Lời tác giả: Ừm, trước tiên cảnh báo là xác suất đào hố khá lớn. Tóm lại tôi chỉ viết chơi chơi thôi.

Thời gian, tên nhân vật nếu là có vấn đề thì không cần nhắc tôi. Đòi tôi làm bảng thời gian bảng nhân vật tôi sợ là CPU của tôi sẽ tự bùng cháy...Cẩn cáo!

Lời người dịch: chỗ nào in nghiêng trong ngoặc là của tôi. Còn không in nghiêng là của tác giả. Hố này LV đọc lâu lắm rồi chờ mãi chả ai dịch nên thôi đành tự dịch vậy vì đọc bản tự mình cv nản quá =))

Hố mới đào, ai nhảy không?

***

Trên đường cái quan, một người một ngựa lẻ loi bước chậm.

Ngựa là ngựa tốt, vị lang quân mặc quan phục màu đen thẳng lưng kiên nghị, dáng vẻ tuấn tú. Bụi bặm gió sương cũng không che nổi sắc đẹp, lại thêm đúng tiết xuân thì ấm áp hoa nở gió vờn, khiến cho ai nấy nhìn thấy đều sáng ngời ánh mắt.

Ấy là cảm xúc "Chơi xuân, hoa hạnh rụng đầy đầu. Trên đường kìa ai niên thiếu thật phong lưu."Đã tới gần huyện Đào Nguyên, chốn nhà quê mấy cô gái còn son lẫn vài chị mới gả chồng chưa lâu vẫn còn can đảm lắm, liếc thấy bóng chàng kia ngon mắt, ném hoa ném quả còn coi là buông lời khen ngợi nhẹ nhàng, chứ còn túm bè gọi bạn mà trêu mà ghẹo khiến tiểu thư sinh sợ chạy mất dép ấy là chuyện thường... Này không vừa mắt đây còn chẳng thèm đối xử như thế đâu nhé.Nhưng lần này các cô các chị vừa cầm lên bó hoa dại mớ quả tươi, chờ vị thiếu niên lang kia giục ngựa lại gần, đập vào mắt là chiếc túi thơm thêu bách hoa giắt ngang hông người ấy, cùng với vóc dáng thon thả lả lướt kia... nụ cười trên mặt họ lập tức tắt lịm, bàn tay ngoắt cái cất hết hoa a quả a vào trong giỏ, không thèm lãng phí đến một ánh nhìn.

Ngon mắt để làm gì? Đẹp mã có ích chi? Cho dù có thêm tầng áo nhà quan phủ ngoài đi nữa, đấy vẫn là con gái nha! Là-con-gái-đó!

Nói đúng hơn, ấy là một vị thư lại, đã thế lại còn là một nữ thư lại.(Lại trong quan lại, là một vị trí trong hệ thống hành chính xưa. Thư lại hoặc tư lại 胥吏 là một chức lại nhỏ).

Đại Yến đã trải qua ba triều nữ đế, lại chánh vốn được coi trọng trước nay, không còn nằm trong chế độ "cha truyền con nối, anh truyền em nối" , cũng không còn là các loại ngoài biên chế nhà nước kiểu sư gia phụ tá, mà đã trở thành một vị trí nằm trong biên chế chính thức. Lại bộ cũng đã sớm cải cách, được tách thành Quan ty và Lại ty, không cái nào lẫn với cái nào.

(Tôi tự xuyên qua để giải thích thêm một chút, thư lại có thể coi như đám công chức nhà nước có xuất thân tốt nghiệp tú tài ấy. Còn quan thì xuất thân từ tiến sĩ. Ở chỗ này, cả hai đều dựa vào việc thi tuyển mà nhận chức ấy.)

Không quan tâm đến xuất thân gia thế, càng không để ý đến giới tính ra sao. Chỉ cần thi đỗ là có thể trúng tuyển, có thể phân bố đến các địa phương đang thiếu người để làm việc. Quan có chín phẩm, lại cũng có chín cấp. Các cấp của lại tương ứng thấp hơn phẩm của quan một bậc. Nói cách khác, một viên lại lục cấp có thể ngồi ngang hàng với một vị quan cửu phẩm. Và không phải cứ làm quan là có thể vênh váo hất mặt sai khiến lại.

Địa vị của lại cũng do đó cũng được tâng cao, các vị nữ lại hiếm hoi trong số đó càng được gọi đùa là "cận thần của Đế mẫu", nghe nói do họ có quyền được dâng mật tấu trực tiếp cho nữ đế.

Nhưng vị nữ lại này bị nhìn nhầm thành thiếu niên lang xinh trai tuấn tú không phải vì nàng mặc quan phục cổ tròn màu đen. Mà thật ra, kiểu cách đồng phục của lại hoàn toàn giống nhau không phân biệt nam nữ, áo bào đen đi ủng đen cả loạt. Cơ mà đám nữ lại của hiếm kia hầu như đều làm công việc văn thư nhẹ nhàng trong nha môn, nơi nào mà chu đáo nữa thì còn bày riêng một phòng cho nữ lại làm việc, xuề xòa lắm cũng phải làm cái bình phong che chắn. Họ được gọi là các thiên kim chốn nha môn, vừa trang trọng vừa sang quý. (aka nói đại là chảnh cho xong!)

Nữ lại làm việc bên ngoài rất ít, đừng nói đến việc cưỡi ngựa thành thạo đến thế, lại còn không phải để đi tùy tùng cho ai, bên hông còn đeo bội đao, càng khiến người ta chú ý.

Cô gái ấy cứ thế giục ngựa thong thả vào trong huyện thành, thản nhiên xuống ngựa giữa đám ánh mắt nhìn chằm chằm, ung dung bước vào nha môn, nộp lên công văn chuyển công tác, coi là ra mắt ngày đầu.

Tào thư biện chuyên trông coi nhân sự của nha môn thấy thế suýt rơi tròng mắt. Vị cô nương tên là Đường Cần Thư này một mình một ngựa bôn ba suốt trăm dặm đường từ huyện Sơn Câu xa tít mù tới đây nhậm chức. Một cô gái mới chưa đầy mười sáu tuổi đã có thâm niên hai năm làm nữ lại, mà kết quả khảo hạch cả hai năm đều là ưu dị.

Ưu dị bạn biết nghĩa là gì không? Bình thường hàng năm khảo hạch quan lại có ba mức: "Liệt, Khả, Ưu" (Xấu, Được, Tốt). Cao hơn ưu cũng có, nhiều nhất là đặc ưu (đặc biệt tốt). Nhưng mà nếu có công lao đặc biệt thành tích xuất sắc, còn có thể nhận được tiêu chí hiếm có khó tìm hơn cả đặc ưu, ấy là ưu dị (Xuất sắc).

Nhìn lại sơ yếu lý lịch của người ta xem. Đi cứu trợ thiên tai, xử lý được loạn phỉ, gϊếŧ được sơn tặc, khiêng được hàng cống thuế. Đây không hề có tí nào gọi là phóng đại nói quá, từng hàng từng việc đều liệt kê rõ ràng. Làm việc dưới quyền của Văn Chiêu đế, còn gọi là "bà chủ quầy Mộ Dung", mấy trò giả tạo lý lịch phóng đại công lao là con đường nhanh nhất dẫn đi gặp đao phủ, nên lâu rồi không ai dám làm.

Tào thư biện liều chết mà len lén liếc Đường Cần Thư, ui cha cô gái này mi thanh mục tú, toàn thân toát ra khí chất của kẻ có học, phong độ ung dung ra vào biết lễ, dáng vẻ ngời ngời đoan chính nghiêm trang. Ở cái huyện Đào Nguyên khỉ ho cò gáy này thật sự có thể khen một tiếng đẹp xuất sắc.

Cơ mà nhìn trái nhìn phải đều thấy có vẻ đây chỉ là một tiểu nương tử dịu dàng lịch sự. Ừ thì cô nàng có đeo bội đao. Cái huyện nhỏ này không có phong tục đó nhưng là ở trên trấn trên phủ các công tử đeo đao đeo kiếm nhan nhản ngoài đường, có cả mấy tiểu thư cũng thích bộ dạng đó. Nhưng mười người thì phải đến bảy kẻ không biết cách rút ra khỏi vỏ, thuần túy là đeo chơi cho oai.

Nhưng là theo lý lịch, vị Đường quan nương này, trong tay ít nhất đã có ba mạng người.

"... Đường Cần Thư?"

"Có hạ quan." Cô nàng rất kính cẩn cúi người ấp tay làm lễ, nét mặt vẫn lạnh nhạt không thay đổi.

"Con gái con đứa ai cho lấy trộm lý lịch anh trai hả?" Thư biện xụ mặt gắt. "Chơi kỳ cục!"

Cô sững người, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng lên. Rõ ràng mình là có lý lịch thông báo rõ ràng, giấy tờ văn kiện đầy đủ hết... Ừ thì có cả tranh chân dung, cơ mà mấy thứ này bình thường chẳng bao giờ ghi rõ giới tính... Mặc dù cô có đeo túi thêu bách hoa ngự ban để chứng tỏ thân phận là nữ lại, nhưng là người ta từ chối hiểu nha.

Ừ thì lý lịch của cô cũng hơi khiếp thật... Nhưng là Bành huyện lệnh cứ ngoan cố phải ghi rõ ràng đầy đủ hết, bảo là như thế về sau mới lên chức dễ dàng tương lai rộng mở được.Chỉ có thể nói, được quan trên ưu ái không phải là phúc phận ai cũng có thể hiểu nổi và sử dụng.

Đúng lúc Tào thư biện khăng khăng muốn gửi công văn khẩn cấp để hỏi cho rõ ràng, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau. "Đường gia biểu muội? Kiều Kiều?"

Cách nhà cả ngàn dặm lại nghe người ta gọi nhũ danh của mình, thật đúng là không khác gì châm đuốc đốt hai tai, đến cả lỗ tai cũng nóng rực.

Ghét nhất là bị gọi Kiều Kiều này kia.

Người nhận ra cô là Nhan chủ bộ Nhan Cẩn Dung, bị ánh mắt lạnh lẽo của Đường Cần Thư xoẹt qua một cái lập tức rùng mình, hầy dà sát khi ngập trời như hóa thành thực thể, khiến chàng ta lập tức chuột rút chân.

Nhất định là ta nhìn lầm rồi.

Đường Nhan hai nhà là thông gia thân thiết. Đường tỷ của gã còn gả vào nhà họ Đường thành chị dâu của Đường Kiều Kiều nữa. Đường Kiều Kiều ấy, gã biết mà. Cô nàng nhỏ hơn gã hai tuổi, là một cô bé ngoan ngoãn và điềm đạm. Tuy là mấy cô nàng xuất thân gia đình võ tướng bình thường đều phải luyện ít bài quyền cước, phải đủ tư cách cưỡi ngựa bắn cung... Được rồi, "đủ tư cách" ấy mà, cụ thể thế nào thì ai cũng hiểu, đúng không?

Hồi nhỏ gã còn uýnh lộn với đám chị em nhà họ Đường suốt, Đường Kiều Kiều luôn là đứa rúm lại đứng ngoài nhẹ nhàng khuyên bảo, nói con bé nhã nhặn thứ nhì không ai dám xưng thứ nhất.

Không thể nào, không thể nào, Kiều Kiều làm sao có thể trở nên đáng sợ như thế... Hay là đường tỷ muội? Nói đâu xa Đường Nguyên Nương, đêm tân hôn cầm gậy chạy đuổi theo chú rể tán loạn khắp vườn... Đích trưởng nữ của Đường gia, uy phong của con nhà võ tướng nhất định phải có.

"... Nhan gia biểu ca?" Đường Cần Thư bỗng ngạc nhiên. "Sao huynh lại ở đây?"

Nhan chủ bộ chợt cảm thấy tất cả màu sắc rực rỡ trong đất trời bỗng dưng biến mất, hóa thành hai màu đen trắng.

Trên đời này, không còn chuyện gì bi ai hơn là thấy biểu muội vốn ngây thơ chân chất lịch sự đáng yêu, chỉ vài năm đã biến thành mụ dạ xoa nữa rồi.

Cô ấy lại còn... đeo bội đao. Vỏ đao cũ kỹ, cán đao bóng loáng vì được vuốt ve nhiều lần, là đồ vật thường dùng đến.

Chẳng lẽ đây là số mệnh khó tránh của con gái họ Đường, không thể không dũng mãnh như hổ nhanh nhẹn như báo ư? Thật quá bi ai mà.

Mãi hồi lâu gã mới khàn giọng nói. "Ta nhậm chức chủ bộ ở đây. Còn Kiều Kiều muội..."

Vốn gã còn ôm hy vọng mong manh, không ngờ Đường gia biểu muội chỉ trong một giây đã hóa thành vẻ mặt Tu La, sát khí ngút trời ập vào mặt. "Hạ quan Đường Cần Thư."

Nhan chủ bộ, Nhan chủ bộ muốn khóc... "Ừ... Ta biết tên thật của muội mà."

Cuối cùng Nhan chủ bộ đứng ra bảo đảm, khiến Đường Cần Thư thuận lợi mà nhận chức, nhận chỗ ở mới được phân công, cuối cùng cũng không cần phải nghiến răng nghiến lợi cay cú. Cô cũng rất lịch sự khách sáo cám ơn vị biểu ca bắn đại bác ba đời mới tới này, sau khi làm đủ lễ tiết chu đáo, tặng quà ra mắt, hoàn toàn không có gì có thể bắt bẻ về quy cách.

Nhưng là... Nhan Cẩn Dung Nhan chủ bộ sắc đẹp hơn người lại vì thế mà mua say một tràng than trời trách đất.

Thời kỳ cô gái nhỏ đáng yêu xinh xắn thật là quá ngắn ngủi, tháng năm hóa thành bà cô đáng sợ quả thực quá dài.