*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cha Mục vỗ vỗ bả vai của Vũ Thiên vẻ tán thưởng, cảm thán một tiếng anh hùng xuất lộ từ tuổi thiếu niên.

Rốt cục thì cha Mục cũng đã càng ngày càng thấy thuận mắt đối với Vũ Thiên rồi.
Người khác đều nói, con rể và cha vợ chính là oan gia, con gái chính là tình nhân đời trước của người cha.


Người cha thật vất vả mới nuôi con gái lớn lên, được hơn hai mươi tuổi, răng rắc từ đâu bật ra nhất một tên tiểu tử thúi, liền lập tức cuỗm luôn con gái nhà mình đi như vậy! Thử hỏi xem, trong chuyện này có người cha nào lại không thể không chảy chút nước mắt chua xót kia chứ? Cho nên, thái độ của cha Mục đối với Vũ Thiên vẫn luôn giữ quan hệ địch ta.

Chỉ có đến lúc này đây, khi liên thủ với nhau để bảo hộ sự an toàn cho Mục Vũ Phi, thật không dễ dàng hai người mới giảng hòa được với nhau.

Nhìn thấy như vậy, mọi người chính là tấm tắc lấy làm kỳ quái.
A, tất cả đều có khả năng như vậy.


Ông cụ Mục nhìn hai thằng chắt ngoại thì càng ngắm càng yêu.

Ngẫm lại Mục Vũ Phi thế mà dám giấu diếm bọn trẻ nhiều năm như vậy, trong lòng ông cụ liền không khỏi giận dữ.

Cơn giận giống như sinh ra,
.