Lần này Trương Kim Phượng hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ, nàng thoáng do dự suy nghĩ làm như vậy có phải là quá mức, có thể sẽ liên lụy tới biểu ca của mình hay không?

Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt lạnh băng của Nhạc Vũ đã quét tới. Trong lòng nàng bỗng dưng nhảy dựng, sau đó mãnh liệt lắc đầu.

Ban đầu nàng chỉ nói mười, chẳng qua còn chút do dự, nhưng thoáng qua nàng lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười. Đối với hai người trước mắt mà nói, mười hai ba trăm năm mươi lại có gì khác nhau? Nếu như đã đắc tội, như vậy đắc tội sâu hơn một chút cũng không cần ngại. Ở trong lòng Trương Kim Phượng cũng thật sự tồn tại oán hận đối với những người này.

Sắc mặt Nhạc Vũ hờ hững không chút tình cảm:

- Vừa rồi nàng ta đánh ngươi bao nhiêu bạt tai, bây giờ ngươi phải đánh không thiếu một cái nào cho ta!

Tân Minh cùng Tân Oánh nghe vậy sắc mặt trướng thành xanh tím, Tân Minh cau mày, trong lời nói cũng biến mất tia khách khí:

- Tiểu tử! Ngươi đừng có quá mức! Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng huynh muội ta sợ ngươi sao, hôm nay nếu ngươi dám đụng đến muội muội của ta, Tân Minh này nhất định làm cho ngươi muốn sống không được.

- Miệng tiện!

Theo lời vừa thốt, ngay cửa tiểu viện đột nhiên truyền ra một tiếng "ba" giòn vang, những thiếu niên thiếu nữ đều chợt ngẩn ra.

Một chưởng của Nhạc Vũ vừa lúc đánh lên trên mặt kẻ vừa lên tiếng nhục mạ, tiếng bạt tai thanh thúy trong nháy mắt làm cho lời nói vừa tới bên miệng Tân Minh liền nghẹn ngược vào trong bụng.

Vào lúc này Nhạc Vũ đã nâng Trương Kim Phượng từng bước đi tới. Tân Minh chỉ cảm thấy mỗi khi đối phương tiến lên một bước, hồn lực càng áp bách thêm mấy phần, ngay khi thiếu niên trước mắt chỉ còn cách mấy bước, hắn phải toàn lực đối kháng mới có thể giữ vững thái độ bình thường.

Ở tu vi linh thức, Tân Minh vốn đã có chút thành tựu mà còn bị như thế, những người khác đương nhiên càng khó chịu nổi. Bao gồm muội muội của hắn, bên trong tai lẫn miệng đều chảy ra vài tia máu, đã có chút không thể chống đỡ, dứt khoát quỳ gối xuống mặt đất.

Mà giờ khắc này quanh thân Nhạc Vũ đã lan tràn một tầng màu tím nhàn nhạt, hắn đỡ Trương Kim Phượng đi tới trước mặt Tân Oánh đã hoàn toàn thất sắc.

Tân Minh dùng tay ấn kiếm, bụng cùng ngực liên tục phập phồng, ở trong mắt đan xen vẻ oán hận lẫn sát niệm.

Chẳng qua giờ khắc này hắn vẫn chần chờ không dám ra tay.

Thiếu niên làm cho hắn nhìn không thấu tu vi sâu cạn, hơn nữa hồn lực làm người ta kinh hãi không thôi, mặc dù bản thân hắn xuất kiếm chỉ sợ cũng không phải là địch thủ của thiếu niên trước mắt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mà cũng không biết vì sao, hắn vốn cảm giác trên người thiếu niên thanh tú này có một cỗ khí tức sát phạt nồng đậm, lại có một loại uy thế của người dám làm tất cả mọi chuyện.

Mơ hồ trong lòng hắn phát sinh nỗi e sợ, điều này làm Tân Minh càng thêm tức giận. Từ nhỏ đến lớn ở Tân gia, ở Thủy Lạc Nguyên, cho tới bây giờ hắn luôn là thiên chi kiêu tử khiến người chỉ biết nhìn lên.

Thậm chí sau khi đến Quảng Lăng sơn, ở trong cùng thế hệ xem như là bài danh phía trước, càng không có người nào dám lấn lên đầu hắn.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy uất ức khuất nhục đến như vậy.

Đè nén nỗi căm phẫn trong lồng ngực, cuối cùng Tân Minh miễn cưỡng khiến cho mình bình tĩnh trở lại. Vô luận cảm thấy biệt khuất như thế nào, lúc này nếu xung đột sẽ bất lợi đối với bọn hắn.

- Sư đệ! Kính xin ngươi nghĩ lại, ta biết hơn phân nửa ngươi cũng đã được chọn làm chân truyền đệ tử. Nhưng trước khi ngươi đột phá Linh Hư cảnh, cùng những đệ tử khác của Quảng Lăng Tông cũng không có khác biệt gì quá lớn. Vừa mới bắt đầu nhập môn, lại cùng người kết thù, cử động sao không khôn ngoan như thế?

Hắn vừa mới thốt lên, Tân Oánh đã lảo đảo thối lui mấy bước, sau đó toàn thân ngã xuống đất. Nàng ta đứng gần Nhạc Vũ, cũng là người thừa nhận lực áp bách nhiều nhất, còn có thể chống đỡ đến bây giờ, thần hồn đã xem như mạnh mẽ khó được.

Nhạc Vũ căn bản không hề để ý tới Tân Minh, chẳng qua thản nhiên nhìn Trương Kim Phượng. Trương Kim Phượng hiểu ý, biết đây là ý bảo mình động thủ. Lần này nàng cũng không chậm trễ, lại giơ lên tay phải của mình.

Bất quá lúc này Tân Oánh lại mở trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy lệ khí:

- Ngươi dám! Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay nếu ngươi dám đụng tới ta, ngày khác ta nhất định khiến cả nhà ngươi chết hết, trọn đời thoát thân không được!

Nhạc Vũ nghe vậy híp mắt, mặt mũi vặn vẹo một trận, nhìn vào vô cùng dữ tợn. Mà lần này cũng không đợi hắn ra lệnh, Trương Kim Phượng tức giận tát mạnh lên mặt Tân Oánh, kế tiếp không đợi đối phương kịp phản ứng liền trở tay tát tiếp.

Bên kia Tân Minh nhìn một màn này, mắt trợn trừng, cuối cùng không nhịn nổi rút kiếm ra. Nhưng thân kiếm vừa ra được phân nửa liền bị định trụ. Lôi Âm Đao của Nhạc Vũ không ngờ giờ phút này đang chỉ vào ngay chóp mũi hắn. Mũi đao như đụng vào da thịt, thân đao sáng như tuyết không ngừng ngân vang, dẫn động khí huyết trong cơ thể, nội tức trong kinh mạch không ngừng phập phồng.

Nhìn thấy được tình cảnh này, trong lòng Tân Minh nhất thời lạnh như băng. Hắn chỉ có thể đứng yên nhìn muội muội của mình đang quỳ gối trước mặt nữ hài kia, bị đối phương tát tai. Trong lòng hắn giờ phút này tràn ngập bi phẫn cùng oán hận, lại hoàn toàn bị áp chế xuống.

Ở trước mặt thiếu niên kia, ngay cả tư cách khiêu chiến hắn cũng không có.

Thanh âm bạt tai không ngừng vang lên, phảng phất như tát vào trong lòng Tân Minh. Mà chút ít thiếu niên sắc mặt vô cùng quái dị khi nhìn thấy một màn này. Tựa hồ bọn hắn cũng không hề ngờ tới huynh muội Tân thị cao cao tại thượng trong mắt bọn hắn có một ngày cũng sẽ bị đối đãi như thế.

Nhìn vào ánh mắt của của thiếu niên thanh tú đang cầm đao, bọn hắn lại vô cùng kiêng kỵ. Bọn hắn hiểu rất rõ ràng thực lực của Tân Minh như thế nào. Với tuổi tác như vậy, có thể làm Tân Minh không có dũng khí xuất thủ, bậc này thực lực, dù là những đệ tử cùng thế hệ trong Quảng Lăng Tông, ngoại trừ những người lớn hơn chút ít, cũng chỉ có được mấy người mà thôi.

Nhưng sau một khắc, sắc mặt bọn hắn bỗng buông lỏng, liền dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn qua Nhạc Vũ. Mà trên mặt Tân Minh lại lộ vẻ vui mừng.

Hồn thức của Nhạc Vũ lại càng nhanh hơn một bước, nhận ra khác thường. Hắn quay đầu, chỉ thấy có một nam tử mặc hắc bào lạnh lùng từ trong lâm viên đi tới.

Nhìn dung mạo hẳn cùng tuổi tác như Tân Minh, nhưng giữa chân mày lại có mấy phần tang thương.

Chân mày Nhạc Vũ không khỏi nhảy lên. Người này hình như hắn từng nhìn thấy trong số mười mấy người ở trong Truyền Pháp tiền điện mấy ngày trước. Lại còn quen biết Trưởng Tôn Tử Vận cùng Hoành Dĩ Ninh.

Lúc đó khi hắn lĩnh ngộ kiếm pháp, nhưng bàn về uy lực chẳng qua kém hơn Trưởng Tôn Tử Vận một chút mà thôi.

Người này cũng là một trong mấy người hắn coi trọng nhất lúc đó.

- Ta biết ngươi!

Người nọ đứng lại ngoài hai mươi trượng, ánh mắt nhìn thẳng Nhạc Vũ:

- Thực lực ngươi không tệ. Nhưng còn chưa phải là đối thủ của ta! Thả nàng, nói lời xin lỗi, ta sẽ xem như chuyện hôm nay không có phát sinh!

- Ngươi còn ở đó dài dòng với hắn làm gì?

Tân Minh gầm lên một tiếng, ánh mắt trợn tròn, dùng trán chống lấy mũi đao của Nhạc Vũ, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng:

- Phong Hàn, nếu ngươi còn nhớ ân cưu mang của tổ phụ ta, như vậy hiện tại xuất thủ làm thịt hắn cho ta! Ngươi có nghe hay không?

Phong Hàn nghe vậy thoáng cau mày, cũng không để ý tới lời nói của Tân Minh, chỉ bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ.

Mà Trương Kim Phượng cũng tạm thời dừng tay lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn biểu ca bên cạnh. Nàng cũng có chút ánh mắt, biết người kia chính là Phong Hàn, đúng là có chút bất phàm.

Nhưng vào lúc này Nhạc Vũ chỉ lạnh lùng mỉm cười nói:

- Đã đến bao nhiêu rồi?

Trương Kim Phượng chợt ngây ra, sau đó mới kịp phản ứng:

- Hình như là năm mươi bốn…

- Vậy thì tiếp tục!

Trương Kim Phượng không nhịn được rùng mình, cảm giác Nhạc Vũ trước mắt lại tạo cho nàng cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Nàng thoáng lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, sau đó cắn răng tiếp tục tát lên mặt Tân Oánh.

Cùng lúc đó, con ngươi của Phong Hàn cũng co rút lại:

- Ta bảo ngươi dừng tay!

Ngay khi thanh âm vừa vang lên, một đạo kiếm quang chói mắt hướng hai người đánh thẳng mà đến. Kiếm khí dài hơn hai mươi trượng, lăng duệ vô cùng. Vừa đi được nửa đường đã làm cho người ta có một cảm giác nóng rực tràn trề.

Trong mắt Tân Minh nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, hắn hiểu rõ giờ phút này Phong Hàn thật không hề nương tay. Nhưng sau một khắc ánh mắt của hắn lại cứng đờ.

- Om sòm!

Nhạc Vũ trở tay dùng sống kiếm vỗ lên mặt Tân Minh, làm hai xương gò má của hắn vỡ ra, cũng đánh bay hắn hơn mười trượng. Sau đó tiện tay đánh một kiếm, nghênh hướng Phong Hàn. Đồng dạng cũng là một đạo kiếm quang, nhưng bên trong kình khí bén nhọn mang theo mấy tia màu tím. Vừa đánh ra không lâu, trong trăm trượng quanh thân cuồng phong đột khởi, một cỗ cơn lốc xoáy quanh, đem viêm lực kia thổi bay.

Một kiếm này là một trong những kiếm thức mà Nhạc Vũ học được từ trong Truyền Pháp tiền điện mấy ngày trước. Tuy hắn không hoàn toàn sử dụng ra uy lực, nhưng cũng có thể phát ra được hai phần.

Khi hai đạo kiếm quang một đỏ một tím chạm vào nhau, kiếm quang kích động, cuồng phong bạo liệt, sau đó Phong Hàn phun máu, cả người bắn ngược trở về.

Tuy sắc mặt Nhạc Vũ trắng nhợt, nhưng thân ảnh không hề động đậy chút nào. Tình hình này khiến cho những người chung quanh càng thêm kinh ngạc, gương mặt Tân Oánh tràn ngập vẻ khó tin, mà Tân Minh vừa mới bò dậy vẻ mặt kinh sợ, dừng phắt bước chân.

Phong Hàn bị đánh bay ra xa mười trượng, vừa rơi xuống mặt đất thân hình của hắn khẽ cử động, lại tiếp tục lết dài ra sau thêm mười trượng. Rốt cục khi hắn đứng vững, trong mắt lộ ra tinh mang dữ tợn như dã thú.

- Vừa rồi ngươi sử dụng mật kiếm trong Truyền Pháp tiền điện cùng phương pháp hồn kiếm hợp nhất?

Lời vừa nói ra, mười mấy người có mặt đều hoàn toàn ngây người. Trong mắt nhìn Nhạc Vũ càng thêm cực kỳ phức tạp.