cuối giờ trưa mỗi thời điểm sẽ có một chuyến. Nếu bỏ lỡ, mà muốn đi vào bên trong thành phố, thì phương tiện giao thông duy nhất chính là xe đạp. Nếu như ngay cả xe đạp đều không có, vậy thì quãng đường 10km, đành phải dựa vào xe hai cẳng của chính bản thân mình mà thôi!

Đạp xe vào trong thành phố, ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Cho dù Lưu Vĩ Hồng là thanh niên có sức khỏe tuyệt hảo, thì cũng không thể ít hơn một giờ.

Nhưng chuyện này không có ý nghĩa, là chính quyền địa khu không coi trọng đến trường Nông Nghiệp. Bởi vì trong địa khu Thanh Phong, có tám mươi phần trăm dân cư đều bám theo nghề nhà nông, cho nên trường Nông Nghiệp vẫn rất được quan tâm chăm sóc. Chính quyền đã xuất ra một khoản tiền, ở mấy năm trước xây dựng lại phòng học, tu sửa tòa nhà ký túc xá dành cho công nhân viên chức sinh hoạt ăn ở, nghỉ ngơi.

Khung cảnh bên trong nhà trường, coi như là hiện đại, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì sẽ nhìn thấy nông thôn ngay lập tức!

Trừ bỏ đoạn đường xi-măng vài trăm mét ở trước cổng trường, thì quãng đường đi thông vào thành phố vẫn còn là đường đất. Mấy năm trước chính quyền sở tại, thông báo rằng sẽ tu sửa thành đường nhựa, hay nói theo cách khác, thì đến hôm nay vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Trời đổ mưa xuống, đường xá lầy lội, còn những ngày nắng ráo thì bụi đất tung bay mù mịt. Người trong thành phố ngồi ta-xi về đây, khi bước xuống xe người nào sắc mặt cũng xám ngoét như tro tàn.

Lưu Vĩ Hồng đồng dạng cũng như vậy!

Bất quá so sánh ra mà nói, thì tình trạng của hắn xem như vẫn tốt hơn. Khi bước lên xe, đã chọn được một cái vị trí khá tốt, bụi đất cũng bám vào người ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn còn không ngừng phủi tóc và quần áo, cho nên khi bước xuống xe, thoạt nhìn vẫn còn sạch sẽ hơn so với những người khác.

Đây cũng là thói quen do cuộc sống nhiều năm ở thủ đô nuôi dưỡng thành, rất chú trọng đến vệ sinh cá nhân, quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài của mình.

Lưu Vĩ Hồng quay về trường vào đúng ngày cuối tuần. Trong trường học vắng vẻ, phần lớn sinh viên và giáo viên đều đi ra ngoài chơi rồi. Thời tiết mát mẻ trong tháng ba tháng tư, rất phù hợp đi ra ngoài thành dạo chơi, đi bái phỏng bằng hữu.

Lưu Vĩ Hồng mang theo một chiếc túi du lịch còn mới, cước bộ khoan thai đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Cuối tháng bảy năm ngoái, hắn được điều phối tới làm ở trường Nông Nghiệp địa khu Thanh Phong, giáo viên chuyên ngành động vật&khoa học. Hiển nhiên, một trường Nông Nghiệp thì không thể thiếu sót được môn học này.

Trường Nông Nghiệp địa khu Thanh Phong là một ngôi trường thuộc dạng trung đẳng, do chính quyền địa khu thành lập, mục đích chủ yếu là muốn đào tạo ra những nhân tài trong ngành nông nghiệp. Trường nông nghiệp ở địa khu cũng có giáo viên chuyên ngành Động Vật Học riêng, nhưng phần lớn họ đều phải đổi nghề giữa đường.

Đừng thấy Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, còn là người xuất thân từ đất thủ đô, nhưng bản thân hắn đối với những lý luận trong ngành Động Vật Học thì lại đều am hiểu rõ ràng. Mấy vị giáo viên lớn tuổi đang công tác ở trong trường nông nghiệp, không một ai có thể so sánh được với hắn.

Trước kia đăng kí thi vào trường đại học Nông Nghiệp tỉnh Sở Nam, Lưu Vĩ Hồng phải hao tốn rất nhiều công phu rèn luyện. Kiếp trước, hắn đã dựa vào những kiến thức này để mưu sinh sống tạm, còn giành thêm được cái chức danh phó nghiên cứu viên nữa!

Lưu Vĩ Hồng đang ở trong khu ký túc xá dành cho giáo viên, khu vực này không phải mới xây dựng, mà là được tu sửa lại. Trước kia mỗi gian phòng học của Trường Cán Bộ 57, chính là hai gian phòng ký túc xá đơn nhân được ngăn giữa ra bây giờ.

Những người đang ở trong tòa nhà này, đều là nam nữ còn độc thân, sơ yếu lý lịch đa phần rất bình thường.

Khi giáo viên kết hôn với nhau, hoặc là những người có lý lịch sáng sủa, hoặc giáo viên đang phụ trách thêm một chức quan nào đó, thì sẽ sinh hoạt ở trong khu ký túc xá mới được xây dựng, điều kiện tương đối khá. Nhưng Lưu Vĩ Hồng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện này, đối với thanh niên như hắn, ký túc xá chỉ là một chỗ ngủ mà thôi. Chỉ cần đang mệt mỏi, vô luận cái địa phương nào, nằm xuống đều có thể ngủ.

Tòa nhà ký túc xá vắng vẻ, trên hành lang cũng không nhìn thấy bóng dáng người nào.

Bất quá, khi Lưu Vĩ Hồng bước đến trước cửa gian phòng ký túc xá của mình....Két...thì ở ngay gian phòng bên cạnh đã vang lên thanh âm mở cửa.

- Ủa, thầy giáo trẻ, anh đã quay trở lại rồi ư?

Bên tai của Lưu Vĩ Hồng vang lên một cái thanh âm kinh hỉ.

Lưu Vĩ Hồng toàn thân khẽ chấn động!

Cái thanh âm này rất quen thuộc, ở trong mộng hắn từng nghe qua không chỉ một hai lần!

Quay trở về quá khứ, Lưu Vĩ Hồng phải đối mặt với rất nhiều thứ mới mẻ, không chỉ riêng người nhà, bằng hữu ở thủ đô, mà còn có người quen và đồng nghiệp ở trường Nông Nghiệp nữa. Từ lúc bước chân lên tàu hỏa, theo thủ đô quay về địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn cố gắng nhớ lại những vị đồng nghiệp hai mươi năm trước của mình, hy vọng mình có thể từ trong ngữ khí và dáng vẻ tươi cười của họ, khôi phục được một chút ký ức nào đó. Khi quay về trường, hắn sẽ phải giao tiếp cùng những người này. Nếu không gọi nổi tên của người ta, thậm chí đối mặt còn không nhận ra, thì không thể nghi ngờ sẽ là chuyện tình vô cùng thất lễ.

Bất quá, cái thanh âm này, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không bao giờ quên!

Đây chính là Đường Thu Diệp, hàng xóm của hắn. Giữa hai người, còn sinh ra một cái loại cảm tình khó có thể diễn tả thành lời.

Lưu Vĩ Hồng vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc, nhưng dường như lại mười phần xa lạ. Cái khuôn mặt này còn rất trẻ, môi hồng răng trắng, hai mắt to tròn, chiếc mũi thẳng tắp, nước da tuy rằng không tính là trắng mịn, nhưng trông lại sáng bóng khỏe mạnh, thực ưa nhìn.

Đường Thu Diệp cũng đang nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, thần tình toát ra dáng vẻ kinh hỉ, không hề có ý muốn che giấu cảm xúc hưng phấn ở trong lòng của mình!

- Thu Diệp...

Lưu Vĩ Hồng thì thào khẽ nói.

- Ui chao, sao xưng hô nghe mà buồn nôn như vậy...

Nàng có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhưng rất nhanh đã cười "hì hì", sảng khoái nói:

- Mọi người trong nhà vẫn khỏe mạnh đó chứ?

- Vẫn khỏe mạnh....Hôm nay không phải là ngày cuối tuần ư? Cô không trở về thăm nhà sao?

Nhà của Đường Thu Diệp nằm trong nội thành Thanh Phong, chồng nàng chính là con trai của cục trưởng Nông Nghiệp ở địa khu. Bình thường mỗi khi đến ngày thứ bảy, đều sẽ quay về ghé thăm nhà, thứ hai mới lên trường công tác. Đường Thu Diệp không phải giáo viên, mà là công nhân viên chức của trường.

- Hì hì, không phải đang chờ anh sao? Mỗi ngày tôi đều ngóng chờ anh quay về trường.

Tính cách của Đường Thu Diệp rất đĩnh đạc, dường như nói cái gì cũng đều chưa từng suy nghĩ qua bao giờ. Trong lúc nói ra những lời này, một chút đỏ mặt cũng không có, hai mắt còn nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, không hề che giấu đi tình cảm yêu thích của mình dành cho Lưu Vĩ Hồng chút nào.

Người phụ nữ này, hai mươi ba năm trước được điều phối đến làm ở trường Nông Nghiệp địa khu Thanh Phong, giống như Lưu Vĩ Hồng. Nàng là người có vóc dáng cao lớn, tính cách thẳng thắn sảng khoái, tựa hồ ở bên trong khối thân thể tràn ngập sức sống kia, như đang ẩn chứa một cỗ tinh lực vô cùng vô tận.

Đường Thu Diệp, từng là người phụ nữ đầu tiên làm cho hắn động tâm, cái dáng vẻ chân thật như thế đứng ở trước mặt của hắn, ngay cả chân khí đang tản mát ra trên người nàng, cũng đều thanh tân tràn ngập sức sống như vậy. Ở kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng từng có rất nhiều đàn bà, nhưng không có một người đàn bà nào, để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng của hắn không thể nào nhạt phai, giống như Đường Thu Diệp. Mặc dù hai người chỉ mới gặp nhau, thậm chí còn chưa hề động chạm qua da thịt chút nào.

Thấy Lưu Vĩ Hồng đứng ngây ra, Đường Thu Diệp liền cười rộ lên khanh khách, lớn tiếng nói:

- Mau vào nhà thu xếp hành lý đi, rồi sang bên tôi mà tắm rửa qua một chút...Nhìn anh xem, cả người đều dính đầy bùn đất rồi kìa...

Lưu Vĩ Hồng như vừa giật mình bừng tỉnh ở trong cơn mộng, mở cửa phòng mình ra, đem túi hành lý ném vào trong nhà.

Đường Thu Diệp đứng dựa lưng vào cửa, nhiều hứng thú ngắm nhìn Lưu Vĩ Hồng. Đường Thu Diệp xuất thân nông thôn, dáng người cao lớn, mà cứ đứng dựa vào khung cửa như vậy. Nàng đang mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng, váy dài hoa râm, toàn thân nơi nơi đều căng tròn. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của thế kỷ 21, thì nhìn nàng là vô cùng gợi cảm!

Ở trong ý thức của Đường Thu Diệp, tuyệt không có quy định nào...là cấm không cho nàng nhìn chằm chằm vào người khác. Cho dù có quy định này, thì nàng tuyệt đối vẫn chẳng thèm quan tâm. Phải nhìn theo cách này, thì mới thấy trên người của Lưu Vĩ Hồng có một cỗ khí chất không giống với người khác. Cùng người nhà quê như các nàng là hoàn toàn bất đồng, thậm chí so sánh cùng những thành phần trí thức ở địa khu Thanh Phong cũng bất đồng.

Thầy giáo trẻ rất có ngạo khí!

Cái loại ngạo khí này, không phải là kiêu ngạo, mà là khí độ bẩm sinh đã có từ thuở mới lọt lòng. Chỉ cần trong lúc vô tình, hắn nhìn ngươi mỉm cười, thì ngươi cũng sẽ tự nhiên cảm thấy hắn tài trí hơn người rồi.

Nghe nói nhà "thầy giáo trẻ" ở trên thủ đô!

Thủ đô ah!

Trong mắt của Đường Thu Diệp, đó chính là cái địa phương dành cho thần thánh ở!

Đường Thu Diệp yêu thích "thầy giáo trẻ", thích nhìn hắn ăn cơm, thích nhìn hắn cười, thích xem hắn chơi bóng, thích nghe hắn kể chuyện xưa. Trên người hắn vĩnh viễn đều toát ra một cỗ chân khí thong dong thản nhiên, làm cho người ta phải hâm mộ.

Lưu Vĩ Hồng cũng biết Đường Thu Diệp đang ngắm nhìn mình!

Con người của nàng là như vậy!

Tâm tình kích động của Lưu Vĩ Hồng đang dần dần bình phục lại, bỗng nhiên hắn chợt cảm thấy mười phần nhẹ nhàng khoan khoái. Kiếp trước hắn công tác ở trường Nông Nghiệp địa khu Thanh Phong suốt năm năm. Thời gian năm năm đều giống như một ngày, cuộc sống đơn giản mà phong phú, mặc dù gia tộc đã gặp phải kinh biến, từ ăn trên ngồi trước rơi vào tràng cảnh "vạn kiếp bất phục". Nhưng khi rời xa tranh đấu chính trị, rời xa vòng xoáy của cuộc đời. Ở trường Nông Nghiệp, Lưu Vĩ Hồng được hưởng sự quan tâm từ các vị đồng nghiệp, mà âm thầm vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của mình.

Hắn đối với nơi này, có tình cảm rất sâu đậm!

Nhất là Đường Thu Diệp đang đứng ở bên cạnh hắn, thì càng không thể nào quên!

Lưu Vĩ Hồng buông túi hành lý xuống, rồi đi sang gian phòng nằm ở bên cạnh. Tuy rằng đều là phòng ký túc xá đơn thân, nhưng phòng của Đường Diệp Thu cùng phòng của hắn thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Phòng của hắn luôn luôn bừa bộn, chính là cái loại hỗn loạn điển hình của người đàn ông chưa thành lập gia đình. Còn trong phòng của Đường Thu Diệp, thì mười phần ngăn nắp chỉnh tề, hơn nữa còn phảng phất lan tỏa ra hương thơm thản nhiên.

Phụ nữ đều ưa thích sạch sẽ!

Lúc này, Đường Thu Diệp vội vàng đi chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt. Hệ thống cung cấp nước sạch nằm ở bên ngoài hành lang, khoảng ba bốn phòng sẽ dùng chung một cái ống dẫn nước.

"Xoạt!"

Đường Thu Diệp chẳng những chuẩn bị nước rửa mặt giúp hắn, mà còn lấy chiếc khăn mặt của mình đang phơi ở trên dây xuống, chà xát trong chậu nước, rồi vắt khô đưa cho hắn, động tác mười phần tự nhiên....không hề có ý tứ làm ra vẻ chút nào.

Lưu Vĩ Hồng cám ơn một tiếng, đón nhận chiếc khăn, rửa mặt sạch sẽ xong, lại bao quanh thân mình, cảm giác đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước rất nhiều rồi.

- Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống trà nhé!

Lúc Lưu Vĩ Hồng còn đang rửa mặt, thì Đường Thu Diệp đã bưng một chén trà tới cho hắn.

Lưu Vĩ Hồng đại mã kim đao ngồi xuống ghế, cầm chén trà lên nhấp qua hai ngụm!

Rất mát mẻ, rất sảng khoái!

Đường Thu Diệp hé miệng cười, bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, vắt sạch chiếc khăn rửa mặt xong, mới quay trở vào phòng, cười nói: nguồn TruyenFull.vn

- Ai nha, may mắn là anh đã quay lại rồi. Nếu không...Chu hiệu trưởng sẽ gấp muốn chết đó ah!

- Đã xảy ra chuyện gì ư?

Lưu Vĩ Hồng lắp bắp kinh hãi nói.

Chú thích: Trường cán bộ 57 được thành lập trong thời gian nổ ra cuộc cách mạng văn hóa ở Trung quốc, vì quán triệt chỉ thị năm bảy của MTĐ. Nhiệm vụ của trường 57 là đưa cán bộ trong Đảng, nhân viên kỹ thuật khoa học cùng giáo viên những trường Cao Đẳng về nông thôn, tiến hành hướng dẫn, chỉ dạy và lao động sản xuất ở ngay dưới cơ sở.