*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Do gấp gáp quá, những người đó đều là do tôi thuê tới đây, cũng đều quá độc ác đi! Vừa rồi thời điểm chúng tôi đàm luận với nhau, bọn họ còn nói trực tiếp buộc em phải đi.


Tôi đã phải ngăn cản bọn chúng đến nửa ngày, nói rằng thân thể của em còn chưa khỏe, có như vậy bọn họ mới chịu từ bỏ đó.

Em có nhìn thấy hay không, vừa rồi chính tôi cũng là bị bọn họ thòng người từ trên mái nhà treo ngược xuống dưới đó thôi, ôi trời ơi, cái eo của tôi!"
Mục Vũ Phi thấy Đoan Mộc phô trương như vậy, cũng không sao nhịn được cười, liền lặng lẽ nở một nụ cười.


Vừa rồi thời điểm cô cười miệng vết thươngliền rất đau, cho nên Mục Vũ Phi tận lực để biên độ động tác nhỏ đi một ít, tránh không làm ảnh hưởng đến vị trí nơi bụng.

Đoan Mộc đưa tay vuốt ve mái tóc của Mục Vũ Phi, nói có chút đau lòng: "Em đã phải chịu uất ức rồi.


"
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, chịu thì cũng đã chịu rồi, cô còn có thể nói cái gì đây? Hiện tại điều cô có thể làm, chính là phải đòi lại từng chút, từng chút một tất cả những uất ức mà Mục Vũ Phi cô cùng với đứa
.