Không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, Lương Thần gục xuống bàn ngủ một giấc, đang mê mê hồ hồ hắn loáng thoáng thấy có tiếng gõ nhẹ vào bàn. Mở mắt, hắn thấy khuôn mặt của một người đàn ông trung niên đang nhìn hắn.

- Sếp Vương!

Lương Thần day day mắt ngước nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, chào một câu. Rồi dường như nhớ ra cái gì đó lại thêm vào một câu.

- Chúc mừng năm mới.

Sếp Vương nở một nụ cười nhẹ nói.

- Vừa về đã đánh một giấc, thằng nhóc này được nhỉ.

Lương Thần đảo mắt một vòng, giờ mới phát hiện tay Triệu Cường làm bên hộ khẩu về từ lúc nào đang ngồi cạnh máy tính, ánh mắt thích thú khi thấy người khác gặp họa. Thấy sếp Vương phê bình hắn, y thích chí ra mặt.

- Tối qua ngủ muộn chút.

Lương Thần cười cười ngượng ngùng. Hắn làm ở đây hai năm rưỡi, sớm đã biết thói quen của sếp Vương, khẩu xà tâm phật. Đối xử với cấp dưới tốt chứ không khó gần như ngoài mặt. Điều này cũng chỉ có cảnh sát hộ khẩu mới đến như Triệu Cường là chưa nhận thấy được.

- Vừa rồi Nhị Nha đến đấy, cha cô ấy bảo cậu tối qua ăn cơm.

Sếp Vương nhìn hắn một cái chẳng hiểu cười hay không. Tên nhóc này nhân duyên tốt đến nỗi ông có phần ganh tỵ chút rồi, ở cả xã này, giờ nhắc đến Lương Thần có khi còn nổi tiếng hơn trưởng đồn đã ở đây 10 năm như ông. Tính tình điềm đạm, làm việc linh hoạt, nếu được làm ở chỗ tốt, thì không lo tiền đồ. Chỉ tiếc là bị phân đến cái xã Hòa Bình này, chắc gia đình cũng không quen biết gì (không có ô dù gì). Nếu vận mệnh không tốt có khi lại như ông đóng đô ở chốn núi này cả đời.

Nghe sếp nói, Lương Thần vô thức xem đồng hồ, còn hơn mười phút nữa là hết giờ làm việc.

- Tôi nhắc cậu nhé, uống rượu thì kiếm chế chút, mai mà đi làm muộn thì đừng có trách tôi.

Sếp Vương mặt lạnh nói. Ông chẳng biết thừa lão Khương với mấy con sâu rượu bạn lão, Lương Thần tối nay đi là gặp trận ác chiến. Dù tửu lượng của Lương Thần có tốt cũng không lại được với mấy lão ấy, thế nên ông mới phải nhắc hắn một câu.

- Hay là sếp Vương đi với cháu.

Nhắc đến chú Khương, cũng là cha của Nhị Nha, Lương Thần kinh hãi, trong một năm trở lại đây, hắn bị mấy lão tửu quỷ này chuốc say đâu chỉ một hai lần.

- Lượn đi cho rồi.

Sếp Vương mắng đùa một câu, trưa nay ông mới uống nhiều, ngủ cả buổi chiều, giờ vẫn đau đầu, sao còn dám tự chui đầu vào rọ.

Thấy sếp trưởng không những không trách phạt Lương Thần, lại còn cười đùa, Triệu Cường ngồi bên không khỏi bĩu môi. Không hiểu sao ngay từ ngày đầu về sở, y đã thấy chướng mắt với Lương Thần.

Lương Thần cũng chẳng ưa gì người đồng nghiệp mới, khắc nghiệt, hám của, nhìn người lúc nào cũng khinh khỉnh. Hắn biết y cũng có chút ô dù, nghe đâu là cháu trai của Phó chủ tịch xã. Nhưng điều này cũng chẳng cản trở hắn kinh thường y. Mới làm cảnh sát hộ khẩu, có tý ty quyền lực trong tay đã bắt đầu ăn chặn của dân. Về sở chưa đến 3 tháng, tiếng xấu đã lan rộng trong xã.

Năm rưỡi, trời bắt đầu tối, Lương Thần ra khỏi sở, bước trên con đường tuyết dày hướng về nhà lão Khương.

Xa xa vọng đến tiếng pháo nổ từng chập, không gian thoảng mùi thuốc pháo. Nhìn ánh đèn trong mọi nhà hắt ra, Lương Thần không khỏi cảm thấy cô đơn. Rũ rũ cái áo bành tô, ngửa đầu thở dài tỏa ra làn khói lạnh, rồi theo bản năng cho tay vào túi áo tìm tìm. Một lúc ngẩn ngơ hắn mới nhớ ra lúc thay bộ quân phục quên không lấy thuốc lá và bật lửa ra.

Đi đến đoạn rẽ, tiếng ô tô gầm rú vọng lại, nhìn vào trong bóng tối, nơi có hai ánh đèn pha ô tô, nghe tiếng xe nổ, Lương Thần đoán có ô tô bị sa tuyết.

Lương Thần đi lại, quả nhiên có một chiếc xe 7 chỗ màu xám bạc, bốn bánh quay tít bị lún sâu vào trong tuyết, bánh xe cứ ra sức quay mà xe vẫn không tiến được chút nào.

- Cần giúp không?

Nhìn hai người đàn ông một cao một thấp nhảy từ trong xe ra, Lương Thần hỏi.

- Không, không cần phiền đâu.

Nhờ ánh đèn xe, người đàn ông cao hơn nhìn rõ được người vừa đến, mặt không khỏi biến sắc đáp.

- Nhiều người sức lớn, nào, tôi giúp các anh.

Lương Thần nhiệt tâm, chủ động đến sau xe, áp hai tay vào thân xe. Mắt liếc qua biển số xe - A33447 - quả nhiên là xe từ nơi khác đến.

- Vậy cám ơn đồng chí cảnh sát!

Tên cao hơn trao đổi một ánh mắt với tên còn lại, sau đó đổi nét mặt cám ơn. Tên thấp hơn ngồi trở lại sau vô lăng, tên cao hơn đến bên Lương Thần chuẩn bị cùng đẩy xe.

- Đi nào?

Lương Thần hết dồn sức đẩy vào hai tay, tỏ ra gắng sức lắm thuận miệng hỏi.

- Đúng rồi.

Tên cao hơn mặt đỏ ửng, ăn được bao nhiêu cơm gạo đem ra gắng sức đẩy mà không biết đồng chí cảnh sát nhân đang bên cạnh âm thầm ngăn chặn nên xe cứ tiến một bước lùi hai bước, lại sa lại vào hố tuyết.

- Sao lại chọn lúc này về chứ? Đường đêm khó đi, ban ngày tiện hơn bao nhiêu.

Lương Thần thở hắt ra, làm như vừa tốn nhiều sức lắm.

- Có việc gấp nên phải vội về.

Tên cao hơn mập mờ trả lời.

- Hai chúng ta hình như không ổn, thế này nhé để tôi gọi thêm hai đồng nghiêp đến giúp, dẫu sao trụ sở cũng không xa đây.

Lương Thần nêu tinh thần giúp dân của cảnh sát nhân dân, đoạn rút điện thoại.

- Không cần đâu, không cần đâu.

Tên cao hơn lộ vẻ bối rối, theo bản năng giơ tay ngăn lại.

Lương Thần đột ngột đưa tay về phía y, bẻ ngoặt tay y về phía sau.

Khuỷu tay y bị bẻ ngoặt đau nhức ấn cả mặt y áp vào thân xe lạnh, làm y từ đầu đến chân đột ngột bị buốt cóng, miệng hốt hoảng nói:

- Đồng chí cảnh sát, anh, anh làm gì vậy?

- Mày nói đi.

Lương Thần nở nụ cười lạnh lùng, tay phải lại mạnh tay hơn chút khiến y phải kêu lên đau đớn, tay trái lấy từ trong túi còng tay ra, cạch cạch hai tiếng nhanh chóng khóa hai tay hắn lại.

Đối mặt với chiếc xe đáng nghi và hai tên lạ mặt lén lén lút lút, Lương Thần nghĩ thà bắt nhầm hơn bỏ sót, ra tay trước dành thế chủ động chế ngự được một tên. Ở xã Hòa Bình làm việc hai năm rưỡi, không biết từ khi nào Lương Thần đã coi nơi này như đỉnh núi của mình, gặp phải tên quỷ nào muốn làm mưa làm gió, ngay lập tức muốn giẫm chết ngay. Giẫm sai cũng không lo, cùng lắm nhấc chân ra, bỏ qua cơ hội giẫm chết mới là đáng tiếc nhất.

Tên cao to bị Lương Thần khóa hai tay ra đằng sau, bị Lương Thần đẩy bước loạng choạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tên thấp hơn ngồi trong xe phát giác có điều gì không ổn, đẩy cửa nhảy ra gương mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác. Làm cái nghề này của y bỏ mạng như chơi, đêm nay dù xui xẻo thổ phỉ gặp quan binh, nhưng quan binh cũng chỉ có một, y cũng không thấy có gì đáng sợ. Nhưng cái làm y lo lắng là không biết tại sao tên nốt ruồi đen kia dễ dàng bị chế ngự, thế cũng đủ cho thấy tay cảnh sát trẻ này không vừa, một chọi một, liệu hắn có thắng được không? Thật là sống gặp quỷ rồi, sao hắn biết bọn y có vấn đề?

Lương Thần đột ngột tung ra một cước vào tên cao hơn khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất, sau đó vọt mạnh vài bước, quay sang tên lùn đang hằm hằm hung khí tung ra một cú đấm móc.

Cảm giác được đối phương xuất quyền, tên lùn giật mình kinh hãi, vội tung tay đỡ. Cốp, khớp cổ tay trái nhức buốt khiến hắn lĩnh giáo được uy lực của đối thủ.

Lương Thần tung ra một quyền, ngay sau đó lại tung ra một quyền khác, liền đó thân thể vọt về phía trước, bắt chặt cánh tay đối thủ, tung gối vào bụng y.

Tên lùn luống cuống chân tay không biết đối phó thế nào với sự tấn công của anh cảnh sát, hai tay vừa ôm bụng ngăn cản đòn nguy hiểm không kịp chặn tiếp đòn tiếp theo, mũi y lãnh trọn đòn tiếp theo, hoa hết mắt mũi như có ngàn ngôi sao lép bép quanh y, trong đầu ong ong không kìm được kêu lên thành tiếng đau đớn.

Lương Thần tung quyền đạp cước khiến tên lùn bò lăn ra đất. Lúc này mới xoa xoa cái trán đau, thở gấp gáp. Từ bé hắn đã đánh nhau mà lớn lên, cái gọi là loạn quyền đánh chết sư phụ già, quyền anh, húc đầu, cào cấu, nhất định có thể khiến những đối thủ không biết điều một bất ngờ lớn. Tất nhiên, khả năng của Lương Thần không chỉ có thế nhưng cách đáng trực tiếp không phương pháp này rất được hắn trọng dụng.

Nhanh chóng đánh gục tên lùn, Lương Thần quay người đạp luôn cho tên cao đang định bò dạy một cước, làm hắn một lần nữa úp mặt vào tuyết.

Vỗ vỗ hai tay Lương Thần hài lòng nhìn hai tên ngã trên tuyết, rồi giơ tay kéo cửa xe. Trực giác cho hắn biết trong xe nhất định có điều gì mờ ám.

Cửa xe vừa mở, một thân hình mảnh dẻ, yếu đuối đập vào mắt Lương Thần. Một ánh mắt kinh hoảng, khuôn mặt xinh đẹp cắt không còn hạt máu. Cô gái bị bịt mồm bằng vải trắng, hai tay bị trói ra sau lưng. Nhìn thấy Lương Thần, cô ngay lập tức vui vẻ nhưng sau đó liền lắc đầu lia lịa.

Lương Thần nhận ra ngay cô đẹp gái đi cùng xe bị bọn Đại Hùng trêu gẹo. Ngẩn ra một lúc, lương Thần liền vội đỡ cô gái ra khỏi xe, bỏ miếng vải ở miệng cô ra, dịu dàng nói:

- Đừng sợ, mọi việc qua rồi...!

- Cẩn thận đằng sau...!

Vừa nói được cô gái vội hét, nhưng vẫn muộn một bước.

Tiếng mộc côn đánh mạnh vào sau gáy Lương Thần.

Một cơn đau nhức ập đến sau đầu, ngay sau đó Lương Thần thấy có gì đó ẩm ẩm lạnh lạnh từ đầu chảy xuống cổ.

Bốp! Lại thêm một đòn nữa, hung hăng đánh xuống đầu Lương Thần - kẻ cứng đầu vẫn chưa chịu khuất phục. Tên thứ ba từ trong xe nhảy ra ra tay ác độc nhắm giết chết Lương Thần, đánh hai đòn liên tiếp đều vào chỗ hiểm của Lương Thần. Tên giảo hoạt cố tình chờ cho Lương Thần chủ quan khi cứu được cô gái, mới tìm cơ hội thành công đánh lén đối phương.