Tại văn phòng tập đoàn quân ở Bắc Kinh, điều kiện tuy rằng kém hơn so với khách sạn nhưng được cái rất yên tĩnh.

Trở lại phòng, Lưu Vĩ Hồng tắm rửa rồi thoải mái nằm trên giường, gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường. Điện thoại di động đời thứ nhất đã có mặt tại thị trường, năm ngoái đã xuất hiện ở Giang Khẩu. Vân Vũ Thường cũng mua một cái. Chỉ cần trong thành phố Giang Khẩu thì chất lượng là không tồi. Có cái này, Lưu Vĩ Hồng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được Vân Vũ Thường.

Hai người nói chuyện với nhau gần nửa tiếng. Đối với hết thảy chi tiết về cuộc sống của Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu, Lưu Vĩ Hồng đều cảm thấy có hứng thú. Vân Vũ Thường thậm chí còn chê cười hắn có phải đang kiểm tra hay không. Bí thư Lưu liền vô liêm sỉ thừa nhận ngay.

Kiểm tra vợ mình, đó là việc chính đáng.

Vân Vũ Thường dường như đối với việc nấu cháo điện thoại cũng rất là hưởng thụ, nói chuyện liên miên với Lưu Vĩ Hồng cả một lúc lâu.

Có lẽ, điều này được gọi là tình yêu!

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vĩ Hồng mở TV, dựa nửa người vào đầu giường xem tin tức.

Khi đang xem thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

- Ai vậy?

- Nhân viên phục vụ, đưa nước sôi ạ!

Vừa nghe thấy giọng nói này, Lưu Vĩ Hồng liền nhảy xuống giường, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ. Bởi vì hắn biết người nhân viên phục vụ này có điểm khác lạ.

Quả nhiên, cửa vừa mở, trước mắt lập tức sáng ngời, một ánh đèn huỳnh quang lóe lên khiến Bí thư Lưu choáng váng đầu óc, không kìm nổi giơ tay che trước mặt, kêu lên:

- Tình Nhi, em làm gì vậy?

Trong phòng liền vang lên tiếng cười khanh khách, dường như cảm thấy rất đặc biệt thú vị.

Lưu Vĩ Hồng trước mặt trắng xóa một mảnh, chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì một làn gió thơm đập vào mũi, thầm kêu không ổn, chưa kịp phòng bị thì bị Tiêu Du Tình ôm chặt lấy. Ngay sau đó, một làn hơi nóng phả vào mặt, Lưu Vĩ Hồng lập tức hướng đầu né sang bên cạnh nhưng không kịp, chỉ cảm thấy hai phiến môi mềm mại dán vào mặt của hắn.

Chụt! Thanh âm của nụ hôn vang lên.

Giờ phút này, tâm trí Lưu Nhị Ca trở nên rối loạn. Cánh tay bị Tiêu Du Tình ôm chặt lấy. Nếu bị cô nàng đẩy lên giường thì càng không ổn.

- Em….em thật càn quấy!

Lưu Vĩ Hồng càng thêm giận dữ, hét lên.

- Chỉ một tia đèn huỳnh quang lóe lên một chút thôi, đừng lo, sẽ bình thường trở lại. Đàn ông đại trượng phu, điểm ấy thì đáng gì. Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, đừng lo lắng, để em đỡ anh lên trên giường. nguồn TruyenFull.vn

Tiêu Du Tình thì thầm bên tai của hắn. Bộ ngực mơn mởn hoàn toàn đặt trên cánh tay của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa, hai mắt của Lưu Vĩ Hồng không thể nhìn thấy mọi vật, thì xúc giác trở bên nhạy bén gấp bội. Loại kích thích này thật là lợi hại.

Tôi không phải sợ ánh đèn huỳnh quang mà là tôi sợ em khiếm nhã với tôi.

Dưới tình thế cấp bách, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa thốt ra những lời đó, nhưng cuối cùng kìm lại được. Trong lúc hai mắt không thấy gì, chỉ có thể để Tiêu Du Tình chậm rãi đỡ đến bên cạnh giường.

- Ôi, khóc rồi à?

Vừa mới ngồi xuống, Tiêu Du Tình lại ngạc nhiên nói to lên, rồi lấy ra chiếc khăn tay, rất cẩn thận mà lau nước mắt cho Lưu Vĩ Hồng, miệng nói liên hồi:

- Được rồi, đừng khóc, em lần sau sẽ không làm vậy nữa đâu.

Bí thư Lưu thiếu chút nữa là tức đến ói máu, lập tức bằng cảm giác từ trong tay cô bé đoạt lấy chiếc khăn, rồi tự lau nước mắt cho mình. Sau khi xoa nhẹ vài cái hắn mới chậm rãi thích ứng trở lại.

- Bộ em tính muốn biến anh thành người mù à?

Khi Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy sự vật thì hắn hung hăng ném cái khăn xuống đất, rồi hướng về Tiêu Du Tình hét to lên. Xem ra thì Bí thư Lưu đã bị chọc tức, một chút cũng không còn chú ý đến phong độ lịch sự nữa.

Tiêu Du Tình sợ đến mức ngả người về phía sau rồi thét lên tiếng thét chói tai.

Lưu Vĩ Hồng theo bản năng duỗi tay ra, dùng sức giữ lại cánh tay trắng mịn, nhỏ bé của cô gái. Tiêu Du Tình cả người hướng về phía hắn, cũng không biết là quán tính hay Tiêu Du Tình cố ý, Lưu Nhị Ca chỉ cảm thấy một làn gió ập đến, cả người như bị đẩy về phía sau, ngã xuống cái giường lớn. Thân hình mềm mại của Tiêu Du Tình đã nằm trên người của hắn, mùi hương thơm tràn ngập cả cõi lòng.

Lưu Vĩ Hồng chấn động, khẩn trương né sang một bên tránh thân thể của cô.

Ngay bàn tay của hắn là chỗ mềm mại nhất trên cơ thể người con gái.

Không xong rồi!

Dưới tình thế cấp bách, không biết làm cách nào cho đúng mực, muốn đẩy cũng không biết làm sao đẩy.

- Này, em mau xuống đi!

Lưu Vĩ Hồng khẩn trương nói, rồi vội vã rụt tay về, miệng liên tiếp kêu lên.

Tiêu Du Tình khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đôi cánh tay như hai con rắn quấn lấy cổ của Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách Lưu Vĩ Hồng có đôi mắt, cặp môi đỏ hồng dường như chỉ cách miệng của hắn mấy centimet. Hơi thở từ miệng cô bé phả ra, nhắm thẳng vào lỗ mũi của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Nhị Ca mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng. Quan trọng nhất là một cô bé xinh đẹp như vậy lại nằm đè chặt lên người của hắn. Lưu Nhị Ca dù sao cũng chỉ là người bình thường, chỉ sợ không khống chế nổi phản ứng của mình. Tà niệm không hề có trong đầu của Lưu Nhị Ca, nhưng một một thân hình trai trẻ hai mươi tuổi, nhiều khi không chịu sự chi phối của đại não. Đến cả Lưu Vĩ Hồng cũng không còn biện pháp.

Điểm chết người chính là, Tiêu Du Tình cũng cảm nhận được sự thay đổi của thân thể hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng hơn, thân hình mềm mại càng hướng lên trên một chút, chặt chẽ ôm lấy cổ của Lưu Vĩ Hồng, tuyệt không buông tay, đôi mắt bỗng trở nên mê ly, đầu chậm rãi cúi xuống, bốn phiến môi hợp cùng một chỗ.

Trong lúc này, Lưu Vĩ Hồng đầu óc cũng mê muội hẳn lên.

Một thân thể hấp dẫn như vậy, không phải ai cũng đều có thể kềm chế nổi.

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đôi môi mình nóng lên. Đôi môi non nớt của cô bé đã hôn chặt lên môi của hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, toàn bộ ngực của cô gái và ngực của Lưu Vĩ Hồng dính sát vào nhau. Dường như cả hai đều nhẹ nhàng run rẩy.

Lưu Vĩ Hồng đầu óc hỗn loạn cả lên. Giữa đôi môi xinh đẹp đó truyền đến một hơi thở làm người ta khó kìm lòng nổi. May mà cái cách hôn này của cô bé vẫn chưa thành thạo lắm, chỉ có dính sát vào môi của hắn, chứ không có tiến thêm một bước vào.

Nhưng đối với mọi cô gái, những chuyện như vậy đều là thiên phú. Rất nhanh, cái lưỡi mềm mại thơm tho của cô bé duỗi ra, tiến thẳng vào đôi môi đang mím chặt của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cả người như giật mình, đầu xoay mạnh qua một bên, tay chân đều phát lực, đẩy Tiêu Du Tình sang một bên, rồi cả người dựng lên, nhảy xuống giường, đứng ở giữa phòng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Du Tình, thở dốc không ngừng.

Cô bé mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn, chiếc quần bó sát người, nhìn qua thì chẳng thấy giống một cô bé nữ sinh trung học gì cả. Chỉ thấy giống một cô gái tân thời mà thôi. Cô bé nằm trên giường, hai cặp đùi thon dài quấn quanh cùng một chỗ, bộ ngực phập phồng theo hơi thở, khuôn mặt xinh đẹp vửa thẹn thùng vừa ủy khuất, gắt gao nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.

- Anh….anh ức hiếp người ta.

Trong khoảng khắc, không cho Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, cô bé đã lên tiếng trước, nước mắt trào ra từ đôi mắt mở to.

- Anh ức hiếp em?

Lưu Vĩ Hồng trợn mắt há hốc mồm hỏi lại một câu.

Cái này mà gọi là hắn ức hiếp người khác?

- Anh chính là ức hiếp em.

Nước mắt cô bé cứ chảy xuống, không quan tâm la lớn lên.

- Em có điểm nào kém Vân Vũ Thường. Chị ấy có thể cho anh những gì thì em cũng có thể cho anh.

Bí thư Lưu vừa mới cảm thấy chính mình ủy khuất vô cùng, trong giây lát lửa giận trong bụng liền biến thành mồ hôi lạnh, từng giọt chảy xuống.

Cô bé nói gì vậy?

- Anh hôm nay phải nói rõ cho em biết. Bằng không em không cho anh đi.

Cô bé ngồi dậy, dậm chân xuống nền nhà, hét to lên. Cũng may là trong căn phòng được trải thảm dày. Bằng không thì sẽ kinh động đến toàn bộ tầng trệt, ảnh hưởng đến những đồng chí khác. Nếu chẳng may họ nghĩ rằng con trai của quân đoàn trưởng Lưu xảy ra chuyện gì, vội vã xông tới thì cảnh tượng này sẽ bị thấy hết toàn bộ. Tin tức sẽ lan truyền ra ngoài, nói con trai của quân đoàn trưởng Lưu trong phòng ức hiếp một cô bé. Thanh danh một đời của Bí thư Lưu sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Mẹ của em không dạy em cách làm người sao?

Lưu Vĩ Hồng ai thán một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói.

- Em như thế nào là không biết đạo lý? Anh nói đi. Yêu một người là có gì sai sao?

Cô bé lại hùng hổ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cả nước mắt, nói không nên lời.

- Khoan, em muốn anh nói cho rõ ràng? Được, vậy thì nói rõ ràng, Tuy nhiên, em hãy ngoan ngoãn ngồi xuống trước. Bằng không thì chùng ta chẳng thể nào nói cho rõ ràng được.

Sau lúc bối rối ban đầu, đầu óc Lưu Vĩ Hồng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn liên tiếp lui về sau hai bước, sợ cô bé lại như lúc nãy. Nếu cứ tiếp tục thì Lưu Nhị Ca chưa chắc có thể nhẫn nại được.

Sự nhẫn nại của một người là có giới hạn.

Nhất là một chàng thanh niên trẻ tuổi, trước một cô gái xinh đẹp thì sức chịu đựng có thể nói là hữu hạn.

- Anh lừa em, em không tin anh đâu.

Tiêu Du Tình lại hung hăng dậm chân, bĩu môi nói.

- Không, không, tuyệt không lừa em, anh lấy nhân cách của mình ra bảo đảm.

Bí thư Lưu dưới tình thế cấp bách, liền giơ tay phải lên, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.