*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mục Vũ Phi đứng yên thật lâu, rốt cục cô nổi lên dũng khí đẩy cửa phòng ra.


Bên trong gian phòng tối đen một mảnh, Mục Vũ Phi không nhìn thấy cái gì hết, chỉ có thể nhờ vào trí nhớ, lục lọi di chuyển về hướng bên giường.

Nhưng Mục Vũ Phi chỉ mới đi được một nửa đoạn đường, thì cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp.


Bên tai cô
.