*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vũ Thiên ngắt lời những lời nói lải nhải kia của Mục Vũ Phi.

Đến hiện tại thì rốt cục anh đã hiểu rồi.

Cô vợ nhỏ của anh nhìn thì có vẻ như dũng mãnh vô địch, nhưng kỳ thực nội tâm chính là mềm như cái bánh bao, chính là loại hình mềm mại xôm xốp, chỉ cần chọc một cái là rách toạc ra ngay lập tức! Cũng không ai biết, Mục Vũ Phi kỳ thực là một người khá nhát gan! Có đôi khi buổi tối cô cũng không dám đi toilet một mình, cứ phải muốn đánh thức Vũ Thiên đang còn ngủ mê mệt dậy để đi cùng cô!
"Ở nơi đó có cầu treo đó, em xác định là em dám đi sao?" Vũ Thiên hỏi lại với vẻ rất hứng thú.

Mục Vũ Phi có chứng sợ độ cao, đây còn không phải là một loại chứng sợ độ cao, cho dù là nhìn thấy hồ nước sâu một chút thôi, là cô đều có cảm giác muốn choáng váng của còn dũng khí nữa.

Bất quá thua người không thua trận, cô vỗ vỗ lên bộ ng ực nói, mình là ai chứ? Tôn hầu tử tới đây, thì thứ nhất phải là không sợ trời không sợ đất! Nói đến Tôn hầu tử Vũ Thiên cũng liền nhớ tới Lãnh Phong, nhớ tới chuyện xấu mà Mục Vũ Phi đã từng làm cùng với Lãnh Phong kia, vừa nghĩ tới liền đã bật cười.

Cho tới bây giờ Mục Vũ Phi còn khi dễ ương bướng hứa kết, xưng hô cô là nhị sư đệ, còn lảm nhảm nói rằng, nhị sư đệ cùng ở cùng một chỗ với sư phụ, về sau đều bị bắt đi.

Như vậy là có thể cùng nhau cứu về rồi.

Lãnh Phong mỗi lần nghe được lí do thoái thác như vậy của Mục Vũ Phi, đều bị tức đến mức vẻ mặt như bị rút gân.
Vũ Thiên xoa xoa cằm gật đầu, lại hỏi: "Này bạn học Tôn hầu tử kia, vì sao không đi Hawai?"
Mục Vũ Phi vẻ mặt hơi sợ hãi, nói: "Hawai có Cá Mập Trắng, em và bọn nhỏ cũng không đủ để cho nó nhét kẽ răng!"
Bất quá Mục Vũ Phi muốn đi đảo Hải Nam, trước hết phải đón Vũ Ngôn về nhà đã.


Vào cái ngàu Mục Vũ Phi vừa trở về nhà họ Vũ kia, ngay đêm hôm đó Vũ Ngôn đã được đón trở về nhà mẹ đẻ của chị dâu thứ tư để mừng năm mới rồi.

Vốn dĩ Vũ Ngôn cũng không muốn đi, bởi vì cậu bé mới được gặp lại Mục Vũ Phi, nên không muốn rời xa cô.

Nhưng mà ở nhà mẹ đẻ của chị dâu thứ tư , chị lại là con gái một.

Năm đó thời điểm chị dâu thứ tư qua đời, cha mẹ cô đã khóc đến trời buồn đất xót.

Cuộc sống sau này bọn họ chỉ có thể tán gẫu nhìn đến Vũ Ngôn mới lấy được niềm an ủi.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu thứ tư là ở thành phố A, là một gia đình bình thường, cũng không tính là nghèo khó, nhưng mà cũng không tính là xa hoa.


Mục Vũ Phi không lái xe đến, mà là cùng Vũ Thiên chậm rãi đi ở trong khu vực đó, cảm thụ hoàn cảnh quanh mình yên ắng.
Vũ Thiên nắm tay Mục Vũ Phi nói vẻ đầy cảm khái: "Chờ sau này khi chúng ta già đi, chúng ta liền về chỗ nhà cũ, mua cái nhà nhỏ 2 tầng, mỗi ngày đều ngồi đó để ngắm phong cảnh."
Mới nói đến chỗ này, Mục Vũ Phi liền lườm trắng mắt, nói vẻ khinh thường: "Anh trở về Phương Nam của anh, nhưng mà em phải trở về phía Đông Bắc của em.

Chờ đến khi nào em chết rồi, thì mang tro cốt của em đi chôn ở trong khu mộ tổ của gia tộc!"
Sắc mặt Vũ Thiên trầm xuống, bàn tay ra sức gắt gao nắm chặt lấy ngón tay mảnh khảnh của Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi bị đau, cả người liền khẽ run rẩy, lập tức liền nói như lấy lòng: "Mặc kệ là em
.