*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Các con vẫn còn nhỏ, cần phải bình tĩnh! Mục Vũ Phi tự mình thôi miên đối với bản thân mình mười phút, sau đó khóe miệng mới run rẩy hỏi: "Vậy các con hãy nói cho mẹ biết, ngày hôm nay các con đã làm ra mười chuyện xấu như thế nào?” Cố Bối Bối bẻ ngón tay nói: "Hôm nay chúng con đã ném giày của một người phụ nữ đáng ghét ở đơn nguyên 2 của tiểu khu vào trong thùng rác ạ! "
"Là chỉ ném có một chiếc giày vào trong thùng rác thôi ạ!" Cố Bảo Bảo bổ sung thêm.

"Đúng vậy.


Chúng con còn tụt quần của chín bé trai nữa ạ!"
Thấy Cố Bối Bối hướng về phía cô khua khua mười ngón tay bụ bẫm, trước mặt Mục Vũ Phi bỗng tối sầm lại, suýt nữa đã bị ngất đi.

Giày vò người phụ nữ luôn trang điểm đậm, ở đơn nguyên số 2 kia, Mục Vũ Phi còn nghĩ thông được.


Vì người phụ nữ đó cô cũng không thích.

Có một lần Cố Bối Bối bịt mũi nói mùi nước hoa
.