*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông cụ Hứa đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Vũ có chút thổn thức.


Trước đây, mỗi một lần ông cụ tới nơi này đều luôn ngẩng cao đầu, giống như một con khổng tước kiêu ngạo vậy.

Thế nhưng, chỉ một lần mà thôi, giờ đây ông cụ lại thấp kém tỏ vẻ đáng thương, để giành được, chiếm được sự tha thứ của nhà họ Vũ.

Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà! Cắn chặt răng, ông cụ Hứa đi theo sau người Quản gia của nhà họ Vũ, đi tới phòng khách.
Vũ Thiên và ông cụ Vũ đối với việc ông cụ Hứa đến đây cũng không có tỏ vẻ ra có nhiều kinh ngạc lắm.


Điều này đều đã nằm trong phạm vi dự đoán trước của hai người bọn họ rồi.

Hơn nữa sự cố chấp thiên vị của ông cụ Hứa, đã đưa đến việc lợi ích của hai bên gia đình đều bị hao tổn, lại còn khiến cho chính bản thân ông cụ Hứa ngày càng cách xa với những người thân của mình.

Đây đều là việc bản thân ông cụ làm thì tự chịu!

"Ông đại giá quang lâm, chúng tôi đây đã không kịp tiếp đón từ xa rồi." Ông cụ Vũ nói một câu đầy châm chọc.
Ông cụ Hứa thở dài một hơi, cúi người xuống, rồi nói: "Là do tôi đã sai
.