Thanh âm Nhạc Vũ vang lên trầm thấp, hơn nữa có mấy phần suy yếu nhưng vào lúc chung quanh đang yên lặng như tờ vang lên như sấm.

Nhạc Vũ nhìn thấy Tân Oánh nhìn mình như đang gặp phải hung thú, hoảng hốt lui lại mấy bước để tránh ánh mắt của hắn.

Ngay sau đó, hắn quét mắt về mọi người phía trước. Chỉ thấy phàm là những ai gặp phải ánh mắt của hắn đều cúi đầu im lặng.

- Hiện giờ chắc hắn không chịu nổi một kích, sư đệ không muốn đi thử một chút sao?

Nhìn mấy tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ phía trước đều nhất tề thở dài quay đầu đi, Trưởng Tôn Tử Vận cười một tiếng, thả lỏng cánh tay cầm kiếm, Nhạc Hàn bên cạnh cũng cười lạnh rồi hành động tương tự.

- Mặc dù ta hận không thể đánh lại với hắn một trận nhưng cũng không phải là người lợi dụng lúc người ta gặp khó! Huống chi hắn có thể đánh bại Phách Phong , hiện giờ ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, làm sao phải tái chiến?-

Trưởng Tôn Tử Vận khẽ nhếch môi, nhìn về phía trước, nghĩ tới Tân gia đúng là vận khí tốt, đối thủ thế này cũng chọc vào.

Chẳng qua loại tính cách chắc là sẽ không được mấy người chào đón.

Sau đó trong lòng hắn cũng kỳ quái, hai kiếm Nhạc Vũ mới vừa rồi đâm ra đáng lẽ không ở cảnh giới của bọn hắn. Người ngạc nhiên cũng không phải chỉ có mình hắn mà cả mấy ngàn người xung quanh, ngay cả Hoành Dĩ Ninh cũng nhíu mày.

- Ta nhớ loại pháp trận phá phù thuật này không phải là tu sĩ Kim Đan có thể làm được?

- Ta xem ngươi mới là cô lậu quả văn!

Tạ Hạo khẽ nhếch môi, sau đó lạnh nhạt:

- Chỉ nếu là có thể chân chính sở trường về Trận Phù, lại có thể tính toán đầy đủ lực thì chỉ cần tu sĩ Kim Đan trở xuống cũng có thể làm được. Xa không nói, ngay tổ sư khai tông của chúng ta vào trước Linh Hư cảnh đã dùng pháp môn này đại phá một đại địch.

-

Nói tới đây, hắn dừng lại, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ, một lúc lâu sau mới hừ lạnh:

- Dù có tuyệt thế thiên tư của tổ sư như vậy, đặt ở trên người hắn cũng là lãng phí !-

Hoành Dĩ Ninh nghe xong cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra, vì sao người bên cạnh lại căm ghét Nhạc Vũ như thế. Lẽ ra với thân phận Nguyên Anh chuyển thế thì không liên quan đến chuyện này mới đúng.

Bất quá nếu bỏ đi những thứ đó thì thiếu niên trước mặt đúng là người đáng để ghen tỵ nhất trong đám hậu bối. Tâm tư của đám đệ tử Tiểu Quan Phong thì đơn giản hơn rất nhiều. Vào lúc Phách Phong ngã xuống đất, mấy tỷ muội Trương Kim Phượng đều nắm chặt quyền đầu hò hét.

Trương Kim Phượng vui mừng gần như muốn nhảy lên, chỉ vì cố kỵ ảnh hưởng đến hình tượng nữ tính nên mới kiềm chế.

Đến khi nàng nhìn những người xung quanh thì hào tình lộ rõ. Người vừa đánh bại vị Phách sư thúc được xưng là đệ nhất nhân trong đám Linh Hư cảnh khiến hơn hai ngàn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hò hét chính là biểu huynh của mình.

Nhạc Vũ đã lại giơ kiếm lên.

- Nếu như còn người nào muốn khiêu chiến Tiểu Quan Phong ta thì cứ bước ra! Thương thế trên người Nhạc Vũ không có gì đáng ngại, chư vị sư huynh đệ không cần cố kỵ !-

Hỏi đến lần thứ hai thì sắc mặt của hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường.

- Mới vừa rồi tiêu hao tuy lớn, nhưng chân khí của Ngũ Hành phù trận sản xuất sinh sôi không ngừng. chỉ trong chớp mắt đã hồi phục xong. Hồn lực tuy là bị thương nhưng qua một thời gian thì cũng đã hết cảm giác đau nhói.

Chẳng qua Nhạc Vũ nhìn vào ai thì tất cả đều cúi đầu yên lặng. Hơn trăm tu sĩ Linh Hư cảnh đỉnh phong cũng đều dứt khoát nhìn sang chỗ khác để tránh lúng túng. Mới vừa rồi bọn họ còn coi thường nhưng hiện giờ không có lấy nửa phần tự tin!

- Nếu như thế, thứ cho Nhạc Vũ không phụng bồi!

Nhạc Vũ vung tay lên, tiện tay trả lại thanh Hắc Khuyết kiếm cho chủ nhân rồi tiện tay lấy ra mấy cây ngân châm, đâm vào cơ thể Phách Phong đang hôn mê, tạm thời ngăn chặn thương thế của hắn.

Nhìn thấy Phách Phong vừa ngơ ngác tỉnh dậy, cũng không thấy có gì dị thường, Nhạc Vũ thôi không để ý, quay sang Trầm Như Tân khẽ gật đầu.

Trầm Như Tân thấy thế, nhất thời nhẹ giọng cười một tiếng:

- Sư đệ thật là nhân hậu.

Hắn cũng không nhiều lời dẫn Nhạc Vũ đi thẳng vào chỗ cánh cổng có treo tấm biển "Phù dung đan viện". Đến khi thân ảnh hai người khuất xa thì đám người mới dần dần thì thầm. Những tu sĩ có tu vi tương đối cao đều có ánh mắt phức tạp lẫn kinh ngạc nhìn về hướng Nhạc Vũ biến mất. Có người lộ vẻ vui mừng nhưng cũng có người lo âu không biết suy nghĩ cái gì. Trong lúc đó thì Nhạc Vũ đang bình thản đi vào trong cổng lớn, vừa đi vừa xem bố cục nơi này.

Nơi này nhìn từ ngoài vào thì có đến mấy trăm lầu vũ, tất cả đều có kiến trúc đan thất.

Bên trong có đến mấy ngàn đệ tử lẫn đạo đồng không ngừng đi lại, hoặc là vận chuyển linh thảo dược vật, hay là tay đang cầm các dụng cụ cất giữ, vội vàng đem các dược dịch vừa chế luyện đi vào chỗ sâu trong đan viện. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Thỉnh thoảng cũng có một số đệ tử chính thức của Phù Dung Phong nhìn qua đây, hiển nhiên là vừa thấy chuyện bên ngoài.

- Thật ra thì Nhạc sư đệ sao lại nương tay vào lúc cuối cùng? Tác phong của Phách Phong bá đạo, trong lúc xuất thủ chưa hề dung tình, trước kia đã đánh thương không ít mấy sư đệ của thất phong, làm trễ đi mấy năm tu hành của bọn họ. Trong Quảng Lăng Tông này, người chịu thiệt thòi vì hắn cũng rất nhiều. Nếu không phải là cố kỵ thân phận không cách nào xuất thủ, ta sớm đã chặt đi hai tay của hắn!

Vừa dẫn Nhạc Vũ đi sâu vào bên trong, Trầm Như Tân vừa nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không để ý có người khác nghe thấy hay không, sát ý trong lời nói đột nhiên bốc lên.

Nhạc Vũ nghe vậy cũng không khỏi nhướng mày, hắn tới Quảng Lăng Sơn chưa tới hai tháng, trước đây quả thật chưa từng nghe nói qua chuyện Phách Phong. Nếu là sớm biết như thế, mới vừa rồi đã thẳng tay.

Bất quá khách quan mà nói, hắn càng không nghĩ sư huynh của mình bình thường vốn ôn văn cao nhã đột nhiên nói chuyện âm độc như thế.

- Đây là lần đầu tiên ta gặp Phách Phong, nếu thật như Trầm sư huynh nói, mới vừa rồi đúng là tiện nghi cho hắn.

- Hắc ! Ta cũng chỉ là oán trách một phen mà thôi, sư đệ chớ có trách ta lắm mồm. Thật ra thì mới vừa rồi đánh một trận, Nhạc sư đệ đúng là sảng khoái, ngày sau tên kia còn dám khiêu chiến thì không cần khách khí. Cho dù là muốn nói tình đồng môn, vậy cũng phải xem đối tượng.

Trầm Như Tân đầu tiên là tự giễu cười một tiếng, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp nhìn Nhạc Vũ:

- Còn chưa chúc mừng sư đệ, một kiếm kia chân chính chấn động Quảng Lăng. Mới vừa nhập môn một tháng đã dùng một kiếm đánh thương thần hồn người khác, sau này Quảng Lăng Tông ta chắc không có ai, đệ nhất trong Trúc Cơ cảnh trong tông môn cũng chỉ là ngươi thôi.

Nhạc Vũ cười khẽ, trong lòng cũng không tính toán gì. Cái gì mà đệ nhất nhân trong đám tu sĩ Trúc Cơ, chẳng có ý nghĩa gì hết. Trong mắt mấy tu sĩ cao cấp còn không phải là như con kiến hôi? Nếu là một ngày kia, có thể du ngoạn sơn thuỷ như tuyệt đỉnh cường giả mới coi như chân chính tự ngạo.

Ngoài ra cây càng cao càng đón gió mạnh, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng tình nguyện không tới chỗ Phù Dung Phong này.

Trầm Như Tân chỉ nhìn sắc mặt Nhạc Vũ thì cũng biết chí hướng thiếu niên bên cạnh, hiểu ý cười một tiếng không nói thêm. Trong lòng hắn còn đang kỳ quái Nhạc Vũ làm thế nào đánh tan những bí pháp và linh trận của Phách Phong nhưng với giao tình hiện giờ thì rất nhiều chuyện cũng không tiện hỏi.

- Thật ra thì xử trí Phách Phong vừa rồi đã là có chút quá mức, nếu làm mạnh tay hơn e lại có kẻ hiềm nghi.

Hai người một đường bước vào phía trong, ước chừng khoảng ba trăm bước thì ngửi thấy mùi lưu hoàng. Nhạc Vũ biết đã đến chỗ dẫn địa hỏa, dù sao không phải chân chính là liệt hỏa chỗ địa tâm nên cũng mang theo nhiều tạp chất.

Trầm Như Tân tiếp theo không đẫn hắn đi vào, tới trước một đống lớn dược vật đã báo hỏng của La Trân Điện thì kín đáo ra hiệu cho Nhạc Vũ.

- Như Trầm sư huynh nói, người của La Trân Điện cơ hồ đều như thế. Mặc dù hắn không tham ô nhưng với sự hiếu kính của rất nhiều người thì số lượng mỗi tháng cũng rất lớn. Bản thân hắn không luyện đan, tuyệt đại đa số thời gian cũng không thế nào dùng được, không bằng chuyển cho Nhạc Vũ sử dụng.

Những linh dược này nếu đem xuống chợ dưới chân núi chợ bán có giá trị không rẻ.

Đợi đến lúc Nhạc Vũ cảm kích thu hết toàn bộ gốc dược thảo từ thất phẩm đến cửu phẩm vào nhẫn trữ vật của mình, Trầm Như Tân mới dẫn hắn tới một chỗ trong lầu.

Nơi này chính là cửa vào của ba trăm luồng địa hỏa. Bên cạnh cửa có mấy tên đệ tử thuộc Phù Dung phong nhắm mắt ngồi xếp bằng gác cửa . Khi Trầm Như Tân đi tới, có tu sĩ Linh Hư cảnh rỉ tai mấy câu, lúc này mới mắt ra.

Sau đó mấy người trương mắt nhìn hướng Nhạc Vũ, lộ vẻ không vui.

- Tiểu Quan Phong các ngươi không tu luyện kiếm kỹ, chạy tới Phù Dung Phong chúng ta làm cái gì?