*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thượng Tư Nguyên rũ mắt xuống nghĩ nghĩ, chậm rãi lấy tay bưng kín mặt.

Anh nói, giọng có chút nghẹn ngào: "Tôi đây chỉ có một người em gái này mà thôi.

Mục Vũ Phi, cô có biết không, tôi chỉ có một một người em gái là Thượng Duyên.


Tôi đã cho rằng, mình có thể nhẫn tâm, nhưng nhìn thấy Thượng Duyên ngay cả hy vọng sống sót cũng dắp không còn nữa, trong lòng tôi đau đến mức muốn chảy máu.

.

."
Mục Vũ Phi vốn cho là Thượng Tư Nguyên là đang diễn trò, thấy có người nói, liền cứ thế khóc lóc được luôn? Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thượng Tư Nguyên chảy xuống qua khe hở của các ngón tay, Mục Vũ Phi mới giật mình.


Người đàn ông ở trước mắt cô lúc này không phải là không có tâm, chẳng qua là do chưa có chuyện gì xuất hiện để có thể làm cho anh ta bị xúc động mà thôi.

Mà người duy nhất có thể làm cho Thượng Tư Nguyên vứt bỏ tôn nghiêm để van cầu người khác như vậy, e là cũng chỉ có một mình Thượng Duyên mà thôi.
Thở dài một hơi, Mục Vũ Phi nói, vẻ có chút bất đắc dĩ: "Tôi có lòng giúp đỡ cho Thượng Duyên, nhưng mà tôi không thể trực tiếp đối mặt với nhà họ Hứa, được, anh phải hiểu điều này!"
Thượng Tư Nguyên lau mặt, hai hốc mắt đỏ
.