Mạnh Kiết Nhiên nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh nửa hí rơi vào người con gái mặc đồ công sở ngoài cửa, đồ công sở màu trắng đoan trang mang theo hoạt bát cùng hấp dẫn, hắn đẩy ra cô gái mời rượu bên cạnh đứng lên bước đi ra ngoài.

Kỳ Tuấn mỉm cười, lịch sự nhắc cô đầu tóc không chỉnh tề, Thanh Ninh nói tiếng cám ơn, muốn đi về, cửa phòng bên cạnh chợt mở rộng ra, cô và Kỳ Tuấn theo bản năng nhìn sang.

Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn vẫn bình đạm như cũ, nhìn không ra vui giận : "Thì ra là Mạnh tổng, Kỳ Tuấn tiếp đãi không chu đáo rồi."

Mạnh Kiết Nhiên gật đầu hàn huyên đôi câu, tầm mắt lại rơi vào trên người Tạ Thanh Ninh, quen thuộc đưa tay lên vén tóc rối cho cô, bị Thanh Ninh khom lưng né tránh, phòng bị lui về phía sau hai bước.

"Thì ra Mạnh tổng và Tạ tiểu thư là người quen." Kỳ Tuấn hơi kinh ngạc đem biểu hiện của hai người thu vào đáy mắt, bối cảnh Mạnh Kiết Nhiên này không đơn giản, mà cũng chỉ có thể dùng ba chữ không đơn giản để hình dung.

"Thanh Ninh là vị hôn thê của." Mạnh Kiết Nhiên tự nhiên tiếp lời, cũng không buồn khi bị cự tuyệt, nhanh chóng kéo Thanh Ninh đến bên cạnh giữ chặt lấy tay cô không cho kháng cự.

"Thì ra là như vậy, lúc hai người kết hôn Kỳ Tuấn nhất định muốn được uống một ly rượu mừng ."

"Vô cùng hoan nghênh, là vinh hạnh của tôi và Thanh Ninh.

Mạnh Kiết nhiên rất tự nhiên biểu hiện khí độ phong nhã khi nói chuyện làm Thanh Ninh rất tức giận chỉ muốn đá cho một cái, đợi đến khi Kỳ Tuấn tìm lý do bỏ đi rồi cô lập tức tránh khỏi kìm kẹp của hắn.

" Mạnh Kiết Nhiên, anh như vậy là có ý gì?"

"Thanh Ninh, chớ hô to gọi nhỏ nữa, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi phải cùng hàn huyên ra trò mới được." Cửa phòng bên cạnh lần nữa mở ra, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bước ra nhìn thấy hai người, lại nhanh chóng cúi đầu đóng cửa quay vào, nếu như cô không nhìn lầm, người kia là Vệ Đông, trợ thủ đắc lực của hắn.

Tạ Thanh Ninh không giận ngược lại nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: " Mạnh Kiết Nhiên, nói chuyện thì thôi đi, tôi thấy anh cũng cực kì bận rộn, vẫn nên trở vào tiếp tục giao dịch ma túy đi."

Mấy chữ cuối cùng cô dùng khẩu hình phát âm vì dù sao chỗ này cũng tai vách mạch rừng, nhớ chút tình cảm xưa còn xót lại cô vẫn không muốn nhìn thấy cảnh hắn bị bỏ tù.

Mạnh Kiết Nhiên cũng cười, đem tay chống vào vách tường vây lấy cô ở giữa, hơi cúi đầu mắt đối mắt với cô. Thanh Ninh không muốn ngẩng đầu, hắn liền đưa tay cưỡng chế nâng cằm cô lên, phả hơi thở phái nam bá đạo trên mặt cô "Thanh Ninh, lá bài tẩy của anh em đều đã biết, có phải là nên quay về bên anh rồi không ?" Mạnh Kiết Nhiên nhanh chóng thu vào đáy mắt con ngươi co lại của cô, ngón trỏ nhẹ nhàng miết lên đôi môi đỏ thẫm, động tác thân mật làm như giữa hai người đang yêu.

Thanh Ninh chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gọi phải đẩy hắn ra, quanh thân đều là hơi thở lạnh lẽo đen tối. Cô bấm bắp đùi của mình một cái, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu lã chã chực khóc, cốt làm cho hắn không đành lòng.

Mạnh Kiết Nhiên quả nhiên đưa tay đặt lên mắt cô, giọng nói nhẹ đi nhiều, cũng dịu dàng hơn, cũng thu lại hơi thở lạnh lẽo trên người, nhéo nhéo môi cô muốn nói lại thôi, cô quay mặt đi tránh cái hôn của hắn sượt qua gò má, hắn cười.

Thanh Ninh nghe thấy giọng nói của chính mình trầm xuống: " Mạnh Kiết Nhiên, giữa tình yêu và chánh nghĩa, tôi vĩnh viễn lựa chọn chánh nghĩa."

Sau khi nói xong cô thu lại ánh mắt nghe tiếng thở thật dài không cam lòng của hắn bên tai, nhân lúc thân thể lấy được tự do, nhanh chóng lui về phía sau chạy về hướng lối ra.

Vào đến tận thang máy rồi mà vẫn còn thở hổn hển, tay không ngừng nhấn xuống con số lầu một. Cảm xúc trong tay vẫn chưa hề lui đi, cô rõ ràng đụng phải súng của hắn bởi vì cô đã từng thấy và nghịch súng của Mục Lương Hòa.

Không biết hắn sẽ còn dùng thủ đoạn gì với cô, cô càng phản kháng kịch liệt, thủ đoạn của hắn càng bén nhọn, cho nên chỉ có yếu thế, dựa vào cảm tình của hắn đối với cô mà làm cứu cánh mặc dù hơi vô sỉ.

Ngồi lên xe taxi rồi cô gọi điện thoại cho đồng nghiệp công ty nói có chuyện phải về trước. Cũng không biết có bị ông chủ nổi giận mắng mỏ hay không, nếu mà có thì đành về nhà cho Mục Lương Hòa nuôi vậy.

Về đến nhà vẫn chưa muộn lắm nên thủ trưởng còn chưa về, cô thay quần áo xuống phụ chị Ngô làm cơm tối. Nghĩ tới thân thể Mục Lương Hòa vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn nên cô gọi điện bảo anh về nhà sớm một chút, mới vừa nắm lấy điện thoại thì Mạnh Kiết Nhiên gọi tới.

Cô suy nghĩ một chút mới cầm điện thoại ra ngoài nghe.

"Alo."

"Thanh Ninh, là anh." Cô dĩ nhiên biết là hắn, nghe tiếng là biết rồi.

"Chuyện gì?"

"Em muốn Hoàng Hưng Đạt chết như thế nào." Đầu bên này Mạnh Kiết Nhiên khinh thường nhìn gã đàn ông sợ tới mức đái ra quần đang quỳ trên mặt đất, ném tàn thuốc trước mặt hắn, đưa tay làm hiệu, gã lại khổ sở rên một tiếng, co quắp không dứt trên mặt đất.

Thanh Ninh cả kinh, bất giác lên giọng, "Tôi không hề tổn thất gì, anh đừng làm loạn."

"Cái thành phố này quá chật chội, thiếu một hai người cũng chả đáng gì."

Giọng điệu nói chuyện của hắn quá mức khinh thường, coi mạng người như cỏ rác, " Mạnh Kiết Nhiên, anh điên rồi."

"Ha ha ~~ cũng chỉ là chơi trò chơi mà thôi, nghe một chút âm thanh này thật tuyệt."

Trong loa vang lên tiếng kêu gào khổ sở của gã họ Hoàng, Thanh Ninh cảm thấy mình đã lọt vào một cảnh khốn quẫn lớn rồi, cả người lạnh toát như ở trong hầm băng, bên kia ngay sau đó cúp điện thoại, chỉ còn lại đoạn thông báo tự động máy móc. Thanh Ninh cứng ngắc xoay người, Mục Lương Hòa quân trang thẳng thớm cầm nón lính trong tay đang đứng dưới ánh đèn.

"Sao thế, sắc mặt tái nhợt thế kia, thấy khó chịu chỗ nào hả?"

"Không sao."

"Đi rửa tay đi, chị Ngô đang dọn cơm kìa."

Mục Lương Hòa nửa tin nửa ngờ quay ra máng áo lên móc. Thanh Ninh vào phòng vệ sinh đóng cửa lại vốc nước hất lên mặt, cả người vẫn run rẩy, nhìn cô gái trong gương hốc mắt đo đỏ, môi trắng nhợt giống như muốn khóc, vẻ mặt khác thường như thế nhất định là anh đã nhìn ra nhưng lại không hỏi gì.

Mạnh Kiết Nhiên động tay động chân với gã họ Hoàng chẳng qua là muốn cho cô thấy hắn muốn làm một người biến mất là chuyện dễ dàng cỡ nào, cũng có nghĩa là có thể dễ dàng làm cho Mục Lương Hòa biến mất.

"Thanh Ninh, thế nào rồi?"

"Ừhm, em ra liền đây."

Thanh Ninh đi ra đã thấy Mục Lương Hòa đang ngồi trước bàn xới cơm cho cô, cô rút khăn giấy lau khô tay rồi cũng ngồi vào theo.

"Hôm nay tan ca sớm hả?"

"Ừ, không có việc nên về sớm, quên gọi điện thoại cho anh."

Tạ Thanh Ninh lúc nói dối thường không dám nhìn vào người đối diện, lúc nào cũng đỏ mặt cúi đầu, thói quen này đến khi trưởng thành cũng không sửa được, cô rất ghét mình như vậy.

Mục Lương Hòa không hỏi nhiều mà gắp món ăn cô thích vào trong bát cô.

Buổi tối Mục Lương Hòa vẫn như thường lệ ở trong thư phòng xử lý công việc, Thanh Ninh chuyển một cái ghế dựa đến ngồi đối diện anh, trên đầu gối đặt một cái laptop thong thả lướt web, xem hoạt hình. Liếc thấy trà trong cốc của anh đã hết nước lại bỏ đấy đứng dậy châm đầy, đến 10 giờ thì xuống nhà làm điểm tâm khuya cho anh.

"Thanh Ninh, anh phải đến quân khu khác làm diễn tập, em ở nhà tự lo cho mình, có chuyện gì thì liên lạc với Trần Minh vì có lẽ đến lúc đó điện thoại của anh không được dùng." Mục Lương Hòa đặt hồ sơ xuống nói.

"A, phải đi bao lâu?"

"Nhanh thì 7 ngày, chậm thì 9 ngày."

"Ừ, yên tâm đi, em cũng không phải là đứa bé, anh lo diễn tập cho thật tốt, em chờ anh về." Thật ra cô muốn nói vết thương của anh chưa khỏi không nên đi, nhưng nghĩ tới anh là một người lính tình nguyện chết trên chiến trường chứ không muốn vì thế mà ở nhà.

"Nhân lúc còn nóng anh ăn đi, để em thu dọn đồ đạc cho anh, thời tiết bên đó lạnh hơn ở đây nhiều."

"Không vội, ăn cùng anh đi." Mục Lương Hòa kéo cô đến ngồi trong lòng, đút sủi cảo qua lại cho nhau anh một miếng em một miếng.

"Em muốn ăn nhân nấm, cái này cho anh." Thanh Ninh chơi xấu cắn một miếng rồi đút hết phần nhân cần tây vào miệng anh, Mục Lương Hòa không kén ăn, cười cười nuốt xuống.

"Cái này chắc là nhân nấm nè." Mục Lương Hòa nhanh tay gắp miếng bánh Thanh Ninh đang định gắp thả vào miệng.

"Thủ trưởng, anh đút cho em."

Mục Lương Hòa nắm lại cái tay nhỏ đang vỗ lung tung của cô, hôn một cái lên khóe miệng: "Ngoan, có chút tổ chức và kỷ luật đi."

"Em không có tổ chức không có kỷ luật thì sao, cũng không phải là lính của anh."

"Vợ nói rất đúng, thủ trưởng là lính của vợ."

Sáng sớm Mục Lương Hòa đi quân khu khác nhưng cô không đi tiễn. Buổi sáng hôm đó trời mưa, giọt mưa đập lên phiến lá chuối ở góc tường, Thanh Ninh đếm giọt nước trên trần nhà nhỏ xuống, lắng nghe tiếng động cơ dần dần mất hẳn trong tiếng mưa rơi.

Cả phòng lộn xộn có thể thấy được cảnh điên cuồng trước khi chia tay, đây là lần Thanh Ninh chủ động nhất từ trước giờ. Lửa nóng của anh xuyên thấu thân thể cô, nóng bỏng hôn từ dưới lên trên, xoa nắn, gặm cắn, những nơi bị anh hôn qua đều còn lưu lại hơi thở, Thanh Ninh ngượng ngùng kéo chăn đắp kín đầu, vùi thật sâu vào trong chăn, trong chăn cũng có mùi vị của anh, rất nồng rất nồng, cô lại thò đầu ra, không khí trong phòng ngủ cũng thế. Cô bước chân không xuống giường kéo cửa sổ ra, bên ngoài mưa bụi không dứt, kéo theo hơi thở mùa thu, mưa bụi lạnh lẽo, xen lẫn trong không khí có mùi bùn đất lẫn mùi hoa.

Tạ Thanh Ninh nhận được điện thoại của Mục Lương Hòa đều vào khoảng 8 giờ tối, hai người nói mấy chuyện nhàm chán nhưng không ai muốn cúp điện thoại.

"Còn ba ngày nữa anh sẽ về."

"Ừm, thủ trưởng phu nhân nhất định sẽ xếp hàng chào đón."

Bên này đầu dây Mục Lương Hòa thấp giọng cười, "Có kỷ luật hơn nhiều."

Cô cũng ôm điện thoại cười, "Về rồi hầu hạ bằng gia pháp, hít đất 300 cái."

"Được, không thành vấn đề."

Thanh Ninh chưa thỏa mãn mà cúp điện thoại, giọng nói đầy từ tính của Mục Lương Hòa vẫn còn quấn quýt bên tai, trong lòng dâng lên ngọt ngào, mong đợi cuộc gọi ngày mai của anh, nhất định phải nói cho anh biết cô rất thích nghe giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh.

Có điều tối hôm sau anh không gọi về, cô gọi lại thì toàn báo tắt máy, hôm sau nữa vẫn tắt máy, ba ngày sau đó, anh vẫn chưa về.

Sau khi mất liên lạc đến ngày thứ tư, cô không nhịn được nữa gọi điện thoại cho ba chồng.

"Thanh Ninh, Lương Hòa đi cứu tai rồi."