Tình hình ở Bắc Kinh dầu sôi lửa bỏng, mảnh đất ở huyện Lâm Khánh cũng mây mưa vần vũ không ngừng. Giữa trưa ngày hôm sau, vừa mới họp xong, trở lại văn phòng còn chưa ngồi nóng mông, điện thoại đã reo vang như động đất.

- Xin chào, Lưu Vĩ Hồng đây.

- Chào bí thư Lưu, tôi là Vương Hóa Văn đây.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của Vương Hóa Văn, nhưng nghe ra rất miễn cưỡng.

- Anh Vương, xin chào, có gì chỉ thị không?

Giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng khá thoải mái. Hắn gần như đã đoán được ý của Vương Hóa Văn khi gọi điện cho hắn.

Nghe giọng của Lưu Vĩ Hồng có vẻ thoải mái, Vương Hóa Văn cảm thấy hơi buồn một tí. Rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng vô tâm không lo nghĩ hay thật sự đang rất lo lắng? Nhưng hiện giờ cho dù Vương Hóa Văn suy nghĩ thế nào thì lửa cũng đã cháy đến mông y.

- Bí thư Lưu, tối nay có thời gian không? Nếu như có thời gian, mời cậu đến huyện dùng cơm.

Vương Hóa Văn thăm dò.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Được, có ăn ngon tôi chưa từng từ chối bao giờ.

Vương Hóa Văn cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Quyết định như vây nha. Hôm nay trời lạnh, vậy ăn lẩu dê đi. Tối nay sáu giờ rưỡi tại phòng riêng 168 trên lầu hai Ngân Long Trang, cậu xem sắp xếp thời gian tới được không?

- Không thành vấn đề. Nhất định tôi đến lúc sáu giờ rưỡi.

- Tốt lắm, tôi chờ bí thư Lưu.

Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, đốt một điếu thuốc, im lặng suy nghĩ.

Sau Tết âm lịch không lâu, trong Huyện có tin đồn lan ra, nói rằng Mộ Tân Dân đang muốn điều chỉnh bộ máy cán bộ trong Huyện. Điều này cũng bình thường, quan mới nhận chức chắc chắn phải nuôi dưỡng thế lực thân tín của mình. Nhưng nghe nói lần này rất có khả năng lãnh đạo liên huyện đều phải điều chỉnh. Trong Tết âm lịch, Mộ Tân Dân trở về Đại Ninh, "tố khổ" với các lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, nói là công việc của ông ta ở huyện Lâm Khánh gặp trở ngại rất lớn, bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều làm theo ý họ, công việc khó có thể triển khai, hy vọng lãnh đạo cấp trên sẽ ủng hộ hơn.

Trong quan trường trước giờ không thiếu "nhà quan sát" và "tổ chức nghiệp dư", nói chuyện say sưa về các nhân vật trong quan trường đi hay ở. Có thời điểm, tin tức vỉa hè cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Ít nhất tin tức vỉa hè này thật sự miêu tả đúng cục diện từng bước đi của Mộ Tân Dân ở huyện Lâm Khánh.

Nhất là chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa bất hợp tác khiến Mộ Tân Dân như bị trói hết chân tay. Đặng Trọng Hòa làm việc ở huyện Lâm Khánh đã nhiều năm, có ban bệ của chính mình, Mộ Tân Dân mới đến muốn áp đảo ông ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Xem chuyện Vương Hóa Văn mời hắn đi ăn cơm hôm nay thì khả năng lời đồn là thật. Mộ Tân Dân đang định xuống tay.

Hơn năm giờ chiều, Lưu Vĩ Hồng lên xe Santana, tự mình lái xe đi về phía thị trấn.

Ngân Long Trang là nhà hàng chuyên bán lẩu mới khai trương gần đây, chủ yếu bán lẩu thịt chó và lẩu dê, đương nhiên dưới đáy nồi cũng có thịt heo và xương, thậm chí canh suông cũng có. Thịt dê huyện Lâm Khánh khá nổi danh nên Vương Hóa Văn mời Lưu Vĩ Hồng ăn thịt dê.

Khu vực nội thành thị xã Hạo Dương đang hừng hực khí thế xây dựng, huyện Lâm Khánh tuy còn kém một chút, nhưng bên trong thị trấn vẫn đang dần dần xây dựng thêm. Ngân Long Trang mở trong thị trấn, trang trí cũng khá, cũng thuộc loại sang trọng. Đây cũng là điểm đặc sắc trong nước. Kinh tế bắt đầu phát triển thì đi đầu là nhà hàng khách sạn, hai năm sau còn muốn có thêm một chỗ ăn chơi nữa. Đây cũng là lý do những nơi này đều là nơi tiêu phí công quỹ hàng đầu. Kinh tế phát triển, người làm ăn ngày càng nhiều, quan chức cũng đông như trẩy hội, nếu các khách sạn, chốn ăn chơi không phát triển hàng đầu thì không thể nói nổi. Rõ ràng là một cái bánh lớn như vậy, gọi người đến sao có thể không chi một mẩu nào?

Lưu Vĩ Hồng đậu xe xong, nhìn đồng hồ vừa đến sáu giờ hai mươi lăm phút.

Bí thư Lưu trước nay rất đúng giờ.

Đi thẳng đến phòng riêng 168 lầu hai, cửa phòng khép hờ, Lưu Vĩ Hồng đẩy cửa ra, tất nhiên Vương Hóa Văn đang ngồi đấy vội vàng đứng lên, tươi cười đón tiếp.

- Ha ha…Bí thư Lưu đến rồi…

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bắt tay, hàn huyên với Vương Hóa Văn vài câu.

Trên chiếc bàn tròn to, lẩu đã được đặt lên, lẩu dê thơm phức đang sôi sùng sục nổi cả bọt, trên mặt bàn bày vô số bát đĩa, các loại thức ăn đều có, có cả miến. Ăn lẩu cũng có chỗ tốt như vậy, không cần khách đến nơi mới gọi món, có thể đặt món ăn trước, thích món gì thì gọi món đó. Khách vừa đến đã có thể ăn, không cần phải chờ đợi chậm trễ.

- Nào, Bí thư Lưu, mời ngồi, mời ngồi.

Vương Hóa Văn khách sáo kéo ghế dựa cho Lưu Vĩ Hồng, ân cần mời ngồi. Thật ra, tuổi tác Vương Hóa Văn lớn hơn Lưu Vĩ Hồng rất nhiều, chức vụ cũng cao hơn hắn, không nhất thiết phải ân cần như vậy. Nhưng hôm nay tình hình đặc biệt, Vương Hóa Văn cũng chỉ có thể làm như thế. Tình hình của ông ta đã hết sức nguy cấp, vốn không còn cách nào, chỉ còn có thể gởi gắm hy vọng vào Lưu Vĩ Hồng.

Vương Hóa Văn mở chai rượu Ngũ Lương trên bàn, tự mình rót cho Lưu Vĩ Hồng một ly đầy, sau đó lại gắp một ít rau quả trong lẩu, cười nói:

- Hai cân thịt dê ở dưới đang đợi Bí thư Lưu đấy.

Vương Hóa Văn không mập không gầy, cũng đến tuổi trung niên, ăn uống rất bình thường. Nhưng sức ăn của Bí thư Lưu ở Giáp Sơn thế nào ai cũng rõ cả. Vì thế tuy chỉ có hai người ăn cơm nhưng Vương Hóa Văn cũng chuẩn bị cực kỳ dư dật.

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái lên mặt bàn đang đặt mười mấy cái đĩa, cười nói:

- Không thành vấn đề, để tôi tiêu diệt tất cả bọn nó.

Vương Hóa Văn liền cười, thở dài nói:

- Bí thư Lưu, tuổi trẻ thật tốt.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nâng chén rượu lên nói:

- Nào, chủ nhiệm Vương!

Chỉ có hai người, lại còn rất quen thuộc, nên không cần phải nâng cốc nói những lời chúc mừng sáo rỗng làm gì.

Cụng nhẹ hai chén rượu, hai người đều uống cạn một chén đầy.

Vương Hóa Văn nâng đũa lên nói:

- Bí thư Lưu, tranh thủ ăn đồ nóng, đặc sản thịt dê Lâm Khánh chúng ta lại rất bổ…

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chủ nhiệm Vương, tôi cũng có thể coi như là người Lâm Khánh, ông không thể xem tôi là người bên ngoài được.

- Đúng đúng, xem tôi đấy, nói sai rồi, tự phạt một chén.

Vương Hóa Văn nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Uống vài chén rượu, ăn nhiều thịt dê, không khí dần dần thân thiết, Vương Hóa Văn liền hít một hơi nói:

- Bí thư Lưu, không dám gạt cậu, hiện giờ tôi gặp phải vấn đề nan giải.

Sau khi Vương Hóa Văn suy xét cẩn thận mới quyết định áp dụng phương thức này. Đi thẳng vào vấn đề, không rào trước đón sau, không tính toán quanh co lòng vòng giấu giếm Lưu Vĩ Hồng. Trong các lãnh đạo huyện hiện giờ, có thể nói Vương Hóa Văn có số lần giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng nhiều nhất, thời gian dài nhất. Một lần từng là người lãnh đạo trực tiếp của Lưu Vĩ Hồng, có hiểu biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng, biết Lưu Vĩ Hồng không thích cách bạn bè nói chuyện như đi giữa mây mù.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Nghe nói chủ tịch Lý bên Mặt trận tổ quốc phải lui về?

Vương Hóa Văn giương to hai mắt nhìn:

- Bí thư Lưu, cậu cũng đã biết?

- Nghe được chút tin đồn, nói như vậy tức là thật rồi?

Vương Hóa Văn liền gật đầu thật mạnh nói:

- Cũng không gạt cậu, mấy tháng nay, tôi rất cố gắng thích nghi với thói quen làm việc của ông ta, nhưng con người này cái gì cũng chú ý đến duyên phận, tôi không có cách nào thích nghi với ông ấy. Ông ấy đã lên tiếng với lãnh đạo Địa ủy. Cậu cũng biết, tôi ở vị trí này, lãnh đạo Địa ủy hẳn phải tôn trọng ý kiến của ông ấy.

Vương Hóa Văn đã nói trắng cả ra, cũng không giấu diếm Lưu Vĩ Hồng việc ông ta từng có ý định muốn dựa dẫm Mộ Tân Dân. Chuyện này không có gì đáng trách. Chu Kiến Quốc đã bị điều đi rồi, bí thư đã đổi mới, Vương Hóa Văn làm Chánh văn phòng huyện ủy, lại chưa từng có chỗ dựa vững chắc, nếu muốn bảo vệ vị trí này chỉ có thể dựa vào Mộ Tân Dân. Nhưng hiển nhiên là không hiệu quả, Mộ Tân Dân đang muốn điều ông ta đi.

Vừa lúc Mã Thổ mời họp Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc toàn huyện, chủ tịch Lý ở Mặt trận Tổ quốc tuổi cũng đã quá cao, lại ngồi lì ở chức chủ tịch Mặt trận Tổ quốc hơn một năm, lần này chắc chắn là phải về luôn. Có một vị trí trống như vậy, đối với Mộ Tân Dân mà nói, xem như là trời chiều lòng người, vừa lúc điều Vương Hóa Văn đến Mặt trận Tổ quốc. Dù sao, chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện cũng là cán bộ cấp cục. Vương Hóa Văn từ Ủy viên thường vụ huyện ủy điều đến làm Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc xem như cũng được thăng một bậc, không thể nói là Mộ Tân Dân bài trừ kẻ không phải vây cánh của mình.

Đương nhiên, nếu nói đến thực quyền thì quả là không to bằng. Chánh văn phòng Huyện ủy là đại quản gia, chân chính là một người của bộ máy Huyện ủy, lời nói có giá trị. Không cần nói là Phó chủ tịch Huyện, cho dù là Ủy viên thường vụ thì quyền lực cũng không to bằng Chánh văn phòng huyện ủy. Vương Hóa Văn chỉ hơn bốn mươi tuổi, nếu bị phái đi Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão, dù thế nào cũng không cam lòng.

Nhưng như chính Vương Hóa Văn tự mình nói, vị trí Chánh văn phòng huyện ủy này theo lệ thường là phải tôn trọng ý kiến. Đại quản gia và Bí thư huyện ủy bất hợp tác, hậu viện không xong thì triển khai công tác như thế nào? Cứ cho là Mộ Tân Dân phải điền vào chỗ trống trên tỉnh, Tào Chấn Khởi không xem ông ta là thân tín, nhưng phải hiểu quy tắc cơ bản của quan trường, bằng không Chúc Liên Thịnh sẽ mất mặt. Chủ tịch một tỉnh muốn truy cứu xuống dưới chẳng phải là rất khó ngăn cản sao? Huống chi Vương Hóa Văn lại càng không phải thân tín như Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi nên sẽ không vì ông ta mà đắc tội với Chúc Liên Thịnh.

Vương Hóa Văn nghe tin đồn càng cuống cuồng, quay đầu về Địa khu, không thể vào cửa này bèn lập tức đi Đại Ninh tìm Chu Kiến Quốc. Nơi ông ta có thể dựa vào dường như cũng chỉ có Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc cũng an ủi ông ta một phen, gọi điện thoại cho Lưu Đại Dũng, trong lời nói tỏ ý xin Lưu Đại Dũng chiếu cố nhưng Lưu Đại Dũng lại không trả lời gì, không biết đang băn khoăn điều gì nữa.

Chu Kiến Quốc cũng mới vừa được điều tới Đại Ninh, chính mình còn sống chưa yên, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Mà hai ngày này tin đồn càng dữ hơn. Nghe nói Địa ủy đã nghiên cứu cán bộ, về phía ông ta, cơ bản cũng phải xuống.

Chỉ chờ đến cuộc họp sẽ đề cử ông ta làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện.

Vương Hóa Văn rơi vào đường cùng, lại một lần nữa phải gọi điện thoại gấp cho Chu kiến Quốc cầu viện. Nhưng ông ta vốn biết hy vọng cũng không lớn. Nhưng ngày nào còn chưa có quyết định thì phải cố gắng hết sức đi tranh thủ.

Lần này Chu Kiến Quốc chỉ nói một câu bốn chữ: "Tìm Lưu Vĩ Hồng".

Nghe giọng điệu của Chu Kiến Quốc, dường như lúc này chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới có thể giúp được ông ta.