Những ngày lành của Mục Vũ Phi đã chấm dứt.

Người nhà họ Vũ và người nhà họ Mục tuy rằng đều biết đến việc Mục Vũ Phi đã trở lại, nhưng cả hai họ đều chưa từng có quá nhiều bức bách đối với cô.

Dù sao năm đó nếu không phải là do bọn họ thỏa hiệp, Mục Vũ Phi cũng sẽ không thương tâm, tự mình báo thù rồi sau đó rời đi.

Sau khi Mục Vũ Phi rời đi, Vũ Thiên đã phải trôi qua những ngày có thể nói là khổ không thể tả được.

Hơn nữa từ sau khi Vũ Thiên bị thương thì sức khỏe liền càng trở nên không tốt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thập phần có lỗi với hai đứa trẻ này.
Mục Vũ Phi biết rõ, việc bản thân mình rời đi suốt hai năm qua là thập phần có lỗi với bọn nhỏ.

Chỉ cần chính là một chỗ này thôi, thì cũng đã đủ định tội cho cái chết của cô rồi.

Cho nên Mục Vũ Phi luôn luôn không dám về nhà, mà liền liều mạng đi tìm kiếm Vũ Thiên bảo hộ cho mình.

Vũ Thiên dở khóc dở cười nhìn cô vợ nhỏ của chính mình.

So với trước đây, Mục Vũ Phi đã không còn giống với lúc trước nữa.

Cô đã biết hối cải mà không còn thái độ oán hận người khác.

Mặc dù nói Vũ Thiên cũng không biết rằng Mục Vũ Phi có bao nhiêu sai lầm.

Dù sao cũng là do anh đã độc đoán chuyên chế trong tình yêu, nên đã làm cho Mục Vũ Phi càng tiến vào, hãm sâu ở trong vũng bùn này.


Cả hai người bọn họ đều có trách nhiệm trong việc này.
Bất quá tránh được hòa thượng chứ không thể trốn được miếu thờ.

Cho dù Mục Vũ Phi có trốn được ngày mùng 1, thì cũng không thể tránh khỏi được ngày rằm.

Cho nên cô mở rộng lòng, theo sát Vũ Thiên mang theo hai đứa nhỏ đường đường chính chính trở về nhà.
Còn không đợi Mục Vũ Phi bước vào đến cửa, Vũ Ngôn liền nhào tới trong lòng cô, gắt gao ôm lấy cô, vùi mặt khóc không thành tiếng ở trong lòng cô.

Vũ Ngôn là một thiếu niên nhà họ Vũ vốn dĩ là không nên khóc, nhưng mà cậu bé rất nhớ nhung Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi đi lâu như vậy, thời điểm nghĩ đến bản thân mình cũng muốn kiên trì cũng không được nữa rồi, thì Mục Vũ Phi vậy mà đã trở lại! Mục Vũ Phi ngồi xổm người xuống vuốt v3 khuôn mặt non nớt của cậu bé, nở một nụ cười nhìn còn khó coi hơn là so với khóc, "Thực xin lỗi, con trai, đã để cho con phải chịu khổ rồi."
Một năm kia Mục Vũ Phi đã làm thủ tục nhận Vũ Ngôn làm con trai dưới danh nghĩa tên của mình.

Cô như vậy thực sự vẫn chưa làm trọn chức trách là một người mẹ rồi.

Mục Vũ Phi cảm thấy thẹn đối với Vũ Ngôn.

Cô ôm lấy Vũ Ngôn, xoa xoa nước mắt cho cậu bé, nói: "Mẹ đã trở về rồi, không bao giờ bỏ đi như vậy nữa, con trai à."
Một tiếng gọi con trai này của Mục Vũ Phi đã khiến cho nước mắt của Vũ Ngôn liền trào ra như vỡ đê rồi.

Vũ Ngôn nhớ Mục Vũ Phi rất nhiều, lại nhớ đến giáo viên của mình, từng đã mở cuộc họp phụ huynh, sau này cậu bé đã có thể chân tâm thật ý khoe ra rằng, người này là mẹ của mình rồi.
"Mẹ.

.

." Vũ Ngôn tủi thân gọi lên một tiếng mẹ, rồi sau đó ôm chặt lấy liền không bao giờ buông tay nữa rồi.
"Vào đi thôi, ông nội và mẹ cũng chờ đã lâu rồi." Vũ Thiên ôm lấy thắt lưng của Mục Vũ Phi đi vào trong nhà.
Những người nên tới cơ bản đều đã đến đây rồi.

Mẹ Vũ lôi kéo tay của Mục Vũ Phi mỗi một tiếng gọi đều mang tâm can trong đó.

Năm đó khi bà biết được đứa con của Mục Vũ Phi đã không còn, Mục Vũ Phi lại còn phải làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ tử c ung, thì bà cũng đã khổ sở là không thể nào chịu nổi.

Bà cũng là một phụ nữ, biết làm phụ nữ sẽ vất vả như thế nào, hiểu rất rõ ràng sự thống khổ của người phụ nữ khi bị mất đi đứa con.

Bà và mẹ Mục đều giống nhau, cực lực phản đối buông tha cho nhà họ Khang.

Thế nhưng mà đàn ông ở trong nhà thì lại đều nói phải lấy đại cục làm trọng, trước hãy để cho Mục Vũ Phi nhẫn nhịn, chịu nhượng bộ ba phần.

Nếu đổi thành người khác, liệu ai có thể nhẫn nhịn được đây? Cuối cùng chính mọi người lại đã ép Mục Vũ Phi phải ra đi rồi.

Dư Mẫn xoa xoa nước mắt, cười nói: "Trở lại nhà là tốt rồi!"
Mục Vũ Phi cũng thập phần khổ sở.

Cô không nghĩ tới, sự bỏ trốn của cô cũng đã mang đến sự đả kích lớn cho mọi người ở trong nhà như vậy.

Đây chính là điều mà cô rất bất ngờ.

Mục Vũ Phi nói vẻ đầy hối hận : "Thực xin lỗi, là do con đã tùy hứng rồi, đã khiến cho mọi người phải lo lắng cho con rồi."
Ông cụ Vũ cũng thờ dài một tiếng cảm thán.


Lúc trước, thời điểm ông và ông cụ Mục quyết định buông tha cho nhà họ Khang, cho tới bây giờ cũng không ngờ rằng tính tình của Mục Vũ Phi lại sẽ cương quyết mãnh liệt đến như vậy.

Cô lại có thể quyết tuyệt như vậy, lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế để mà tra tấn mình và bọn họ.

Vài năm nay thực sự không có một người nào được trải qua những ngày yên lành tốt đẹp.

Người nào cũng hối hận bởi hành động của mình năm đó.
\ Ông cụ Vũ cũng thờ dài một tiếng cảm thán.

Lúc trước, thời điểm ông và ông cụ Mục quyết định buông tha cho nhà họ Khang, cho tới bây giờ cũng không ngờ rằng tính tình của Mục Vũ Phi lại sẽ cương quyết mãnh liệt đến như vậy.

Cô lại có thể quyết tuyệt như vậy, lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế để mà tra tấn mình và bọn họ.

Vài năm nay thực sự không có một người nào được trải qua những ngày yên lành tốt đẹp.

Người nào cũng hối hận bởi hành động của mình năm đó.

Bọn họ luôn luôn lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, thế nhưng mà bọn họ trước giờ lại chưa từng bao giờ suy nghĩ đến cảm thụ của cháu gái của mình.

Bọn họ cũng là người đã làm cha mẹ, tuy nhiên lại tàn nhẫn yêu cầu Mục Vũ Phi phải buông tha cho sự thống khổ khi bị mất đi đứa nhỏ.
"Trở về nhà là tốt rồi, trở về nhà là tốt rồi.

.

." Ông cụ Vũ hiền hậu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Mục Vũ Phi, biểu đạt sự áy náy lẫn sự nhớ nhung của mình đối với cô.
Mục Vũ Phi xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: " Thực xin lỗi, ông nội."
Ông cụ Vũ lắc lắc đầu, nói:"Các ông nội rốt cuộc là già đi rồi, chỉ cần nhìn thấy các cháu hạnh phúc vui vẻ như vậy là đủ rồi.

Về sau, có phải chịu bất cứ sự uất ức nào, cháu hãy nói ra cho các ông nội nghe.

Chúng ta nhất định sẽ là chỗ dựa cho cháu, sẽ không bao giờ nữa để cho người khác bắt nạt cháu nữa."
Vũ Thiên nghĩ đến nỗi lo sợ bất an của Mục Vũ Phi trước khi về nhà, thì không nén nhịn được mà nở nụ cười nhẹ nhàng.

Mục Vũ Phi vẫn luôn luôn lo lắng rằng sự tùy hứngcủa bản thân mình suốt vài năm qua sẽ làm cho mọi người thất vọng đối với cô.

Thế nhưng mà căn cứ vào lập trường là một người mẹ của Mục Vũ Phi mà nói, mọi người đối với cô hơn hết đều là sự áy náy và đau lòng.

Bọn họ cũng đã từng oán trách Mục Vũ Phi bỏ lại con cái mà sống ở ngoài một mình.

Thế nhưng mà nghĩ đến chuyện cô đã phải nhận biết bao những uất ức và khổ sở, thì bọn họ lại không thể cất tiếng nói ra những lời nói chỉ trích.

Hơn nữa bây giờ Mục Vũ Phi cũng đã trở lại rồi, như vậy mọi chuyện hết thảy đều đã trở nên tốt đẹp.
Ông cụ Vũ gọi tất cả đàn ông nhà họ Vũ đến trong thư phòng để nói chuyện.

Mẹ Vũ liền lôi kéo Mục Vũ Phi về tới phòng của bà.

Mẹ Vũ đóng cửa lại, xoay người cầm lấy tay của Mục Vũ Phi lệ rơi đầy mặt, nói như năn nỉ: "Phi Phi, rốt cục thì con đã trở lại rồi.

Con hãy khuyên nhủ Vũ Thiên đi, nó cứ tiếp tục như vậy mãi thì không được."
Mẹ Vũ nói Vũ Thiên trước kia vốn dĩ là luôn luôn rất cẩn trọng ở trên vị trí làm việc của mình.

Thế nhưng mà sau khi Mục Vũ Phi đi rồi, Vũ Thiên liền liên tiếp yêu cầu được đi làm nhiệm vụ.


Cuối cùng trong một lần trên đường làm nhiệm vụ, kẻ địch đã bắn một phát trúng vào lồ|\|g ngực của anh.

Vũ Thiên đã phải vật lộn ở trên lằn ranh sinh tử thật lâu mới có thể được cứu trở về.

Thế nhưng mà, trái tim của anh lại bởi vì viên đạn kia mà bị hao tổn.

Bác sĩ đã cho anh hai đề nghị, hoặc là thay tim, hoặc là làm làm phẫu thuật trái tim.

Nhưng mà cả hai đề nghị này của bác sĩ, sự phiêu lưu đều phi thường phi thường lớn.

Rất có thể Vũ Thiên sẽ không có thể còn sống để mà rời khỏi bàn mổ.

Vũ Thiên trước kia bởi vì Mục Vũ Phi không còn ở nơi này, anh giống như là đang tra tấn bản thân vậy, nhất định không chịu làm phẫu thuật.

Nhưng đến bây giờ cô đã trở lại, mẹ Vũ hi vọng Mục Vũ Phi có thể khuyên nhủ Vũ Thiên, cho dù chuyện đó chỉ có một chút hi vọng, bọn họ đều không mong muốn Vũ Thiên bỏ qua có hội có thể sống.
Mục Vũ Phi ôm lấy mẹ Vũ khóc hu hu.

Cô đã từng xem bản kết quả chẩn đoán kia, cũng đã hiểu, cô cũng biết bệnh tình của Vũ Thiên nghiêm trọng đến cỡ nào.

Cô và Vũ Thiên vốn dĩ tâm ý tương thông, ý nghĩ của bọn họ đều giống nhau.

Bọn họ hi vọng trạng thái hiện tại có thể được tiếp tục kéo dài, cho dù không thể kéo dài thật lâu, có thể được làm bạn với đối phương nhiều hơn.

Bọn họ cũng không thể nào chấp nhận được sự thống khổ nếu như mãi mãi không thể nào được nhìn thấy đối phương vĩnh nữa.
"Phi Phi, mẹ van cầu con đấy, con hãy khuyên nhủ Vũ Thiên đi! Mẹ chỉ có mỗi một mình đứa con trai này mà thôi.

.

." Mẹ Vũ khóc không thành tiếng, cầu khẩn Mục Vũ Phi.
Đây là sự bi ai của người phụ nữ.

Diểm tự trong tình cảm của các bà các cô chính là người chồng của chính mình và đứa con của mình.

Nếu như mà bị mất đi, thì người phụ nữ đều sẽ bị ép đến phát cuồng.
Mục Vũ Phi cũng đã từng phải đấu tranh vật lộn trong chuyện này.

Không phải là cô không muốn khuyên Vũ Thiên đi mổ, nhưng mà, ngộ nhỡ Vũ Thiên thực sự sẽ phải rời xa mẹ con bọn họ, thì bọn họ sẽ phải làm sao bây giờ? Nhưng bây giờ, khi nhìn gương mặt của mẹ Vũ tang thương tiều tụy như thế, Mục Vũ Phi biết cô không thể ích kỷ như thế được! Vũ Thiên không chỉ là chồng của cô, mà còn là ba ba của hai đứa nhỏ, là con trai của mẹ chồng cô, là cháu đích tôn của ông nội chồng.

Cô hẳn là nên suy nghĩ cho mọi người, chứ không phải chỉ suy nghĩ cho chính vợ chồng bọn họ.
Mục Vũ Phi cũng sợ hãi nếu như bị mất đi Vũ Thiên.

Thế nhưng mà, nếu quả thực có hi vọng… nếu quả thực có hi vọng… nếu quả thực Vũ Thiên có thể được chữa khỏi thì sao đây? Có phải là hết thảy đều sẽ có một sự khởi đầu mới hay không ? Bọn họ về sau sẽ có thể trải qua những ngày hạnh phúc mỹ mãn, cũng sẽ không còn có người khác quấy nhiễu, có thể tiếp tục sống cuộc sống với những ngày vô lo vô ưu sao?.