*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhìn thấy đội ngũ của binh lính đã chạy đi một đoạn xa xa, trên mặt Mục Vũ Phi cũng không treo nụ cười giả tạo một bên nữa.

Cô lạnh mặt xoay người muốn đi.

Gân xanh trán của Vũ Thiên lập tức nổi gồ lên.


Anh vội vã lôi kéo tay Mục Vũ Phi, túm cô quay trở về.

cái người phụ nữ này, đến thì cũng đã đến đây rồi, kết quả là nghe được câu nói kia, có lẽ lại muốn bỏ đi rồi sao?
"A, ngài không đi ngắt hoa đẹp, lại giữ loại hoa tàn hoa bại liễu như tôi ở đây để làm cái gì vậy?"
"Em đây là tức giận đối với anh hay sao?"
"Không, em là tới để tức chết vì anh!" Mục Vũ Phi liền nhe răng.
Vũ Thiên hiếm khi thả tay cho binh lính ở dưới tay mình được nghỉ nửa ngày phép.


Rốt cuộc, bọn họ cũng đã được biết, thì ra mỹ nữ kia chính là cô dâu của lão đại.

Từng người, từng người một liền than thở cảm thán bản thân sinh ra không gặp thời.

Dùng lời của bọn họ mà nói, một mỹ nhân như
.