Khâu Đức Viễn lại hưng phấn lên, lại đem đầu áp sát trước mặt Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:

- Ông em, chủ tịch huyện Đặng cũng khá trượng nghĩa, cậu nói phải không?

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, không lên tiếng

Khâu Đức Viễn cũng là diệu nhân, nếu là thân tín của Đặng Trọng Hòa, vậy thì bất luận bất cứ lúc nào cũng phải tìm cơ hội để nói tốt vài câu cho "lão đại". Đặng Trọng Hòa có thể bồi dưỡng ra thủ hạ như vậy, cũng coi như có bản lĩnh

- Ông em, tôi nói với cậu, đừng để ý kẻ ngu xuẩn đó. Mụ nội nó miệng phun đầy phân. Chẳng lẽ xây nhiều nhà máy kiếm nhiều tiền, làm tốt giao thông, khiến quần chúng sống thoải mái hơn cũng có sai sao? Chỉ biết múa mép khua mô, làm được rắm gì!

Khâu Đức Viễn dường như đối với Mộ Tân Dân có nhiều ý kiến hơn Lưu Vĩ Hồng, gọi thẳng bí thư huyện ủy là kẻ ngu xuẩn

Lưu Vĩ Hồng hơi bất đắc dĩ.

Cho dù không sợ tai vách mạch rừng, bí thư Lưu cũng không muốn khiến mọi người đều coi hắn là "kẻ thô lỗ" giống như Khâu Đức Viễn. Bí thư Lưu đối với Bí thư Mộ có ý kiến, cũng phải giấu trong bụng. Làm thế nào cũng không thể giống như Khâu Đức Viễn, miệng mồm thô lỗ lời lẽ xấu xa phải không?

- Bí thư Khâu, chủ tịch huyện Đặng đang báo cáo đó

Lưu Vĩ Hồng đành phải rất mịt mờ mà nhắc nhở một câu. "Lão đại" nhà ông đang họp đại hội ở trên đài, ông ở dưới đài họp nhỏ, điều này không thỏa đáng lắm

Khâu Đức Viễn hạ giọng cười vài câu, liền lập tức ngồi ngay ngắn, mắt nhìn lên đài chủ tịch

Đặng Trọng Hòa phát biểu cũng dùng hết khoảng nửa tiếng. Tiếp theo là nội dung chủ yếu của đại hội tổng kết biểu dương, Đặng Trọng Hòa đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tuyên đọc danh sách đơn vị tiên tiến và cá nhân tiên tiến của huyện Lâm Khánh năm 90. Trên căn bản là các đơn vị trực thuộc huyện và khu trấn phía dưới, ai ai cũng có phần, duy nhất khu Giáp Sơn chỉ có một đơn vị tiên tiến, đó chính là xã Trúc Lâm. Lý do biểu dương là xã hội trị an biên độ lớn chuyển biến tốt, là xã Trúc Lâm "tập quán truyền thống dòng họ dùng binh khí đánh nhau", cả một năm trước ra sức nắm bắt xã hội trị an tổng hợp lại thống trị, cả năm chưa từng xảy ra sự kiện dòng họ dùng binh khí đánh nhau, tỉ lệ xảy ra vụ án trị an thấp nhất toàn huyện

Về phần bí thư Lưu tại Giáp Sơn làm xây dựng kinh tế, quần chúng nông dân kiếm tiền tăng thu nhập, cũng là không cần nhắc tới. Bí thư Mộ cũng thiếu chút phê bình mà, còn chấm tiên tiến sao, mơ tưởng. Ngay cả đơn vị tiên tiến của xã Trúc Lâm và ba cá nhân tiên tiến của toàn khu, cũng đều là kết quả "cố gắng". Bằng không khu Giáp Sơn lần này rất có khả năng ăn "trứng vịt"

Đặng Trọng Hòa có thể ở trong bài phát biểu vừa rồi, điểm danh biểu dương khu Giáp Sơn và Lưu Vĩ Hồng, đã rất nể mặt rồi, giống như Khâu Đức Viễn nói vậy – khá trượng nghĩa

Đặng Trọng Hòa có lẽ cũng muốn thông chuyện này, "tỏ rõ thái độ" với Lưu Vĩ Hồng, hay là chỉ muốn ghê tởm Mộ Tân Dân một chút, lão Mộ ông đừng có vừa tới đây thì múa gậy đè người. Huyện Lâm Khánh cũng không phải một mình ông định đoạt. Thật sự coi Đặng Trọng Hòa tôi và các lãnh đạo huyện khác đều trong suốt sao? Chủ tịch huyện Đặng như vậy cũng là nhắc nhở Mộ Tân Dân, muốn chơi ở huyện Lâm Khánh, dù sao cũng phải đoàn kết những người nên đoàn kết

Đại hội tổng kết biểu dương kết thúc tốt đẹp, chiếu theo lệ thường, lãnh đạo huyện sẽ ở khách sạn Lâm Khánh đãi tiệc tiếp đón các đại biểu tham dự hội nghị. Số người quá nhiều, bàn tiệc thì không cần quá phong phú. Không phải ở huyện keo kiệt, tiếc tiền, mấu chốt vẫn là thức ăn quá nhiều, nhà bếp của khách sạn làm không xuể. Buổi liên hoan lớn như vậy thông thường đều là trình độ nông thôn, chén thịt to, chén cá to, chỉ có trên bàn tiệc của lãnh đạo huyện phong phú một chút, chú ý một chút

Dù sao cũng phải có khác biệt phải không?

Cơm nước xong, Đặng Trọng Hòa cũng không đi nghỉ ngơi, đi thẳng đến văn phòng. Khoảng vài phút sau, bóng dáng tuổi trẻ của Lưu Vĩ Hồng cũng xuất hiện ở tòa lầu văn phòng Ủy ban nhân dân huyện

- Chủ tịch huyện Đặng!

Lưu Vĩ Hồng vào văn phòng của Đặng Trọng Hòa, mỉm cười chào hỏi.

- Ha ha, bí thư Lưu đến rồi, mời ngồi!

Đặng Trọng Hòa đứng dậy. Ông không ngồi phía sau bàn làm việc, mà ngồi trên sô pha, trước mặt đã bày sẵn hai ly trà, một ly cho bản thân ông, một ly tất nhiên là chuẩn bị cho khách rồi. Khi ăn cơm Đặng Trọng Hòa đã mời Lưu Vĩ Hồng sau bữa cơm tới văn phòng ông ngồi

Văn phòng của Đặng Trọng Hòa, cũng là bộ dạng cũ, một căn phòng, trang hoàng kiểu khá cũ

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi qua đó ngồi một bên sô pha, lấy thuốc lá ra mời Đặng Trọng Hòa một điếu, tiện tay để gói thuốc Trung Hoa ở trên bàn

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Bí thư Lưu thật nhiều tiền thế lớn

Cán bộ của đời sau, đừng nói chủ tịch huyện, bí thư khu ủy tay cầm thực quyền, cho dù là cán sự bình thường, cấp bậc hút thuốc cũng rất cao. Nhưng theo Đặng Trọng Hòa hiểu về Lưu Vĩ Hồng, người này quả thật nhất quán thanh liêm, tuyệt đối không có tin đồn hắn thu nhận lợi ích của thủ hạ. Nhưng lại thường nghe đem thuốc ngon, rượu ngon của mình lấy ra tiếp đãi khách

Điều này có chút thú vị rồi

Lưu Vĩ Hồng tuy là Bí thư Khu ủy, tham gia công tác thời gian không dài, thâm niên ít, đãi ngộ tiền lương không phải rất cao. Đơn thuần thu nhập của bản thân, muốn duy trì tiêu chuẩn "xa xỉ" như vậy, e rằng phải để lại rất nhiều thiếu hụt

Lưu Vĩ Hồng cũng là cũng không giấu diếm, mỉm cười đáp:

- Chủ tịch huyện Đặng, tôi có một cô bạn gái, làm ăn ở Giang Khẩu, hàng tháng đều tiếp tế cho tôi ít tiền, ăn cơm hút thuốc không thành vấn đề

- Ồ, không phải nói bạn gái của bí thư Lưu là người Bắc Kinh sao?

Đặng Trọng Hòa có chút hứng thú hỏi. Tin đồn hai người đẹp cùng tề tụ ở Giáp Sơn, Đặng Trọng Hòa cũng có tìm hiểu. Nghe nói hai người đẹp đều từ Bắc Kinh tới. Chẳng lẽ bạn gái của Lưu Vĩ Hồng là người khác?

- Ha ha, là người Bắc Kinh, nhưng làm ăn ở Giang Khẩu

- Hóa ra là như vậy. Giang Khẩu tốt đó, đầu cầu lô cốt của cải cách mở cửa, kinh tế sinh động, cơ hội cũng nhiều. Ôi, bí thư Lưu, mạo muội hỏi một chút, bạn gái của cậu tại Giang Khẩu làm kinh doanh lớn gì vậy?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Lúc đầu là cố vấn tin tức, cũng chính là làm giấy tờ cho người ta, chạy thủ tục gì đó, kiếm tiền môi giới. Bây giờ bắt đầu làm tài chính rồi

Lưu Vĩ Hồng cũng không ngại thích đáng mà tiết lộ một chút "nội tình" cho Đặng Trọng Hòa, khiến ông duy trì cảm giác thần bí "ngắm hoa trong sương" cũng có lợi

Quả nhiên, Đặng Trọng Hòa hai hàng lông mày liền hơi hơi giương lên, kinh ngạc nói:

- Làm giấy tờ thủ tục, điều này cũng không đơn giản

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cũng không phải quá khó. Chỉ cần mạng lưới quan hệ rộng, quan hệ đầu người quen thuộc, giấy tờ thủ tục thông thường cũng có thể làm được, không khó lắm

Đặng Trọng Hòa chưa từng làm ăn ở Giang Khẩu, đối với nội tình thì không rõ lắm. Nhưng nghe Lưu Vĩ Hồng giọng điệu thản nhiên, dường như bạn gái của hắn không đơn giản. Người Bắc Kinh ở Giang Khẩu làm công tác cố vấn tin tức, có thể như cá gặp nước, nhất định phải có vài hậu đài. Liên tưởng đến Lưu Vĩ Hồng lấy được tài chính ở Bắc Kinh và ở tỉnh, Đặng Trọng Hòa trong lòng thầm tăng thêm vài phần cẩn thận

Tuy nhiên Đặng Trọng Hòa rất chú ý nắm chắc chừng mực, cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng

- Bí thư Lưu, hôm nay mời cậu tới đây là muốn cùng cậu thảo luận một chút liên quan đến chuyện thành lập công ty kinh doanh dịch vụ nông sản tại khu Giáp Sơn. Báo cáo của các cậu, bí thư Lý và chủ tịch huyện Mễ đã cho ý kiến, đã đưa đến chỗ tôi

Đặng Trọng Hòa chuyển đề tài, nói

Cái gọi là bí thư Lý và chủ tịch huyện Mễ, chính là chỉ Lý Học Trí của phân công quản lý công tác nông nghiệp và tân nhậm Phó chủ tịch huyện Mễ Hiền Hoa. "Công ty kinh doanh dịch vụ nông sản" tại huyện Lâm Khánh tuyệt đối coi như trò chơi mới mẻ, nhưng nếu như là có liên quan nông sản phẩm, tất nhiên phải đệ trình Phó chủ tịch huyện Mễ Hiền Hoa thẩm duyệt trước. Sau khi Mễ Hiền Hoa đưa ra ý kiến, lại trình Lý Học Trí, sau đó đến Đặng Trọng Hòa

Nếu như báo cáo đã đến chỗ Đặng Trọng Hòa, có thể thấy Mễ Hiền Hoa và Lý Học Trí ít nhất cũng không phản đối. Phỏng chừng Mễ Hiền Hoa cũng sẽ không rõ ràng tỏ thái độ ủng hộ, chỉ là ký tên đưa ý kiến chung, liền đem "mâu thuẫn" nộp lên. Đối với chuyện không nắm chuẩn xác lắm, cách làm thông thường trên quan trường chính là không tỏ thái độ, bo bo giữ mình.

Lưu Vĩ Hồng liền lễ phép gật đầu, yên lặng đợi ông nói tiếp

- Tổng thể mà nói, suy nghĩ này không tồi, tôi cảm thấy khá khả thi

Đặng Trọng Hòa cũng không quanh co, gọn gang dứt khoát biểu lộ ý kiến của ông, về phương diện công tác xây dựng kinh tế cụ thể, Đặng Trọng Hòa cũng có nhiều cách nghĩ, cũng có kinh nghiệm

- Chỉ là cấp bậc và sắp xếp nhân viên, tôi muốn cùng cậu thương lượng một chút

Đặng Trọng Hòa chậm rãi nói, vẻ mặt khá nghiêm túc:

- Ý kiến của Giáp Sơn các cậu, công ty kinh doanh dịch vụ nông sản chính thức coi như là đơn vị sự nghiệp nằm trong danh sách quản lý của Ủy ban nhân dân khu, cấp bậc hành chính định là cấp phó phòng, nhân viên biên chế là 8 người, đúng không? Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Đúng, là như vậy

Đặng Trọng Hòa nhẹ nhàng vuốt tóc, nói:

- Bí thư Lưu, đơn vị sự nghiệp cấp phó phòng, là phải lên hội nghị thường vụ thảo luận. Trước đó không có tiền lệ

Đặng Trọng Hòa nói khá mịt mờ, nhưng là rõ ràng nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, chuyện này, một mình Đặng Trọng Hòa tôi không thể định đoạt, cuối cùng vẫn phải báo với Mộ Tân Dân. Lão Mộ đối với bí thư Lưu cậu, cũng không muốn gặp lắm. Hơn nữa còn có một vấn đề thật sự, chính là khu Giáp Sơn đã làm một đơn vị sự nghiệp cấp phó phòng, các khu khác rất có khả năng học theo như vậy, cũng làm ra một Công ty kinh doanh dịch vụ nông sản cấp phó phòng, toàn huyện trong một thời gian ngắn sẽ tăng thêm gần hàng trăm cán bộ biên chế sự nghiệp, cũng không phải là chuyện nhỏ. Mộ Tân Dân có lý do rất đầy đủ không thông qua chương trình nghị sự này

- Chủ tịch huyện Đặng, tình hình cụ thể, đối đãi cụ thể. Giáp Sơn đã xây nhà máy thức ăn gia súc, ngành chăn nuôi đã bắt đầu phát triển hướng quy mô hóa. Xây dựng công ty kinh doanh dịch vụ nông sản rất cần thiết, bằng không đến lúc đó có khả năng tạo thành vấn đề tiêu thụ không tốt. Mọi chuyện luôn có bắt đầu mà. Về phần cập bậc hành chính, tôi muốn định cao một chút, cũng là thể hiện ở khu ở huyện đối với chuyện này rất coi trọng. Nếu có thể, tôi thấy có thể coi là một thí điểm mà, cũng dễ tìm tòi chút kinh nghiệm. Đương nhiên, quyền quyết định là ở huyện, chủ tịch huyện Đặng nếu cảm thấy không thích hợp lắm, cấp bậc này cũng có thể thương lượng nữa, hay là định vị đơn vị cấp tổ trưởng, nhưng bổ nhiệm một vị cán bộ cấp phó phòng thực tế phụ trách. Cấp bậc không phải là vấn đề chủ yếu, chủ yếu là đơn vị này có thể phát huy tác dụng nên có, chân chính làm được lợi dân lợi nông. Nếu như bí thư Mộ quan tâm cuộc sống của quần chúng vùng núi nghèo khó, thì nên cho ủng hộ thực tế mới đúng. Quan tâm quần chúng, không thể chỉ ngừng ở trên miệng

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, vẻ mặt rất là bình tĩnh