*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mục Vũ Phi lạnh mặt nhìn Hứa Phàm.

Cô hoàn toàn tin tưởng nếu như bản thân cô mà bị chậm một bước, như vậy rất có khả năng ở trước mặt công chúng, Hứa Phàm sẽ nói ra lời muốn nói với cô.

Đến khi đó cho dù Mục Vũ Phi cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể gột rửa sạch nổi.
Hứa Liêm hiện giờ thấy hối hận muốn chết.


Từ lúc thấy Hứa Phàm hướng tới mình hỏi về Mục Vũ Phi, anh liền đã nhìn nhận ra được đã có chuyện gì đó không đúng lắm rồi.

Thế nhưng mà anh cũng không có nói năng gì với người trong nhà mình.

Hôm nay lúc trước nhìn thấy Hứa Phàm, Hứa Liêm đã kinh hãi vô cùng, một tấc cũng không dám rời mắt nhìn theo dõi Hứa Phàm.

Anh chỉ sợ Hứa Phàm sẽ gây ra sự nhiễu loạn gì đó.


Thế nhưng mà chỉ thoáng một chút thời gian vừa quay người lại, thì anh đã không thấy tăm hơi Hứa Phàm đâu nữa.
Mục Vũ Phi đột nhiên liền nở nụ cười.

Cô chắp tay vái một cái, nói với Hứa Nhân: "Em đây không hiểu chuyện, nên đã làm kinh động đến mọi người.

Xin anh đừng
.