Ánh mắt của Hứa Liêm mới thực là ngoan độc.

Anh là người đầu tiên phát hiện ra, Xuân Nguyệt trang dưới lớp trang điểm đậm kia, là một gương mặt thanh thuần đến cực điểm.

Anh dùng hai tay bưng mặt, cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ của bản thân, nói vẻ rất dễ thương: "Mỹ nữ, có thời gian tôi mời em uống cà phê hóng gió nhé! Xe của tôi cũng không tệ đâu!"
Xuân Nguyệt đối với người đàn ông trẻ tuổi nhìn trong sáng với tuấn dật này, thật sự có cảm tình.

Cô không khỏi vươn tay cười nói: "Xin chào, tôi lên là Xuân Nguyệt."
Hứa Liêm vừa thấy mỹ nữ tỏ vẻ có hảo cảm với bản thân mình, vội vươn tay ra muốn nắm giữ lấy bàn tay mềm của Xuân Nguyệt.

Nhưng mà ngay thời điểm tay của Hứa Liêm sắp chạm vào tay của Xuân Nguyệt, thì Âu Văn Phú một phát anh ấn ở lại trên ghế so pha.
Vũ Thiên híp mắt nhìn Âu Văn Phú nói: "Đừng có bắt nạt Hứa Liêm như thế chứ!"

Âu Văn Phú lúc này muốn xù lông.

Thế này mà bảo là anh bắt nạt Hứa Liêm hay sao? Cái này rõ ràng chính là Hứa Liêm đang bắt nạt anh đấy chứ? ! Hơn nữa anh rõ ràng phát hiện ra, Vũ Thiên này tuyệt đối chính là một người đàn ông bụng dạ xấu xa, nghĩ muốn chế giễu anh!
Hứa Liêm tránh thoát ra khỏi từ trong tay Âu Văn Phú, bộ dạng lã chã chực khóc, bổ nhào vào trong lòng Viên Kỳ Chí khóc lóc, kể lể: "Anh ấy chính là cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cho nên không có việc gì liền ức hiếp tôi! Người giống như Âu Văn Phú kia, thực không nên cưới vợ, nên sống lẻ loi một mình đoạn tử tuyệt tôn!"
"Hứa Liêm!" Viên Kỳ Chí bất mãn quát một tiếng, hù dọa đến Hứa Liêm, cả người đều run lên, liền không tự chủ mà tựa tới sát bên người của Vũ Thiên.
Viên Kỳ Chí thở dài một hơi, nói lời nói thấm thía: "Tôi đã từng nói cho cậu nghe đến một vạn lần rồi, không nên nói ra lời nói thật lòng như vậy! Làm sao mà cậu lại không chịu nghe lời đây?"
Âu Văn Phú bị trêu tức, máu trong người quả thực đều muốn bị hộc ra mấy lần.

Cũng may Xuân Nguyệt kịp thời nắm giữ lấy tay anh.

Xuân Nguyệt cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cô rõ ràng cảm giác được ba người bọn họ đang ức hiếp Âu Văn Phú.

Căn cứ vào lòng nhân nghĩa của mình, Xuân Nguyệt vẫn quyết định cho nhomd người kia thấy một chút lập trường của cô.
Âu Văn Phú có chút chút ngượng ngùng.

Vừa rồi một loạt hành động kia của anh, đều xuất phát từ bản năng.

Đến khi anh phản ứng kịp liền bắt đầu thấy hối hận.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên trong ngày hôm nay anh bị kích động dựa theo bản năng, cũng không phải là lần đầu tiên anh hối hận.


Thế nhưng mà bàn tay mềm mà anh đang nắm ở trong tay đây, cũng đang kích thích thần kinh của anh.

Khiến cho mỗi một tế bào của cả con người anh đều đang kêu gào, tựa như ở đó nói cho anh biết, hãy làm tốt công việc của mình! Hiện tại Âu Văn Phú thật muốn khóc… Ai có thể đến nói cho anh biết đây là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao anh lại cảm giác như mình quá mất mặt vậy?
Một nhân viên phục vụ đi đến gần cái bàn của bọn họ.

Người nhân viên kia nói nhỏ vài câu bên tai Xuân Nguyệt, sau khi nghe xong Xuân Nguyệt liền nhíu nhíu đầu mày, tiếp đó tỏ vẻ thật áy náy nói với nhóm máy người Vũ Thiên bọn họ rằng, cô còn có chút việc bận, liền cáo từ trước.
Hứa Liêm lưu luyến không rời nói tạm biệt với Xuân Nguyệt.

Chờ sau khi cô đi xa rồi, tiếp đó Hứa Liêm nhanh chóng liền ấn Âu Văn Phú xuống ở trên ghế so pha.

Âu Văn Phú muốn giãy dụa, nhưng mà Viên Kỳ Chí cũng đánh tới, cũng gắt gao bưng kín cái miệng của Âu Văn Phú lại.
Vũ Thiên bưng ly rượu lên, ung dung nói vẻ cảm hoài: "Năm đó thời điểm tôi mang các cậu đi đến nhà ông nội của tôi, Âu Văn Phú vẫn còn là một thanh niên trẻ cực kỳ đơn thuần.

.


."
"Đúng vậy đó!" Viên Kỳ Chí thở dài một hơi, "Khi đó thành phố K có nhiều dân tộc thiểu số, một vị lão làng ở đó còn mắng cậu ta là Chén ngốc , cậu ta lại có thể nghe ra thành câu là Chén trà! Sau này trở về còn giống như là hiến vật quý, cứ hết lần này đến lần khác nói với chúng ta như vậy.

Kỳ thực này đồng hương là mắng anh ngốc chủ B ấy."
"Gì cơ? Tôi không nhớ được chuyện này, vị lão làng ở đó vì cái gì mà mắng Âu Văn Phú vậy?" Hứa Liêm nghiêng đầu hỏi.
Vũ Thiên nở nụ cười, "Không nhớ rõ sao? Lúc đó Âu Văn Phú đi xe đạp, lại còn nghĩ muốn dùng tay nghe điện thoại, đùa nghịch quá lố, tai nghe cũng vô dụng.

Kết quả là cả người lẫn xe đạp cùng bị rơi xuống trong lòng kênh.

Mà cái kênh rạch này độ sâu có đến hai thước, thế mà cậu ta lại vẫn hoàn hảo, không bị tổn hao gì!"
Hứa Liêm vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi nhớ ra rồi! Khi đó có bác gái đang trông coi nhà vệ sinh ở bên cạnh liền giúp Âu Văn Phú, túm lấy cái xe lên, còn an ủi anh ấy mấy câu, nói cái gì mà cậu nhóc không có việc gì không có việc gì, cái kênh rạch này đã từng có rất là nhiều người bị rơi xuống đó rồi!".