Tiếp theo là Lý Nha Nội bước vào phòng. Nhìn cảnh tượng trong phòng, gã lấy tay vỗ vào ngực, làm ra vẻ mặt ngây thơ sợ hãi. Phía sau gã là Bạch Lộ. Chung quy thì cô ấy cũng là phụ nữ nên khi nhìn thấy gã đàn ông trúng đạn nằm trên mặt đất thì sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy ra khỏi phòng.

- Làm thế nào vậy? Tôi ở bên này còn chưa chuẩn bị xong rượu mang lên thì đã nghe tiếng súng nổ rồi, thiếu chút nữa là hù chết bổn thiếu gia. Tôi sợ cậu đối phó không lại với những người này.

Lý Nha Nội đứng đằng xa bịt mũi, dường như sợ hít phải không khí có máu tanh.

- Tôi thật ra là muốn giữ nguyên kế hoạch. Ai mà biết được hai tên này thấy tôi liền rút súng. Nếu tôi không phản ứng mau, còn có Đao Tử trợ giúp thì làm sao mà còn mạng đứng đây giải thích cho anh.

Lương Thần thở hổn hển, giọng điệu vẫn còn một chút sợ hãi giải thích. Tay hắn bây giờ vẫn còn run rẩy không ngừng. Đây là lần đầu tiên hắn giết người, tuy rằng là tội phạm nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái. Chung quy hắn chỉ là một cảnh sát bình thường. Cả đời này vẫn không nghĩ đến có ngày mình giết người không chớp mắt.

- Theo tôi phỏng đoán thì chắc hai tên này đã gặp qua cậu.

Lý Nha Nội vuốt cằm, sau đó dường như nhớ tới điều gì, liền nói với hai gã bảo an:

- Hai người xuống lầu, ngoại trừ cảnh sát ra thì không cho ai lên lầu. Còn nữa, mời tất cả mọi khách hàng đang thuê phòng trên này rời khỏi đây. Không cần phải giải thích.

Vào buổi sáng, tuy rằng khách không nhiều lắm nhưng khẳng định vẫn có người nghe được tiếng súng trên lầu. Dưới tình huống như vậy, Lý Nha Nội phải có giải pháp hợp lý, bảo vệ hiện trường trước khi cảnh sát đến, giải tán các vị khách để tránh tạo nên những rối loạn không cần thiết.

Lúc này Lương Thần đã lấy lại bình tĩnh, rút điện thoại gọi cho Phó trưởng phòng Tiếu, báo cáo tình huống phát sinh.

Phó trưởng phòng Tiếu và Chính ủy đại đội hình sự Hà Liên Sinh đang báo cáo những tình tiết mới nhất của vụ án cho Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó và Trưởng phòng Đinh. Đối với những gì mà Lương Thần nói hôm qua, hai người quyết định chọn phương pháp "Dũng cảm hoài nghi, cẩn thận phân tích, nghiêm mật lấy chứng". Đúng bảy giờ sáng hôm nay, từng bước hỏi cung tất cả chín nhân viên cảnh sát nhân dân tại Tây Phong.

Rất nhanh, bằng con mắt nghiệp vụ của nhiều năm làm cảnh sát hình sự, Tiếu Lập Quân hướng sự nghi ngờ vào ba người Trịnh Ba, Lâm Đại Thụ, Phùng Khải. Trong chín nhân viên cảnh sát, chỉ có ba người này là không đưa ra được chứng cứ không có mặt tại hiện trường gây án. Trịnh Ba và Phùng Khải thì lời khai mẫu thuẫn. Trịnh Ba thì nói tối hôm qua cùng với Phùng Khải chơi bài ở nhà bạn. Còn Phùng Khải thì lại khai cùng với Trịnh Ba uống rượu tại nhà mình.

Phó trưởng phòng Tiếu qua điện thoại vạch trần sự gian dối của hai người này. Còn về phần Lâm Đại Thụ thì trả lời rõ ràng là tối hôm qua cùng với hai người bạn khác ăn cơm tại nhà, còn giữ chân bạn qua đêm.

Tiếu Lập Quân lập tức xác minh cùng với vợ con Lâm Đại Thụ, bước đầu chứng minh Lâm Đại Thụ không có nói sai. Nhưng khi Tiếu Lập Quân yêu cầu liên hệ với hai người bạn ở bên ngoài thì gã lại lộ ra sự do dự. Tuy nhiên gã vẫn gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy.

Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh trao đổi một chút ý kiến, quyết định áp dụng biện pháp đặc biệt. Ba người này không thể cung cấp bằng chứng hữu hiệu thì tạm thời giam ba người này lại, phối hợp vô điều kiện với đại đội hình sự trong công tác phá án và bắt giam.

Tiếp theo, Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh đến văn phòng đại đội cảnh sát hình sự, dự định báo cáo tiến triển vụ án cho Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó và Phó trưởng phòng Đinh. Đúng lúc này, Tiếu Lập Quân nhận được điện thoại của Lương Thần.

- Cái gì?

Bình thường thái độ của Tiếu Lập Quân rất là trầm ổn, nhưng khi nghe Lương Thần thông báo thì thần sắc thay đổi, thở nhẹ ra.

- Chuyện gì vậy?

Nhìn vẻ mặt của khiếp sợ của Tiếu Lập Quân, Phó giám đốc sở Lâm trầm giọng hỏi. Trưởng phòng Đinh và Phó cục trưởng Phó cũng nhìn gã bằng ánh mắt nghi ngờ.

- Điện thoại của Lương Thần đại đội trị an!

Tiếu Lập Quân nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, khôi phục lại nét mặt bình tĩnh nói:

- Hai tên tội phạm mang súng đã bị bắt tại khu giải trí "Thời gian vàng". Vì ngăn phần tử tội phạm nổ súng giết người nên Lương Thần phải nổ súng tự vệ. Hai tên tội phạm một chết một bị thương, tịch thu hai cây súng. Ông chủ và toàn bộ nhân viên của khu giải trí đã chứng kiến sự việc xảy ra. Hiện tại, Lương Thần xin chỉ thị của lãnh đạo để có hướng giải quyết tốt nhất.

Nghe xong báo cáo của Tiếu Lập Quân, Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó, Trưởng phòng Đinh cộng thêm Chính ủy Hà Liên Sinh đều ngây người. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ thật khó mà tiêu hóa niềm vui bất ngờ này.

Bởi vì tính chất vụ án cực kỳ nghiêm trọng, chuyên án giết người cướp súng 424 đã đi vào ngõ cụt. Không chỉ nói phòng Công an thành phố Long Nguyên, phòng Công an huyện Tây Phong mà sở Công an tỉnh Liêu Đông cũng phải chịu áp lực lớn lao. Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó đã tới huyện Tây Phong trước tiên là để đẩy mạnh công tác chuẩn bị tác chiến nhưng không ai có thể dự đoán được, thời gian vụ án chỉ mới xảy ra có một ngày mà đã nhận được tin vui từ Lương Thần.

- Chúng ta cùng đi xem!

Phó giám đốc sở Lâm vung tay lên, dẫn đầu đoàn người đi ra cửa. Lấy lại tinh thần, Trưởng phòng Đinh, Phó cục trưởng Phó, Chính ủy đại đội hình sự Hà Liên Sinh cũng vội vàng đi theo. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến người ta cảm thấy không tin. Muốn chứng minh đây là sự thật thì chỉ có đích thân đến hiện trường để xác minh thôi.

Tám cái xe cảnh sát lao ra từ cổng phòng Công an huyện. Đèn, còi cảnh sát hú vang suốt cả đoạn đường, cuối cùng dừng lại tại khu giải trí "Thời gian vàng".

Nhìn thấy cảnh tượng ầm ĩ như vậy khiến cho những người đi đường cùng với những chủ quán, nhân viên gần đó chú ý. Bọn họ ác ý mà đoán rằng, có phải vị Bân thiếu lừng lẫy danh tiếng kia đã xảy ra chuyện hay không?

Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lâm Tường, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Phó Viễn Chí, Trưởng phòng công an huyện Đinh Trác, Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân, Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc, Phó trưởng phòng Đinh Trường Lâm, Chính ủy đại đội hình sự Hà Liên Sinh cùng tiến vào khu giải trí "Thời gian vàng".

Trong căn phòng Hạo tại lầu hai, Phó giám đốc sở Lâm nhìn thấy hai tên tội phạm đang nằm trên mặt đất, đồng thời cũng thấy được vẻ mặt trầm tư, cứng ngắc của anh cảnh sát trẻ.

Nhìn thấy nhóm lãnh đạo tỉnh, huyện thị, Lương Thần cảm thấy bình tĩnh một chút, tiến lên một bước hành lễ sau đó giao hai cây súng cho Phó giám đốc sở Lâm.

Phó giám đốc sở Lâm có thể cảm nhận được chàng cảnh sát kia vẫn còn đang run rẩy, trong mắt lộ ra ý cười. Ông biết đây là trạng thái khẩn trương của lần đầu tiên nổ súng giết chết tội phạm. Giao hai cây súng lục cho Chính ủy đại đội hình sự Hà Liên Sinh, ông vỗ vai Lương Thần nói:

- Tiểu Lương, cậu làm tốt lắm, tốt lắm!

Những lãnh đạo khác cùng nhìn Lương Thần bằng ánh mắt tán thưởng, nhất là Phó cục trưởng cục công an thành phố Phó Viễn Chí. Ông hiện tại đã xem Lương Thần như là một phúc tướng trong hệ thống công an thành phố Long Nguyên. Không phải sao? Sau khi chuyên án 226 kết thúc, tất cả mọi người đều cho là Công an thành phố đã hao phí thật lớn cảnh lực nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Vào thời khắc tưởng chừng như tuyệt vọng thì chàng cảnh sát này lấy sức lực của mình ra, bắt gọn hai tên tội phạm bị truy nã cấp A, lấy lại hình tượng cho phòng Công an thành phố. Với chuyên án 424 lần này, trong khi mọi người đang gánh một áp lực lớn, vì muốn điều tra ra hung thủ mà vắt hết óc. Cuối cùng, lại cũng là chàng cảnh sát này thần kỳ bắt được phần tử phạm tội. Đây là một kỷ lục phá án trong một thời gian ngắn được tỉnh Liêu Đông ghi lại.

Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác cảm thấy mừng cho thuộc cấp của mình. Vụ án được phá khiến gã như trút được gánh nặng. Ngày hôm qua bị Bí thư Lý khiển trách khiến gã một đêm không chợp mắt được. Nếu vụ án này vẫn dậm chân tại chỗ, không có kết quả thì cái chức Trưởng phòng này cũng có khả năng lên đường. Hiện tại đã quá tốt rồi. Hơn nữa lại là người của phòng Công an huyện có công phá án, gã chẳng những không lo sợ mất chức mà ngược lại có thể đạt được nhiều hơn.

Đại đội cảnh sát hình sự lập tức bắt tay vào tiếp quản hiện trưởng. Tên Tăng ca được xác định là tử vong tại chỗ, còn tên Vũ ca thì đang trong tình trạng hôn mê, được chuyển lên xe cứu thương cảnh sát. Một hàng xe cảnh sát quay trở ra mang theo Lương Thần, Lý Nha Nội và Đao Tử.

Dưới sự miêu tả của Lương Thần, Đao Tử đã trở thành người của hắn. Ngày hôm qua ngẫu nhiên xuất hiện hai tên buôn lậu ma túy đáng nghi bên ngoài đến. Theo mưu kế của Lương Thần, Đao Tử và hai tên khả nghi này tiến hành giao dịch mua bán ma túy, lấy được sự tín nhiệm của đối phương chuẩn bị câu con cá lớn, có thể hay không điều tra được manh mối quan trọng hơn. Nhưng vào thời điểm gặp gỡ sáng nay, hai gã buôn lậu ma túy không ngờ biết được thân phận Lương Thần nên dùng súng giết người hòng trốn thoát. Trong lúc nguy cấp, Lương Thần quyết định rút súng bắn chết tại chỗ một tên, dưới sự hỗ trợ của Đao Tử, làm bị thương một tên còn lại.

- Bởi vì thời gian quá gấp nên tôi không kịp thông báo lãnh đạo, tự mình hành động và gặp gỡ bọn tội phạm buôn lậu ma túy. Tuy rằng, cuối cùng tôi đã may mắn bắt được hai tên tội phạm, nhưng tôi phải tự kiểm điểm vì hành vi tự tiện hành động của mình.

Lương Thần lộ ra vẻ thẹn thùng. Mặc dù sự thật là hắn đã lập được đại công, nhưng không thể phủ nhận loại hành động này là "Đánh lẻ", nói nhẹ là "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân", nghiêm trọng hơn thì gọi là "Vô tổ chức, vô kỷ luật". Cho nên tất yếu hắn phải có một lời giải thích hợp lý.

Trên thực tế, Phó giám đốc sở Lâm cùng với các lãnh đạo khác căn bản không thèm để ý đến việc tự tiện hành động của Lương Thần. Vụ án đã được phá, cho dù là tự tiện hành động hay là mèo mù vớ phải chuột chết thì kết quả cuối cùng kia cũng vẫn xảy ra. Nếu ai không phục thì cứ tự mình soi gương xem có đủ bản lĩnh để làm điều này hay không.

Kế tiếp sự việc trở nên đơn giản, Tiếu Lập Quân và Hạ Liên Sinh tiến hành thẩm vấn Vũ ca. Biết sự việc bại lộ, Mộc Vũ giải thích vào buổi tối ngày 23, tại đồn cảnh sát nhân dân, y và Lâm Đại Thụ cùng với nghi phạm khác chuốc cho hai viên cảnh sát uống rượu say rồi tiến hành hành vi giết người cướp súng.

Lâm Đại Thụ và Mộc Vũ có quan hệ bà con. Y biết được Mộc Vũ muốn có hai cây súng thì liền nảy ra ý định giết người cướp súng. Hai người bị hại đều là những người mà y hận thấu xương bởi vì hai người cảnh sát nhân dân này đều từng cấu kết với vợ con y, trong một lần say rượu đã cười nhạo y thêm, do đó đã rước họa sát thân.

Chuyên án 424 được phá. Từ Phó giám đốc sở Lâm đến các nhân viên cảnh sát bình thường khác đều vui mừng. Nhưng lúc này, có một cuộc điện thoại điện cho Trưởng phòng công an huyện Đinh Trác.

- Tôi là Đinh Trác. A, là Cục trưởng Bộ, xin chào, xin chào!

Đinh Trác nhận điện thoại. Khi biết được ai đang gọi thì lập tức tỏ ra nhiệt tình cao giọng nói. Nhưng chỉ qua vài câu nói, sắc mặt của gã liền thay đổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Lúc này đã tan họp, Phó giám đốc sở Lâm và Phó cục trưởng Phó đang chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì thấy Trưởng phòng Đinh đang cầm điện thoại với vẻ mặt khó xử, không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Phó cục trưởng Phó dừng lại, nói giỡn một câu:

- Trưởng phòng Đinh có chuyện gì khó xử sao? Vừa lúc có ngài Phó giám đốc sở đây, anh đang cầu thần bái Phật ứng nghiệm rồi đấy.

- Cục trưởng thành phố Liêu Dương Bộ Khắc Kỷ điện thoại nói cháu trai của ông ấy bị Tiểu Lương đánh trước mặt mọi người tại huyện Tây Phong này. Ông ấy bảo tôi nghiêm túc xử lý sự việc.

Đinh Trác cất điện thoại, nhìn Phó giám đốc sở Lâm cười khổ nói. Bộ Khắc Kỷ là cục trưởng Công an thành phố Liêu Dương, cấp bậc tuy rằng cao so với gã nhưng cũng chẳng sai khiến được gã. Chẳng qua anh trai của Bộ Khắc Kỷ dù sao cũng là Phó thị trưởng thành phố Long Nguyên. Đây mới là điều khiến gã e dè.

- Đưa điện thoại cho tôi!

Phó giám đốc sở Lâm bình tĩnh nói