Nguồn: http://truyenfull.vn

Ở bên cạnh Hàn Yến Hoa và Lan Nguyệt không ai bảo ai mà cùng vểnh tai chăm chú lắng nghe. Rõ ràng, hành động kỳ lạ của Lương Thần đã khiến cho hai người cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

- Em có vài tấm ảnh vừa mới chụp, ở trong album ảnh QQ, mật khẩu là tên viết tắt của em cùng với bốn số cuối của số điện thoại di động, nếu anh muốn, có thể xem! T

Giọng nói của Diệp Thanh Oánh thể hiện một chút mất tự nhiên, sau đó vội vàng nói:

- Em đi ăn cơm, lần sau nói chuyện tiếp, hẹn gặp lại!

- Lát nữa anh sẽ xem! Hẹn gặp lại!

Tắt di động, Lương Thần thở dài một tiếng, quay người lại, chỉ thấy mẹ và cô bé Lan Nguyệt đang đứng sau hắn không xa, dùng ánh mắt chất vấn nhìn hắn.

- Con trai, là ai thế?

Hàn Yến Hoa giả vờ không để ý hỏi.

- Là một người bạn bên ngoài của con!

Lương Thần trả lời mập mờ.

- Là con gái à?

Lan Nguyệt chớp đôi mắt đẹp, trực giác nhạy bén khiến cô thốt lên một câu.

- Là con gái thì sao? Chẳng lẽ anh không được có bạn là con gái?

Lương Thần hùng hồn nói.

- Bác à, cháu chỉ thuận miệng hỏi một câu, sao anh Tiểu Thần lại phản ứng mạnh như vậy chứ?

Lan Nguyệt chớp đôi mắt to vô tội, hình như cảm thấy rất nghi ngờ mà nhìn bà Lương.

- Trong lòng nó có quỷ!

Hàn Yến Hoa trừng mắt nhìn con trai một cái rồi nói.

Lương Thần ngượng ngùng cười, hắn phản ứng quả thật hơi quá, trái lại càng khiến cho mẹ và Lan Nguyệt nhìn thấy sơ hở. Vì thế hắn vội vàng lảng sang chuyện khác:

- Tiểu Nguyệt, em mau đi học đi, anh đi chơi máy tính!

Nói xong liền chui vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại.

- Bác ơi, nhất định là anh Tiểu Thần đã có bạn gái mới rồi!

Lan Nguyệt quả quyết nói.

- Vậy sao được, bác chỉ thích Tiểu Nguyệt làm con dâu thôi! T

Hàn Yến Hoa không cần suy nghĩ nói.

Lan Nguyệt nghe xong đỏ bừng mặt, ngượng ngùng lấy tay ôm mặt.

Trong phòng ngủ, Lương Thần khởi động máy tính, đăng nhập QQ ngay lập tức, tìm thấy ID của Thanh Oánh, sau khi nhập vào mật mã chính xác, mở album ảnh QQ của cô.

Bên trong chỉ có sáu tấm ảnh chụp. Bối cảnh hình như là trong vườn trường của Diệp Thanh Oánh. Giữa tấm ảnh là Diệp Thanh Oánh mặc chiếc váy dài màu trắng, tóc dài ngang vai, cho dù là gương mặt hay vóc dáng cơ thể, đều hoản hảo không thể nói được điều gì. Và khi so sánh với ảnh mặc đồ mùa đông, trong ảnh này Diệp Thanh Oánh bớt đi vài phần lạnh lùng, nhưng lại có vẻ điềm tĩnh hơn, tràn đầy khí chất thục nữ.

Nhưng khiến cho Lương Thần giật mình chính là tấm ảnh chụp chung cuối cùng. Không sai, là chụp ảnh chung. Mà trong đó ngoại trừ Diệp Thanh Oánh, cô gái còn lại dường như rất quen thuộc với hắn. Nghi ngờ mình nhìn lầm, Lương Thần cẩn thận nhìn lại, cuối cùng xác định cô gái đang quàng vai Diệp Thanh Oánh, tay kia đang giơ ngón tay thành hình chữ V chính là em họ hắn Hàn Toa Toa!

Hai người ấy, sao lại ở cùng nhau?

Sau bữa cơm chiều, Lương Thần lái xe đưa Lan Nguyệt đến lớp học buổi tối. Theo ý Lương Thần, Lan Nguyệt nên nghỉ học, dù sao cũng chỉ là một buổi tối. Nhưng Lan Nguyệt lại sợ bà Lương phát hiện ra, hơn nữa chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi vào trường đại học, cô cũng không muốn chậm trễ việc học.

Sau khi đưa Lan Nguyệt tới cổng trường, Lương Thần đỗ xe ở một bên, xuống xe đứng dựa vào cửa xe mà châm một điếu thuốc. Mặc dù Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng đã bị tạm giam, nhưng cũng để đề phòng chuyện không may, hắn đã quyết định đưa Lan Nguyệt đi học trong mấy ngày này. Nếu trong đội không có việc gì, đại đội trưởng là hắn cho dù ban ngày hay buổi tối đều có thể nói là rất nhàn hạ! Huống chi, bây giờ hắn còn đang trong ba ngày phép.

Nhìn những ngọn đèn thắp sáng ở khu nhà dạy học bên trong vườn trường, Lương Thần xúc động nghĩ, đối với những học sinh kia mà nói, kỳ thi vào trường đại học có vai trò vô cùng quan trọng trong đời họ. Tuy không thể hoàn toàn quyết định cuộc đời của họ, nhưng ít ra sẽ có ảnh hưởng to lớn đến tương lai phía trước. Lan Nguyệt cũng vậy, nếu không có gì bất ngờ, một học sinh giỏi nhiều mặt như cô sẽ đỗ vào một trường đại học hạng nhất, từ nay về sau sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới trong trường đại học. Mà hiện tại cô lại thể hiện không muốn rời xa hắn. Cuộc sống trước mắt sẽ có một chút trống trải. Trên thế gian này không có cuộc vui nào không tàn, không biết sau vài năm nữa, khi cô bé đã tự mình bay cao thì có còn nhớ đến câu nói vui đùa lúc trước là sẽ lấy hắn chăng!

Lương Thần tự giễu cợt bản thân mà cười, hắn bỗng cảm thấy mình hơi có chút đa sầu đa cảm, có lẽ là ảnh hưởng từ cuộc chia tay với Tiểu Mạn, khiến hắn cảm thấy người ta gặp nhau rồi người ta chia tay, luôn vì ý chí của bản thân mà ra đi. "Hoa đẹp không thường nở, cảnh đẹp không thường xuất hiện. Trăng đẹp không thường tròn, người tốt không thường được vui!" Đây dường như là một quy luật mãi mãi không thay đổi.

Ngoảnh đầu lại nhìn ngọn đèn đường chập chờn hai bên đường, trong mắt hắn thoáng hiện lên nụ cười ngọt ngào của Tiểu Mạn. Đã từng có nhiều đêm, hắn hy vọng tìm lại cảm giác trước kia, khi hắn vẫn đang là sinh viên. Suy nghĩ nồng nhiệt. Cả gan làm loạn. Dám đứng dưới sân khu ký túc xá nữ mà điên cuồng gào thét, thể hiện nhiệt huyết tuổi trẻ. Còn Tiểu Mạn vẫn là cô gái nhỏ xinh xắn làm rung động lòng người, là một thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tin tưởng và dựa vào hắn!

Chuyện xưa không thể quay lại! Lương Thần thở dài thườn thượt. Cầm điếu thuốc lá đã hút đến cuối vứt xuống đất. Cứ mãi đắm chìm trong quá khứ thật là một việc đáng xấu hổ. Nắm chắc trong tay mọi thứ hiện có mới là việc duy nhất mà hắn nên làm.

Sắp xếp lại cảm xúc trong lòng, Lương Thần lấy điện thoại di động ra bấm số, sau đó để bên tai im lặng lắng nghe.

Rất nhanh, khi một đoạn nhạc ngắn trôi qua, một giọng nói dịu dàng êm tai vang lên trong di động:

- Chào!

- Chào!

Lương Thần cũng chào một tiếng, sau đó cười nói:

- Biết sai thì sửa, anh có được xem là một người tốt không?

- Trông anh kìa!

Trong di động, giọng nói của cô gái có vẻ rất vui mừng.

- Không nên kiêu căng, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, ít nhất phải đạt đến tiêu chuẩn em vẫn gọi điện thoại cho anh!

- Không thành vấn đề!

Lương Thần cười nói:

- Mọi tấm ảnh của em anh đều xem cả rồi, chỉ có tấm thứ sáu, khi nhìn thấy thì có chút ngạc nhiên. Sao cô bé Toa Toa kia lại ở cùng với em?

- Cuối cùng cũng nói một câu. Hóa ra đây mới là nguyên nhân chính khiến anh gọi điện thoại cho em?

Chiếc di động đưa tới giọng nói thản nhiên của cô gái.

- Tuyệt đối không phải!

Lương Thần vội vàng giải thích:

- Đó là nguyên nhân phụ, nguyên nhân phụ thôi. Chiếc xe cảnh sát bên cạnh anh có thể làm chứng, anh vì muốn sửa chữa sai lầm nên gọi điện thoại cho em!

- Em sẽ rút lại câu vừa rồi, anh không cần phải căng thẳng!

Một giọng cười êm tai vang lên trong di động, sau đó Diệp Thanh Oánh dịu dàng giải thích:

- Là em chủ động tìm Toa Toa, em nói ra tên của anh, cũng nói là bạn của anh. Toa Toa tin em, vậy nên cuối cùng tới tìm em cùng ra ngoài chơi. Vì có quá nhiều thời gian, tự nhiên nghĩ ra, ảnh này là ảnh chụp mấy hôm trước ở trong vườn trường, bình thường em không thích chụp ảnh, đó là lý do mà ảnh chụp không nhiều!

- Anh không nghe Toa Toa nói gì, không ngờ con bé còn học được cả cách giữ bí mật!

Lương Thần buồn rầu nói. Theo lẽ thường, sau khi Diệp Thanh Oánh tìm gặp Toa Toa, chắc chắn Toa Toa sẽ gọi điện thoại cho hắn để kiểm tra, nhưng từ đầu đến cuối, hắn lại không hề nhận được điện thoại của cô bé.

Nói chuyện vài câu, Lương Thần bỗng nhiên nhận ra mình không có gì để nói. Mà chiếc điện thoại di động kia cũng trở nên im lặng hơn, dường như có cùng tình trạng với hắn. Một cảm giác khác thường đi xuyên qua muôn ngàn dặm đường, truyền tới di động của hai người.

- À, em đang làm gì thế?

Lương Thần cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hắn là đàn ông, phải đảm nhận trách nhiệm tìm đề tài để tiếp tục nói chuyện. Vì vậy hắn đành kiên trì mở miệng hỏi.

- Đương nhiên là đang nghe điện thoại của anh!

Diệp Thanh Oánh trêu chọc. Một bên dùng tay phe phẩy, ra hiệu một nhóm người cách đó không xa gọi món ăn trước, không cần lo cho cô. Cô đang ở một nhà hàng cách thành phố Liêu Đông không xa, điều kiện vệ sinh sạch sẽ. Đồ ăn khá ngon, giá cả lại không đắt, cho nên hễ có dịp tụ họp ăn uống nhỏ thì các cô đều chọn chỗ này. Tối nay là sinh nhật của Thân Giai Lệ, bạn trai của Thân Giai Lệ mời mọi người đi ăn. Vốn định đến khách sạn Kim Thành, nhưng Thân Giai Lệ lại khăng khăng muốn chọn nơi này.

Nghe xong nụ cười trêu chọc của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần liền không nói gì. Rồi sau đó cô nói:

- Anh đang làm gì vậy?

- Gọi điện thoại cho em!

Lương Thần quyết định dùng chính câu lúc nãy để đáp trả, trả lời không cần suy nghĩ.

- Điều em muốn hỏi chính là, trước khi gọi điện thoại cho em, anh đang làm gì?

Cô gái không hề vội vàng, chậm rãi hỏi thăm.

- Ngắm tuyết rơi trên tivi!

Lương Thần nghiêm túc trả lời.

- Chẳng nghiêm chỉnh chút nào!

Giọng nói đầy oán trách của Diệp Thanh Oánh vang lên trong điện thoại:

- Nói đi, anh đang làm gì? Em biết anh đang ở bên ngoài!

- Chờ em gái anh tan học!

Lương Thần đành nói sự thật.

- Anh có em gái sao?

Giọng điệu Diệp Thanh Oánh có vẻ nghi ngờ. Theo như toàn bộ thông tin từ nhỏ đến lớn của Lương Thần do Hàn Toa Toa nói, cho tới giờ không nghe nói Lương Thần có em gái. Nếu như có thật, thì chỉ có cô em họ Hàn Toa Toa này mà thôi.

- Ban đầu không có, sau đó lại nhặt được một người! T

Ngay sau đó, Lương Thần liền đem chuyện 'Nhặt' được Lan Nguyệt kể vắn tắt cho Diệp Thanh Oánh nghe.

- Anh đúng là người tốt!

Diệp Thanh Oánh vô cùng xúc động nói:

- Nhiều năm nay anh chắc thu được không ít huy hiệu người tốt? Nếu có em cũng sẽ tặng anh một cái!