*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Anh có nhớ em hay không vậy?" Mục Vũ Phi ấp úng hỏi.

Kỳ thực cô muốn hỏi Vũ Thiên rất nhiều chuyện.

Thế nhưng mà mỗi khi vấn đề kia vọt lên tới miệng, thì nỗi bất an ở trong lòng cô lại dồn dập ập tới hết đợt này đến đợt khác, làm cho cô không sao cất tiếng hỏi anh được.
Vũ Thiên khẽ cười nhàn nhạt, hôn nhẹ lên đôi môi non mềm của Mục Vũ Phi.


Anh hôn từ khóe môi đến cánh môi, từng chút từng chút, cẩn thận thưởng thức.

Mục Vũ Phi lấy cớ như vậy bị áp sát vào bụng, nên đẩy Vũ Thiên ra, ra vẻ hờn dỗi, bảo với Vũ Thiên đi xuống dưới lầu nói chuyện với ông nội.

Nếu hai người đều ở lại trong phòng này nhiều quá, sẽ khiến cho mọi người chê cười.

Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi thẹn thùng như vậy, liền vuốt ve cái bụng của cô xong, rồi mới đứng dậy rời đi.

Cánh cửa phòng được đóng lại, trong nháy mắt kia, nước mắt mà Mục Vũ Phi đã, lúc này cố nén rốt cục liền chậm rãi chảy ra.

Cô lau chùi nước mắt đi, ở trong lòng lại càng không ngừng khinh bỉ bản thân mình hơn.

Chuyện này có lớn lao gì đâu kia chứ, vậy mà lại để cho bản thân mình liền lo sợ bất an, như biến thành người khác không còn như chính mình nữa như vậy chứ? Mọi chuyện cũng không phải giống như bộ dạng mà cô đã tưởng tượng, có phải là chuyện đang bé mà cô đã xé ra to rồi hay không, hả?
Mục Vũ Phi vùng vẫy một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Bởi vì là Mục Vũ Phi mang song thai, nên bụng của cô mới được 5
.