*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bảo Bảo kéo tay của Bối Bối xuống, nói vẻ nghiêm túc: "Em trai không nên nhéo loạn mặt của mẹ như vậy! Nhéo mẹ nhiều, là mẹ sẽ không đẹp nữa, như vậy ba ba liền sẽ không cần mẹ nữa đâu.

"
Vài ngày gần đây, được người trong nhà họ Vũ dạy dỗ, cho nên hai đứa trẻ đã nhận thức được đầy đủ, cũng ý thức được mình là các bé trai.


Hơn nữa lại còn là anh em trai song sinh.

Hai đứa trẻ dù sao cũng vẫn còn nhỏ, bất cứ người lớn nói ra điều gì, bọn trẻ cũng tin luôn điều ấy, nên tất nhiên là đồng ý.


"Vậy sao? " Bối Bối nhíu mày khổ sở, suy nghĩ, "Cũng không biết ba ba thích bộ dáng như thế nào nữa, ngộ nhỡ ba ba ưa thích dì Văn Điềm, như vậy mọi chuyện liền hỏng bét hết à?"
"Đúng là như vậy đấy! Tuy rằng dì Văn Điềm không được xinh đẹp như mẹ,
.