*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mục Vũ Phi bĩu môi lại chạy trở về phòng bếp.

Dương Hoa Phong thì xấu hổ cười cười nói: "Vài triệu mà cũng đều là chuyện nhỏ, em rể thực là một người mạnh tsy."
"Ha ha, kỳ thực mảnh đất trống này là đo Phi Phi quyết định thôi.

Ánh mắt của cô ấy rất độc đáo, bất quá hình như là chiếm mất vật yêu thích của anh họ rồi nhỉ." Vũ Thiên nói, vẻ khí định thần nhàn (*).

(*) Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Dương Hoa Phong rút từ trong túi ra một tập tài liệu, bày biện ra ở trước mặt Vũ Thiên, đó chính là tài liệu mua bán về vài miếng đất trống, mà từ trong miệng Dương Hoa Phong đã nói lúc trước, nằm ở gần mảnh đất của nhà họ Vũ.
"Tuy rằng chúng ta là thân thích, nhưng mà tôi cũng muốn anh em trong nhà cũng cần phải sổ sách cho rõ ràng.

Tôi dùng vài miếng đất trống này đổi lấy mảnh đất đang nằm trong tay của em rể kia, như thế nào?"
Đối mặt với sự chuẩn bị để đến đây của Dương Hoa Phong, Vũ Thiên vẫn như cũ, mặt không hề đổi sắc, nói: "Lời nói này của anh họ đúng là rất thấu tình đạt lý.


Anh em trong nhà cũng cần phải sổ sách cho rõ ràng, chỉ có điều là, nếu tính về giá trị thì xem ra có vẻ không được ngang hàng?" Da mặt của Dương Hoa Phong đỏ lên.

Vài miếng đất trống kia của anh ta cũng có giá trị tới một ức (*), bất quá chính là Dương Hoa Phong nghĩ muốn nhà họ Vũ xem xét ở phương diện tình cảm giữa Mục Vũ Phi với anh ta, mà nể mặt bán cho anh ta thôi.

Vũ Thiên làm sao không hiểu kia chứ.

Anh nói lời nói xoay chuyển, chậm rãi nói: "Không bằng chúng ta đi đánh cuộc một lần đi? Anh
.