Theo lời của Âu Văn Phú, lại một hồi tiếng sấm khác vang lên.

Xuân Nguyệt kêu lên một tiếng ai oán, sau đó vùi đầu vào chỗ hõm cổ của anh.

Mùi hương thơm từ thân thể Xuân Nguyệt tỏa ra, nhất thời tràn ngập khắp xoang mũi Âu Văn Phú.

Khiến trong nháy mắt Âu Văn Phú liền lắc mình một cái.

Anh thật xấu hổ phát hiện ra, thân thể anh vậy mà lại nổi lên biến hóa! Âu Văn Phú vỗ mạnh lên trên cái trán của mình một cái thật đau.

Điều này xảy ra thực sự là ngoài dự liệu của anh rồi.


Âu Văn Phú anh là người luôn luôn không thích loại phụ nữ tuổi còn nhỏ thế này, mà chỉ thích người đã thành thục rồi kia!
Âu Văn Phú có ý muốn kéo giãn cự ly giữa hai người ra.

Thế nhưng mà Xuân Nguyệt lại cứ túm chặt lấy vạt áo của anh không tha, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: "Ba ba của tôi là con riêng, tôi cũng như vậy.

Ban đêm có sấm sét vang dội mẹ tôi đã bỏ tôi lại một mình ở trong căn phòng tối đen, từ khi đó tôi liền rất sợ những ngày có sấm sét như vậy."
Xuân Nguyệt lại cười tự giễu, nói: "Anh xem, mọi người cuối cùng đều sẽ rời bỏ tôi mà đi, bao gồm mẹ tôi, anh trai của tôi.

Chỉ có ba tôi là vẫn còn vì tôi mà lưu ở trong cái nhà không có tí ti nhân tình nào như thế.

Người trong nhà đều nói tôi đi ra ngoài làm việc như vậy là sai.

Chỉ có ba ba tôi nói với tôi rằng, tôi là một món quà tặng quý giá nhất trong sinh mệnh của ông ấy.

Cuộc sống của tôi công việc của tôi, kỳ thực chính là một câu chuyện cười, đúng không?"
Âu Văn Phú đã từng điều tra gia thế của Xuân Nguyệt.

Người chăm sóc của Xuân Nguyệt đúng thật là con riêng.

Mà mẹ của Xuân Nguyệt sau khi sinh ra cô, liền đã bị ông cụ bên nhà họ Trương cứng rắn bắt phải tách ra khỏi cha của cô, lại còn bức bách ba của cô cưới một người phụ nữ khác.

Nhưng mà trong đám cháu chắt của nhà họ Trương thì lại chỉ có Xuân Nguyệt là người có năng lực trác tuyệt.


Theo thời gian, tuổi tăng lên trưởng thành thì Xuân Nguyệt lại càng được ông nội coi trọng.

Nhưng mà ân oán trong hào môn lại sâu như biển, thân phận của Xuân Nguyệt cũng giống như là cha của mình, làm sao có thể nỗ lực bảo vệ chu toàn được? Cuối cùng kết cục tất nhiên chính là vô cùng thê thảm.

Làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Xuân Nguyệt ở thời điểm mười lăm tuổi lại không quan tâ m đến sự phản đối của người trong nhà, dứt khoát bỏ qua dòng họ, kiên quyết bắt đầu hành trình gây dựng sự nghiệp của mình.

Không một ai có thể biết được lý do là vì sao, cũng không có ai đoán ra được lý do là vì sao.
Âu Văn Phú ôm thân thể nho nhỏ trong lòng, nội tâm mềm mại một mảnh.

Tuy rằng anh chưa từng bao giờ trải qua, nhưng anh cũng biết đến cùng chuyện này có bao nhiêu bi ai.

Anh vỗ vỗ lên phía sau lưng của Xuân Nguyệt nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, tôi ở đây rồi."
Xuân Nguyệt mở ra một nụ cười, nếu so với khóc nhìn còn khó coi hơn, nói vẻ dày dạn kinh nghiệm: "Chờ đến chừng nào anh không còn cần đến tôi nữa, vậy thì anh liền rời đi thôi, đối với anh, đối với tôi mà nói, đều tốt cho nhau."
Âu Văn Phú rất muốn lên tiếng cãi lại, nhưng lời nói đến bên miệng thì anh lại không thể nói ra được.

Anh không nói nên lời, nhưng những lời nói kiểu như anh sẽ luôn luôn ở lại bên người cô..., thì đây lại chính đã lừa dối cô.

Đây là chuyện mà Âu Văn Phú anh không thể làm được.
Xuân Nguyệt thấy Âu Văn Phú trầm mặc, thì mơ hồ thở dài.

Âu Văn Phú có thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng mà dù sao anh cũng sẽ vẫn phải rời khỏi cô.

Xuân Nguyệt cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới có thể sống cùng người nào đó, được nâng đỡ cả đời.


Dù sao điều này vẫn chỉ là hy vọng xa vời.

Mà cô ngay từ nhỏ thì đã hiểu rõ rằng, cho tới bây giờ, cô chính là một đứa trẻ không được ông trời chiếu cố nhất.

Hy vọng xa vời chính là yêu cầu xa vời, có nghĩa là sẽ không thể thực hiện được.
Xuân Nguyệt nhắm hai mắt lại, nhích người lại gần trong lòng Âu Văn Phú.

Đã dự định kết quả rồi, như vậy cô liền tính tham luyến ở bên anh nhiều hơn một chút, cảm nhận sự an toàn được ở bên anh, như vậy cô cũng không phải là quá đáng đấy chứ? Dù sao suốt trong 19 năm cuộc sống, chỉ có ba cô và Âu Văn Phú là có thể cho cô bình an đi vào giấc ngủ ban đêm mà thôi.
Âu Văn Phú đến cùng cũng vẫn rời đi.

Vào sáng sớm, lúc Xuân Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh lại, anh liền lặng lẽ mà đi.

Âu Văn Phú vốn cũng không phải là người có thể bị ràng buộc, nhưng mà mỗi khi đối mặt với Xuân Nguyệt, trong lòng anh liền hỗn loạn một mảnh! Chung quy, chính là do anh có chút cảm xúc không nên có xuất hiện, đã khiến cho anh cảm thấy bất an.
Âu Văn Phú không thể thừa nhận là mình lại đã thích một học sinh trung học như vậy.

Cúng như thế, người trong nhà anh cũng sẽ không chấp nhận thân phận của Xuân Nguyệt.

Nếu cứ để cho hai người dây dưa như thế, còn không bằng dùng dao sắc chặt đứt dây rối, giải quyết dứt khoát cho lòng thoải mái..