“Quân, ngươi làm sao vậy, có phải rất lạnh hay không?” Ngụy Tử Tề quay đầu nhìn khuôn mặt Ngạo Quân mà chính mình cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần thân thiết hỏi.

Vô nghĩa! Đương nhiên lạnh, trời lạnh như thế mà còn nghị sự gì a! Thế nào cũng phải đem nàng từ trên giường dậy. Hơn nữa, nghị sự vài lần trước cũng không thấy có thông tri quân sư nàng như vậy a! Lần này như thế nào đã nhớ đến còn có quân sư này! Bất quá nàng đương nhiên sẽ không nói với Ngụy Tử Tề như vậy, toàn bộ quân doanh, chỉ có hắn đối tốt với nàng nhất , cho nên cũng cam chịu cho hắn gọi nàng là Quân.

“Không có việc gì, đi thôi!” Ngạo Quân khoát lại áo choàng, hàm hồ nói.

Ngạo Quân cùng Ngụy Tử Tề sóng vai hướng chủ trướng mà đi, dọc theo đường đi chứng kiến những binh lính khác với lúc trước rất nhiều . Quân doanh thao luyện rất tích cực, phần đông binh lính trên mình chỉ độc có chiếc áo đơn đang luyện quyền, đội ngũ chỉnh tề, động tác ngay ngắn hữu lực, người người tinh thần chấn hưng, tại trời lạnh như vậy vẫn chảy mồ hôi. Ngay cả lính gác tinh thần cũng rất phấn chấn, lưng thẳng thắn, không thấy có điểm buồn ngủ.

Tuy rằng chán ghét Âu Dương Cẩn Hiên, nhưng ở mặt trì binh trong quân đội, Ngạo Quân vẫn không thể không bội phục hắn, quả nhiên không hổ là ‘Chiến thần’, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có thể đem một quân đội không hề có sĩ khí đào tạo thành tinh binh dũng mãnh như bây giờ, lợi hại lợi hại. Nếu hắn không phải vừa thấy mặt nàng liền nói toàn những lời kỳ lạ, làm hại nàng sinh khí, có lẽ nàng hội hảo hảo cùng hắn ở chung, cũng không giống như bây giờ vừa nhìn thấy đã ghét, không có một lần nào rời khỏi mà vui vẻ.

“Quân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Đến rồi.” Đến bên ngoài trướng doanh chủ, thấy Ngạo Quân không biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không phát giác đã đến nơi , Ngụy Tử Tề không thể không nhắc nhở nói.

“Nga, không có gì, chúng ta vào đi thôi!” Nói xong dẫn đầu đi vào. Không biết vì cái gì lại nhớ đến muốn gặp Âu Dương Cẩn Hiên, tâm nàng vốn bình tĩnh vô ba liền nổi lên gợn sóng.

Thấy hai người tiến vào, tất cả mọi người vốn đang náo nhiệt thảo luận liền ngừng lại, đồng loạt nhìn về hướng hai người, nhất thời toàn bộ nội trướng yên tĩnh không tiếng động. Thẳng đến khi hai người đều tọa hạ, mọi người mới phản ứng lại.

“Ha ha…… Mạc Quân sư, như thế nào mặc thành như vậy, rất lạnh a? Nhược như vậy như thế nào hảo? Hiện tại đã như vậy, chờ nhập mùa đông sẽ thành ra cái gì a? Ha ha ha……” Triệu Chi Dương cười ha ha chỉ vào Ngạo Quân cười trêu nói, Hồng, Bạch, Trần, Vương vài vị tướng quân vừa nghe cũng không khách khí ha hả cười theo.

Có lẽ khi bọn họ mới gặp Ngạo Quân hội kinh diễm cho mỹ mạo của y, nhưng dù sao bọn hắn cũng là kiêu tướng trên chiến trường, bao nhiêu người đều xem thường Ngạo Quân là ‘Tay không có sức bắt gà’‘Tiểu bạch kiểm’, nhớ ngày đó bọn họ cũng khinh thường Ngụy Tử Tề là tướng quân thư sinh vậy, sau đó Ngụy Tử Tề dũng mãnh thiện chiến làm cho bọn họ bị thuyết phục . Hiện tại Ngạo Quân trừ bỏ ngăn cản bọn họ xuất binh làm lộ ra một chút thông minh, cũng không có biểu hiện ra tài năng gì, lập hạ chiến công gì, thậm chí bọn họ đều hoài nghi Ngạo Quân căn bản chính là gian tế, cho nên dưới tình huống này, trừ bỏ Ngụy Tử tận gốc vốn là không có người nào hòa nhã với Ngạo Quân.

Ngụy Tử Tề vừa định vì Ngạo Quân xuất đầu, đã bị Ngạo Quân ngăn trở, chỉ thấy Ngạo Quân cởi bỏ áo choàng, vẫn như cũ một thân trắng noãn, không phải vì lời nói của Triệu Chi Dương, mà là trong nội trướng có hỏa lò ấm áp vô cùng . Ngạo Quân ngẩng đầu, thanh âm đạm mạc nhưng làm cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng:“Triệu tướng quân cũng không cần vì Mạc Quân mà để ý , Mạc Quân đã nói nội trong ba tháng đánh bại Thương Liêu quốc, cho nên quân ta căn bản không cần đợi đến mùa đông mới thắng, không phải sao?”

“Hừ…… Ba tháng? Ngươi……” Triệu Chi Dương muốn phản bác, chỉ thấy Cẩn Hiên nâng tay lên, không có biện pháp chỉ có thể bế thanh , các tướng quân của hắn cũng đình chỉ cười, nội trướng lại khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Cẩn Hiên.

Mà Cẩn Hiên lại nhìn chằm chằm Ngạo Quân, từ lúc nàng tiến vào, tầm mắt của hắn đã không rời khỏi y, y là bình tĩnh như vậy, thong dong như vậy,nhân vật như vậy nếu không phải gian tế thật là tốt biết bao nhiêu! Nếu y thật là thiệt tình trợ hắn thật là hảo bao nhiêu, nếu không phải nam tử, kia……

Hướng đến Cẩn Vương gia cơ trí anh minh lúc này cũng cảm thấy lẫn lộn , nhớ lại ngày đó Y Thiên Y Hàn hướng hắn hồi báo lai lịch của Mạc Quân:

“Vương gia.” Y Thiên, Y Hàn cung kính nói.

“Như thế nào.”

“Vương gia, Y Thiên đến Lạc Vân phủ nha đã tra ra, Mạc Quân quả thật là người Mạc gia thôn, hắn là nghĩa tử của đại phu Mạc gia thôn, lúc nhỏ vì thân thể không tốt, cho nên vẫn ở tại cô gia, một tháng trước mới trở lại Mạc gia thôn.”

“Nga, hắn thật sự là người Mạc gia thôn?” Cẩn Hiên giống như đang hỏi Y Thiên, lại giống như đang lẩm bẩm. Chẳng lẽ hắn hiểu lầm y , y nhập quân doanh thật là vì báo thù cho Mạc gia thôn?

“Nhưng Y Hàn lại tra ra kết quả không giống như vậy.” Một bên Y Hàn nói.

“Kết quả không giống như vậy?”

“Dạ, Y Hàn đến vùng lân cận Mạc gia thôn là Trương gia thôn, biết được vài thôn phụ cận đều tương truyền Mạc Quân diện mạo tuấn mỹ, cho nên cơ hồ nữ tử nào chưa lấy chồng cũng muốn gả cho Mạc Quân, đều nhờ bà mối tới cửa cầu hôn, bởi vậy đối với chuyện Mạc Quân, cũng đặc biệt chú ý. Y Hàn hỏi trưởng thôn nơi đó một chút, trưởng thôn nói tháng trước Mạc Quân là do đại phu ở bờ biển cứu về, sau vì báo ân mới nhận phu phụ đại phu làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu . Căn bản không phải như hồ sơ trong phủ nha Lạc Vân.”

“Mạc Quân lai lịch thực sự không rõ ?” Nghe Y Hàn nói xong, gương mặt Cẩn Hiên vốn lãnh tuấn lại càng trầm đi vài phần, xem ra hắn không hiểu lầm y, người này thật sự có vấn đề.

“Dạ, trưởng thôn cũng nói không biết Mạc Quân đến từ chỗ nào, nguyên lai là người nào, hắn nói ngay cả Mạc gia thôn cũng không có người biết.”

“Hừ, khá lắm Mạc Quân, xem ra còn thật thần bí , hảo, bổn vương thích nhất khiêu chiến thần bí, xem bổn vương như thế nào đem mặt nạ lạnh như băng của ngươi cấp kéo xuống, nhìn xem diện mục chân chính của ngươi rốt cuộc là cái gì?” Cẩn Hiên cười lạnh nói. Lại không biết trong quá trình hắn đem mặt nạ lạnh như băng của Ngạo Quân kéo xuống, chính mình cũng đã bị hãm sâu vào, cho đến không thể tự kềm chế.

“Vương gia, Vương gia……” Ngụy Tử Tề khó hiểu kêu, Vương gia vì cái gì nhìn chằm chằm Quân? Nhìn về phía các vị tướng quân của hắn, bọn họ đều hiện ra một vẻ mặt mê hoặc nhìn Vương gia.

Cảm giác được tầm mắt như có ánh lửa, Ngạo Quân cũng theo tầm mắt nhìn về phía Cẩn Hiên, nhất thời, bốn mắt nhìn nhau. Là ta nhìn lầm sao? Vì cái gì trong mắt Âu Dương Cẩn Hiên như sao cao ngạo kia lại thấy được mê mang, thậm chí thống khổ, còn có một loại không rõ tư tình, đó là cái gì? Vì cái gì vừa nhìn đến ánh mắt thâm thúy này, tâm của ta không chịu được khống chế mà nhảy mãnh liệt. Ngạo Quân không sợ nhìn lại Cẩn Hiên, nhưng trong lòng cũng là ngàn tư trăm chuyển.

“Khụ…… Nghị sự đi!” Phục hồi tinh thần lại Cẩn Hiên thấy trong nội trướng các vị tướng quân đều vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, mất tự nhiên ho nhẹ nói.

Bởi vì Ngạo Quân cùng Ngụy Tử Tề tiến vào mà đánh gãy không khí nên hội nghị lại bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, Cẩn Hiên không nhìn Ngạo Quân, chính là trong lòng nghi hoặc lại càng sâu : Vừa nãy ở trong mắt của y hắn nhìn không ra một chút tạp chất gì, ánh mắt của y là xinh đẹp như vậy, thuần khiết như vậy. Ánh mắt là nơi dễ dàng nhất để nhìn ra nội tâm của một người, cho dù người đó hành động cao tới đâu, ánh mắt cũng sẽ bán đứng mà nói lên hết thảy, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn ra. Là hắn hiểu lầm y, y căn bản không phải là gian tế, mà là thiệt tình muốn trợ hắn , hay là hành động của người này thật sự rất cao , cao đến ngay cả hắn cũng nhìn không ra một chút sơ hở.

“Ân, Vương gia, trải qua mấy lần chiến dịch này, Thương Liêu quốc căn bản là lợi dụng địa thế hiểm trở, dẫn dụ quân ta xâm nhập, sau đó tái đánh bất ngờ, làm cho quân ta tổn thất nghiêm trọng.” Bạch tướng quân dẫn đầu tiếp tục lời nói đang dang dở.

“Đúng vậy! Mụ nội nó , Thương Liêu quốc căn bản là không đem hết toàn lực ra, hình như bọn họ ở đâu đó mà đùa giỡn với chúng ta, đem quân ta đùa giỡn xoay vòng, nếu không phải Vương gia nhìn thấu âm mưu của Gia Luật Ưng, nói không chừng, quân ta đã sớm toàn quân bị diệt .” Hội nói như vậy trừ bỏ Triệu Chi Dương còn có thể là ai.

“Mỗi lần giao chiến, chỉ đánh vài cái, quân Thương Liêu liền bỏ chạy, kì thực là đem quân ta dẫn vào cạm bẫy. Từ khi nhìn thấu âm mưu của quân địch, bọn họ chạy, quân ta cũng không tái truy, tuy nói tướng cùng quân sĩ của ta không thương vong quá nhiều, nhưng cứ như thế, sĩ khí tất thất, đến lúc đó, nếu Gia Luật Ưng tập trung binh lực lại đánh một nhất kích, quân ta sẽ gặp nguy.” Hồng tướng quân vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ không có kế nào khả thi.

Những người khác vừa nghe, cũng lắc lắc đầu, đồng loạt nhìn về phía Cẩn Hiên, lúc này cũng chỉ có thể nhìn Vương gia .

“Các vị tướng quân nói không sai, mấy lần chiến dịch này quả thật làm cho quân ta tổn thất nghiêm trọng.” Cẩn Hiên ngữ khí không mang theo một tia cảm xúc làm cho người ta nghĩ đến hắn chính là đang nói tới thời tiết hôm nay tốt lắm, nhưng các vị tướng quân đều sớm thành thói quen Vương gia bọn họ hỉ giận không hiện ra sắc mặt, chỉ lẳng lặng nghe, Cẩn Hiên nhìn mọi người một chút, lại nói:“ Quân ta mặc dù đã thích ứng thời tiết giá lạnh của đất Thương Liêu, nhưng cùng Thương Liêu giao chiến vài hồi, sĩ khí cũng đã sắp mất. Bổn vương tin đây là mục đích của Gia Luật Ưng, mặc kệ quân ta tiến vào hay lui ra đều rơi vào cạm bẫy do hắn thiết lập. Cho nên…… Lần chiến dịch tiếp theo phải thắng không được bại.”

“Dạ.” Lại là tiếng vang đều nhịp.

Nhìn thoáng qua bản đồ địa hình, Cẩn Hiên lại nói:“ Với địa hình có những ngọn núi quỷ dị này, nhất là khi Thương Liêu đóng quân ở Thương Hà Pha, Gia Luật Ưng chính là lợi dụng địa hình như vậy, dẫn dụ quân ta xâm nhập, làm tiêu hao sĩ khí quân ta. Hắn có thể lợi dụng địa hình làm quân ta như ‘Cuống hoa viên’, quân ta cũng có thể dùng gậy ông đập lưng ông.” Trong mắt thâm thúy chớp động bí hiểm.

“Phương pháp này của Vương gia rất tốt! Hừ, đến lúc đó lão Triệu ta nhất định sẽ đánh cho bọn họ phải bỏ chạy, sau đó một phen diệt hết bọn họ, để tế linh hồn của các vị huynh đệ đã chết, bằng không, lão Triệu ta sẽ không mang họ Triệu nữa.” Cẩn Hiên vừa nói xong, Triệu Chi Dương liền vỗ tay tán thưởng, Vương gia bọn họ quả nhiên cao minh, hiện tại hắn cũng đang liên tưởng đến cảnh binh lính Thương Liêu chạy đến mệt chết khiếp, sau đó hắn không cần tốn nhiều sức cũng có thể diệt hết đối phương.

“Nhưng quân ta đối với địa hình nơi này còn chưa hiểu biết. Như thế nào có thể……” Ngụy Tử Tề phát ra nghi vấn.

“Sợ cái gì? Lão Triệu ta trong khoảng thời gian này cũng quá nhàn rỗi, bản đồ địa hình nơi này lão Triệu ta đã sớm nghiên cứu hơn cả trăm lần .”

“Tính như vậy cũng được, nhưng vô luận thế nào cũng là chưa kiểm tra qua địa hình thực tế, vẫn kém so với tướng sĩ Thương Liêu sinh trưởng ở nơi này đối với địa hình tại đây vô cùng hiểu biết. Bằng không quân ta vì cái gì lại bị thảm bại như thế.”

“Nói vậy cũng đúng, đúng rồi, Lý tướng quân không phải từng đi qua Thương Liêu quốc sao?” Nói xong nhìn về phía Lý tướng quân luôn luôn trầm mặc ít lời.

“Mạt tướng mặc dù từng tới nơi này, nhưng lưu lại không bao lâu, bởi vậy đối với địa hình nơi đây cũng giống như các vị, cũng phải đem theo bản đồ mới có thể đi được , cho nên mạt tướng không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Kia làm sao bây giờ?” Tất cả mọi người không có kế nào được xem là khả thi, chỉ có thể nhìn về phía Cẩn Vương gia, tin tưởng nếu Vương gia nói như vậy hẳn đã có kế sách ứng đối.

“Các vị tướng quân nói vậy cũng không phải không có lý” Cẩn Hiên tâm cũng đầy suy tư mà đứng lên, lần này giao chiến có lẽ là từ lúc hắn lên chiến trường tới nay, gặp được một trận chiến khó đánh nhất, Gia Luật Ưng cũng là đối thủ khó đối phó nhất. Nếu tái bại, hậu quả thật sự không thể nào lường được. Đột nhiên nhớ tới chuyện Y Hàn hướng hắn hồi báo, một ý tưởng ở trong đầu dần dần hình thành, hắn quyết định liều một phen. Con ngươi đen thâm thúy chớp động bí hiểm, tiếp tục nói:“Bất quá, có lẽ có một người có thể giúp chúng ta.” Nói xong nhìn về phía Ngạo Quân thật lâu không mở miệng, lại phát hiện y…… Thế nhưng y……