Âu Văn Phú ôm thân thể của Xuân Nguyệt, rốt cục cảm thấy cái gì gọi là an tâm rồi.

Từ ngày Âu Văn Phú rời đi, trái tim của anh luôn luôn chưa bao giờ giờ cảm thấy được bình an.

Mỗi lúc ấy đều khiến cho anh cảm thấy phiền chán, khó chịu đến không thể nào chịu được,.

Nhưng khi nhìn thấy Xuân Nguyệt, sự mỏi mệt lẫn đè nén suốt bao nhiêu ngày qua, rốt cục đã được phóng thích ra rồi.
Xuân Nguyệt a lê hấp, cắn ngay một phát vào bả vai rắn chắc của Âu Văn Phú, hỏi anh vẻ mất hứng i: "Gần đây anh đã đi đâu vậy?"
Âu Văn Phú đặt Xuân Nguyệt ngồi ở một bên trên chiếc ghế nằm, còn mình thì quỳ một chân ở trên đất, nắm lấy tay Xuân Nguyệt đặt ở trên lồ ng ngực của mình, bình tĩnh nói: "Suốt mấy ngày hôm nay anh đã đi tìm trái tim của mình."

Nước mắt của Xuân Nguyệt bỗng chốc liền chảy xuống.

Cô vừa ch ảy nước mắt vừa cười hỏi: "Vậy anh tìm được trái tim của mình hay chưa?"
Âu Văn Phú nắm lấy bàn tay của Xuân Nguyệt đặt ở trên môi mình, khẽ khàng hôn lên, "Anh đã tìm thấy rồi! Anh muốn nói là anh đã tìm được rồi!"
Xuân Nguyệt vươn tay vuốt v e dung nhan anh tuấn của Âu Văn Phú.

Đột nhiên bàn tay của cô liền dùng sức nhéo chặt lấy gương mặt anh, nói vẻ rất hung tợn: "Anh còn biết trở về nữa sao? Anh ở nhà của tôi, ăn uống ở nhà của tôi, có điểm nào không tốt hả? Vậy mà nah lại dứt khoát bỏ đí như vậy, thực sự không có một chút nào lưu luyến hay sao!"
Âu Văn Phú bị đau liền tách tay của Xuân Nguyệt ra.

Cô gái nhỏ này thật sự là không có một chút suy nghĩ nào cả.

Vào thời khắc k1ch thích thế này mà còn tìm anh để hưng sư vấn tội hay sao! Cô không biết là anh đã phải huy động n dũng khí lớn đến chừng nào, mới có thể tìm đến đây được hay không! Thật đúng là một người phụ nữ không chịu suy nghĩ gì hết! Một chút suy nghĩ thôi cũng không có nữa! Nhưng mà Xuân Nguyệt nhéo mặt Âu Văn Phú như vậy, nhéo mãi rồi lại không nén nhịn được mà nhào vào trong lòng Âu Văn Phú.
Âu Văn Phú xoa xoa gò má phát đau, nói: "Được rồi được rồi! Anh biết là em rất nhớ anh rồi! Gương mặt của anh ngược lại, đã cảm nhận được vẫn còn nguyên vẹn."
Các bạn sinh viên của Xuân Nguyệt đều kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.

Âu Văn Phú thực sự là một hình mẫu tiêu chuẩn của nam giới.

Trên người anh, cơ bắp không thừa, không thiếu một phần nào, rất vừa vặn và hoàn mỹ.


Nhưng mà dù thế nào nhìn anh cũng không phải là một học sinh, còn nếu như nói cụ thể hơn một chút, anh chính là một người đã ra ngoài xã hội rồi! Mà bọn họ, những người có mặt ở nơi đây, hiện tại cũng vẫn chỉ là học sinh, vẫn là học sinh bậc cao trung mà thôi! Cẩm Phàm khổ sở đầy một miệng khi nhìn thấy một đôi bích nhân này.

Cậu ta không sao nén nhịn được, liền xoay người đi không nhìn tới nữa.

Cậu thực sự không có cách nào để không thừa nhận, hai người kia thoạt nhìn thực sự là cực kỳ xứng đôi với nhau!
Lại nói đến hai người bọn họ.

Âu Văn Phú trùm chiếc khăn tắm lên người Xuân Nguyệt, nghiêm nghiêm cẩn cẩn bao kín người của cô lại, nói vẻ có chút không vui: "Tại sao em lại ăn mặc như thế này để ra đây bơi lội vậy hả?"
Xuân Nguyệt nhìn nhìn lại khắp trên thân mình.

Bộ bikini nhìn rất đẹp mắt có thể để lộ ra những đường cong hoàn mỹ của cô.

Xuân Nguyệt trái lại, không cảm thấy có nơi nào có sai sót hết.

Âu Văn Phú buồn bực bồng Xuân Nguyệt lên, lập tức đi đến trước mặt Cẩm Phàm, ôm lấy khóe miệng chậm rãi nói: " Thân thể của Xuân Nguyệt không được tốt lắm, tôi trước mang cô ấy đi về.

Mọi người cứ việc chậm rãi chơi đùa, tôi sẽ đến chào hỏi quản lý của nơi này một chút.

Mọi chi phí vui chơi của mọi người trong ngày hôm nay, tôi bao hết toàn bộ.


Sau khi vui chơi mệt mỏi rồi thì gọi nhân viên phục vụ đến đưa mọi người lên trên lầu dùng cơm."
Dứt lời, Âu Văn Phú cũng không để ý tới đám học sinh kia ồ lên, cứ thế ôm lấy Xuân Nguyệt bỏ đi.

Đây chính là một chiêu Âu Văn Phú đã học của Vũ Thiên, đả kích người khác, nhất là đả kích tình địch thì thủ đoạn nhất định phải thật tàn độc, làm cho đối phương ý thức được sự chênh lệch giữa anh và bản thân họ.

Bất kể là diện mạo hay là thực lực, anh đều phải chèn ép đè chết hết bọn họ.
Xuân Nguyệt mím môi, cố gắng đè nén lại nụ cười của mình, vùi đầu ở tại cần cổ của Âu Văn Phú, âm thầm cười mắng một câu: "Anh thực sự là rất xấu tính đấy nhé!"
Âu Văn Phú bĩu môi, "Đàn ông mà không xấu phụ nữ sẽ không thương, em có biết như vậy hay không ?"
Xuân Nguyệt cười cười đến run rẩy hết cả người.

Cô thấy tính nết của Âu Văn Phú thật là trẻ con.

Nhưng ngược lại, khi Xuân Nguyệt nhìn Âu Văn Phú vì mình mà nổi cơn ghen như vậy, thì cô mới phát hiện ra, hóa ra, cái loại cảm giác thế này sao mà lại tốt như vậy..