Mục Vũ Phi buồn bực, cô thu xếp cho bọn nhỏ đi ngủ, rồi sau đó liền lục cục lục cục chạy lên lầu.
Vũ Thiên tắm rửa xong liền nằm ở trên giường.

Anh cảm giác có chút uể oải mệt mỏi, thật muốn đi ngủ.

Ngay đúng thời điểm anh vừa muốn ngủ thiếp đi, thì Mục Vũ Phi đạp cửa ra đi đến Tiếp sau đó cô lại hung hăng đạp một cái, đóng cửa lại, vừa đi tới giường vừa cởi áo.

Chờ đến khi Mục Vũ Phi đi đến bên giường rồi, thì cô đã cởi sạch trơn mọi thứ trên người ra, ánh mắt nhìn Vũ Thiên mang vẻ gì đó không hay.
Vũ Thiên buồn ngủ, cố gắng chống đỡ ngồi dậy nhìn Mục Vũ Phi, rồi sau đó lại liền ngã trở về trên giường.

Anh nói vẻ đã không còn chút sức lực nào: "Anh mệt mỏi, hôm nay liền coi như chấm dứt ở đây thôi!"
Mục Vũ Phi mở tủ đầu giường ra, cầm lấy chiếc caravat ở bên trong, đè nặng lên thân mình Vũ Thiên, sau đó trói cổ tay anh lại ở đầu giường.


Vũ Thiên theo bản năng liền giãy dụa, thế nhưng mà thân thể anh lại giống như không nghe anh sai khiến vậy, đến nửa phần khí lực cũng đều không dùng được!
"Mục Vũ Phi, em vậy mà lại đã hạ thuốc đối với anh phải không, hả?" Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi quát.
Mục Vũ Phi lạnh lùng nhìn lại anh, cười tà tà, nói: "Chẳng qua chỉ là một chút thuốc ngủ ấy mà, để cho anh có thể nghỉ ngơi được thật tốt thôi."
Dứt lời cô liền đưa tay lưu loát lột sạch quần áo của Vũ Thiên, cúi người xuống, liền ngậm tiểu huynh đệ của anh vào trong miệng.

Sự kích thích này tới rất mãnh liệt.

Vũ Thiên chính là lại tức giận, nhưng cũng không thể nhịn được nữa mà khẽ rên lên một tiếng.

Còn tiểu huynh đệ của anh cũng lập tức giao nộp vũ khí, ngẩng lên đầu lên mà a dua đối với nữ chủ nhân của mình!
"Em đáng chết! Có phải là em muốn chết hay không?" Vũ Thiên chịu đựng choáng váng mắt hoa, hung tợn mắng Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi lười phải nói nhiều lời vô nghĩa với Vũ Thiên, miệng lại càng thêm ra sức trêu chọc tiểu huynh đệ của anh.

Mãi đến nửa ngày Mục Vũ Phi mới chịu ngẩng đầu lên, tư thái hấp dẫn, dùng ngón cái lau chùi nước miếng nơi khóe môi, rồi sau đó liền vùi đầu dọc theo cơ bụng căng đầy của anh.

Cơ bụng của Vũ Thiên theo đúng tiêu chuẩn cơ bụng, tuy rằng anh vẫn luôn luôn ở nhà sành ăn dưỡng bệnh, nhưng mà dáng người hoàn mỹ của anh cũng chưa bị mất đi hình dạng.

Mục Vũ Phi vươn cái lưỡi ra, linh hoạt liếm láp hình dáng cơ bụng của Vũ Thiên, rồi sau liền một đường hướng về phía trước cắn vào điểm mẫn cảm nơi trước ngực của anh.
Vũ Thiên hít vào một hơi, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mà Mục Vũ Phi không biết đã cho anh sử dụng bao nhiêu thuốc ngủ.

Vũ Thiên chỉ cảm thấy một trận mãnh liệt kích thích cùng với choáng váng mắt hoa đang đánh úp lại mình.


Khiến cho anh căn bản cũng không có khí lực để tránh thoát sự trói buộc trên tay, chỉ có thể đỏ hồng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi thẳng thân mình lại, dùng ngón tay miêu tả hình dáng đôi môi mỏng của anh, còn dùng hạ thể của mình cọ xát với nơi thô to của anh.

Cô cười xấu xa, nói: "Hôm nay đại gia ta đây liền muốn hưởng dụng mỹ nhân nhà ngươi! Hãy thức thời mà phối hợp với ta một chút, không thức thời thì hãy nhanh chóng mà ngủ đi! Đối với ta mà nói, chà đạp lúc nhà ngươi tỉnh táo hay lúc nhà người ngủ thiếp đi mà nói, cũng không có gì khác nhau."
Không đợi Vũ Thiên cãi lại, Mục Vũ Phi liền hung hăng ngồi lên.

Khoái cảm xuyên qua tới tận đáy khiến cho Mục Vũ Phi không nhịn được mà ngã vào ở đầu vai của Vũ Thiên.

Mà Vũ Thiên cắn răng cố nhịn lại tiếng rên rỉ.

Anh cho rằng kích thích Mục Vũ Phi như vậy, nhiều lắm sẽ làm cô nổi nóng vì bị chọc tức mà thôi.

Thế nhưng mà anh chưa từng bao giờ nghĩ rằng, Mục Vũ Phi thế nhưng lại hạ thuốc ngủ để cường bạo dữ dội anh như vậy! Thế này tính là chuyện gì xảy ra chứ? Đã đả kích tôn nghiêm nam tính của anh chứ sao!
Mục Vũ Phi thích ứng được một lúc, bắt đầu chậm rãi chuyển động, chậm rãi tựa như là thật hưởng thụ quá trình này.


Thế nhưng lại làm cho Vũ Thiên khổ sở.

Nếu có thể anh thực sự rất muốn đè cô ở phía dưới thân thể của mình, nếu như loại cọ sát không nhanh không chậm người ta thế này, thực sự quả thực đúng là đang tra tấn anh! Mục Vũ Phi cúi người xuống cắn vào vành tai của Vũ Thiên, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng vành tai của anh, rồi sau đó liền hà hơi nhẹ giọng nói vào bên lỗ tai của Vũ Thiên: "Hưởng thụ cảm giác mà ta đã mang đến cho ngươi đi, bởi vì hôm nay ta muốn hành hạ nhà ngươi đến chết! Vũ Thiên nghiến răng, cố gắng nở nụ cười, "Phu nhân yêu quý của ta, hi vọng sau khi phản ứng của đợt thuốc này qua đi, phu nhân vẫn có thể nói ra những lời này!"
Mục Vũ Phi nói vẻ không có chuyện gì: "Ta chẳng qua là nghiện cái việc này đến chết mất! Đến lúc đó nhà ngươi nghĩ muốn ép buộc thế nào liền ép buộc thế ấy.

Bất quá xem tình huống thân thể của ngài thế này, sợ là không kiên trì được bao lâu.

Cho nên ta quyết định để ta tới săn sóc thì cho nhà ngươi là được rồi.

Xem xem, ta là một người cỡ nào hiền lành thiện giải, đúng không?!".