Khách sạn Hải Thiên tọa lạc vùng ngoại ô Tân Hải. Tuy là một chỗ hẻo lánh nhưng vì có ưu thế là nằm ven biển nên từ khi đưa vào hoạt động rất đông khách, trở thành một nơi thư giãn lý tưởng cho những nhóm xã hội thượng lưu. Từ cửa sổ nhìn ra biển, thấy những đợt sóng thủy triều lên xuống, cụng một ly bia với bằng hữu hoặc độc ẩm một mình thì thật là tuyệt.

Sau khi xuống xe ở nội thành Tân Hải, bốn người An Tại Đào chạy xe thẳng đến khách sạn Hải Thiên. Nhưng khi vừa đến cửa khách sạn, An Tại Đào nhận được điện thoại của mấy đồng nghiệp bên báo Tân Hải Thần. Một là của Trương Cương, một là của Lý Tương. Còn có một người mà hắn không ngờ đến là Tôn Lan. Hắn lúc này mới nhớ đến, hôm nay hắn có một cuộc hẹn tụ họp với các đồng nghiệp ở tòa soạn.

Sau khi định thời gian và địa điểm gặp mặt với Trương Cương, An Tại Đào do dự một chút rồi mới gọi điện thoại cho Tôn Lan.

Sau khi nghe Tôn Lan mời hắn đi ăn cơm, An Tại Đào cười ha hả nói:

- Chủ tịch Tôn quá khách khí rồi. Tối nay tôi có cuộc hẹn với các đồng nghiệp ở tòa soạn ở hộp đêm Mai Viên. Nếu như lãnh đạo có thời gian thì không ngại đến chung vui với chúng tôi.

Tôn Lan ngẩn ra, chợt mỉm cười:

- Thôi đi, tôi sẽ không tham gia đâu. Tiểu An, nếu cậu có việc bận thì hôm nào tôi sẽ mời cậu. Chúng ta vẫn có thời gian mà. Lần tới cậu không được từ chối tôi đâu đấy nhé.

An Tại Đào mỉm cười:

- Sao lại có thể như vậy chứ? Lần tới tôi sẽ mời lãnh đạo ăn cơm để cám ơn thời gian qua lãnh đạo đã quan tâm đến tôi.

Sau khi khách sáo với Tôn Lan thêm vài ba câu, An Tại Đào cúp điện thoại.

Con người là như vậy đó. Đừng nhìn hắn trước mắt chỉ là một thư ký nho nhỏ cho văn phòng Thành ủy nhưng hai ngày qua, hắn đã nhận được rất nhiều lời mời dùng cơm của các lãnh đạo tòa soạn báo Tân Hải Thần. Nếu hắn chỉ là một phóng viên như trước kia, họa chăng là con rể của Hạ Thiên Nông thì nhóm lãnh đạo ở tòa soạn báo Tân Hải Thần này cũng chưa chắc đã hạ mình mời hắn đi ăn cơm đâu.

Thư ký của Bí thư Thành ủy chẳng khác nào là tâm phúc của Bí thư. Hơn nữa, An Tại Đào là do đích thân Bí thư Thành ủy đề bạt đến văn phòng Thành ủy làm việc. Hơn nữa, hắn lại là con rể của Phó chủ tịch thành phố, lại đã tham gia vào khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức. Nhóm lãnh đạo của Tân Hải Thần không khó để đoán ra được tương lai tốt đẹp của hắn. Bước tiếp theo, Đỗ Canh sẽ hoàn toàn nắm giữ cục diện chính trị của Tân Hải, và Hạ Thiên Nông sẽ tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ. Khi đó, địa vị của An Tại Đào còn tiến lên rất nhiều.

Quan trường, trên thực tế là một vòng tròn quan hệ và giao tiếp phức tạp. Càng tiến vào vị trí trung tâm thì lại càng rắc rối. Nếu có một người quen nắm quyền lực ở vị trí trung tâm thì tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Tuy rằng, báo Tân Hải Thần chỉ là một đơn vị sự nghiệp trong giới truyền thông, không có liên quan đến quan trường. Nhưng những người quản lý báo lại thuộc nhóm quản lý cấp phó cục. Nói cách khác thì địa vị cũng không khác gì một cán bộ nhà nước cả.

Giống như kiếp trước của An Tại Đào, Hoàng Trạch Danh vừa mới tiến vào ban tuyên truyền, trở thành Phó trưởng ban thương trực thì một Phó tổng biên tập cũng đã trao quyền cho cấp dưới để đến làm một Phó bí thư quận ủy.

Bốn người tiến vào trong khách sạn, tìm một bàn gần cửa sổ, rồi gọi một ít món hải sản và rau. Khi chuẩn bị ăn, một cô gái cao gầy, quyến rũ đi từ lầu hai xuống, cất tiếng gọi từ xa:

- Thư ký Tiểu An!

An Tại Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạn gái của Lộ Binh là Văn Hà. Hắn nhớ đến Lộ Binh đã từng nói Văn Hà là giám đốc tài chính ở khách sạn này. Nhưng người đứng phía sau quản lý chính là ông chủ Dân Thái Phùng Lộ Xuân. Hắn liền đứng dậy, gật đầu chào Văn Hà:

- Giám đốc Văn, thật là trùng hợp.

Văn Hà cười tít cả mắt. Cô vươn tay ra bắt tay An Tại Đào rồi nói:

- Đến nơi này của chúng tôi để dùng cơm mà cũng không nói trước cho chúng tôi một tiếng. Thế này đi, thư ký Tiểu An, bữa cơm này cứ tính cho tôi. Phục vụ đâu, mang cho bàn này bốn đĩa trứng cá muối và bốn con tôm hùm lớn.

An Tại Đào nhíu mày:

- Giám đốc Văn, không cần đâu. Chúng tôi chỉ tùy tiện ăn một ít gì đó. Sao lại để cho chị mời khách được?

Văn Hà lại cười hì hì:

- Cậu là bạn của Lộ Binh. Khách sạn này lại của nhà họ Lộ. Nếu cậu đã ăn cơm ở đây mà còn bỏ tiền thì chẳng phải là làm mất thể diện Lộ Binh sao?

Hai má của Văn Hà đỏ ửng, bộ ngực no tròn phập phồng sau làn áo. Cô nói nhỏ bên tai An Tại Đào vài câu khiến Hạ Hiểu Tuyết ngồi một bên phải nhíu mày lại. Cô nhẹ nhàng buông chiếc đũa trong tay, phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Vân Hà ngẩn ra, lập tức liếc nhìn Hạ Hiểu Tuyết một cái, sắc mặt càng đỏ bừng hơn. Cô tuyệt không có ý dụ dỗ An Tại Đào, chỉ có điều cô muốn kết giao với An Tại Đào mà tỏ ra nịnh bợ hơn. Hơn nữa, sau nhiều năm lăn lộn trong giới ăn chơi, nên cô theo bản năng mà xuất ra những thủ đoạn quyến rũ An Tại Đào. Nhìn thấy cô gái có dung mạo xinh đẹp, khí chất cao nhã, sắc mặt có chút không được vui nên Văn Hà lập tức đoán ra đây chính là vị hôn thê của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết. Cô cảm thấy xấu hổ, xoa xoa tay, rồi lui lại một bước, cúi đầu nói:

- Thư ký An, xin cứ tự nhiên dùng. Tôi có việc cần làm nên không thể tiếp đãi cậu nữa.

Nói xong, không đợi mọi người có phản ứng gì, Văn Hà liền vội vàng bỏ đi. Cô mặc một bộ váy áo công sở, bó sát mông, uốn éo bước đi. Bắt gặp An Tại Đào vẫn nhìn theo bóng dáng của người ta, Hạ Hiểu Tuyết trong lòng cảm thấy chua xót, cúi đầu hừ một tiếng.

An Tại Đào còn chưa nhận biết điều gì xảy ra, muốn nói với An Nhã Chi và Hiểu Tuyết vài câu thì chợt thấy Hạ Hiểu Tuyết cúi gằm mặt, ăn thức ăn một cách khác thường nên cảm thấy chột dạ trong lòng.

- Hiểu Tuyết, em ăn từ từ thôi. Coi chừng mắc nghẹn.

An Nhã Chi nháy mắt với An Tại Đào khiến hắn giật mình: "Chẳng lẽ là Hiểu Tuyết ghen? Không thể nào?

Hắn từ lúc yêu Hạ Hiểu Tuyết đến nay, cô ấy luôn tỏ thái độ dịu dàng, rộng lượng với hắn. Nhưng giờ đây lại là một cô gái đang ghen tuông khiến An Tại Đào có chút không ngờ. Nhưng nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy thoải mái. Dù sao thì cô cũng là một cô gái có giáo dục, lại chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Tục ngữ có nói, tình nhân trong mắt luôn có một con dao sắc lẹm. Nhìn thấy người yêu của mình bị một cô gái khác dụ dỗ thì trong lòng cũng đều có những suy nghĩ không bình thường.

An Nhã Chi mượn cớ đi với Trúc Tử vào toilet để tạo điều kiện cho hai người làm hòa. An Tại Đào vừa muốn giải thích thì Hạ Hiểu Tuyết đã ngẩng đầu lên, giọng điệu châm chọc nói:

- Không nghĩ tới đại thư ký An của chúng ta vừa mới tiến vào quan trường chưa được hai ngày thì đã có người bắt đầu nhào vào ôm lấy rồi.

An Tại Đào cười khổ, nắm tay Hạ Hiểu Tuyết nói:

- Hiểu Tuyết à, không được ghen lung tung. Cô gái kia là bạn gái của con trai ông chủ Dân Thái Lộ Phùng Xuân, Lộ Binh. Chẳng có quan hệ gì với anh cả.

Hạ Hiểu Tuyết nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt trong sáng. Sắc mặt dường như giãn ra hơn một chút. Cô để cho An Tại Đào nắm lấy tay của mình, rồi buồn bã nói:

- Ông xã à, em thật không biết cho anh tiến vào quan trường là đúng hay sai. Đàn bà con gái rất nhiều nên em không hy vọng anh bị những người đó hấp dẫn.

An Tại Đào thở dài một tiếng:

- Hiểu Tuyết, em nghĩ rằng anh sẽ coi trọng phụ nữ sao?

Hạ Hiểu Tuyết thản nhiên cười, trừng mắt nhìn hắn rồi chuyển sang đề tài khác:

- Hihi, chỉ đùa với anh một chút thôi. Được rồi, mẹ và Trúc Tử đến đấy, chúng ta ăn cơm thôi.

Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng rút tay về.

Sau khi ăn cơm xong, An Tại Đào chở mẹ và Trúc Tử về nhà rồi chuẩn bị cho cuộc hẹn buổi tối. Hạ Hiểu Tuyết buổi chiều phải ra tiễn ba mẹ đi tỉnh nên cũng sớm về nhà.

6h chiều, An Tại Đào đến hộp đêm Mai Viên. Khi hắn đến thì đám người Trương Cương đã đến trước rồi. Mấy chục người ăn uống vui chơi ở Mai Viên trong mấy giờ liền, sau đó thuê hai phòng để hát karaoke rồi mới giải tán.

An Tại Đào cũng vui không thua kém. Hắn uống không ít bia nên cũng hơi say. Hắn và Trương Cương cười nói, đi ra cửa chính hộp đêm Mai Viên. Khi ra đến cửa, hắn nhìn thấy Lý Tương đang ngồi nôn mửa. Đêm nay biểu hiện của Lý Tương thật khác thường, chỉ trốn một bên ngồi yên lặng mà uống rượu. Bởi vì có nhiều người nên An Tại Đào cũng không nói chuyện với cô nhiều lắm, nên cũng không biết cô uống rượu nhiều đến vậy.

Trương Cương hướng ánh mắt nhìn An Tại Đào. Chuyện Lý Tương có tình cảm với An Tại Đào, ở tòa soạn báo Tân Hải Thần ai ai cũng biết. Nhìn thấy Lý Tương mượn rượu giải sầu thì ai cũng hiểu được là vì cái gì.

An Tại Đào đi tới, nâng Lý Tương dậy, vỗ nhẹ vào lưng của cô, rồi đưa qua một miếng khăn giấy:

- Lý Tương, cô đã say rồi.

Lý Tương chậm rãi ngẩng đầu lên, ngây dại nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Gió lạnh phất vào gương mặt của cô, khiến tóc trên trán cô bay lất phất. Mắt cô long lanh, ẩn hiện sự cô đơn và trống vắng. Cô lắc đầu, đẩy An Tại Đào ra xa, rồi lảo đảo bước vào dòng người xe cộ.

An Tại Đào do dự một chút, chạy theo nắm chặt tay Lý Tương. Hắn chặn một chiếc taxi rồi bắt cô ép vào trong xe. Nhà Lý Tương là một ngôi nhà cũ trong một khu dân cư nhỏ ở Tân Hải. An Tại Đào biết đây là khu ký túc xá của nhà máy sợi Tân Hải đã phá sản.

An Tại Đào đỡ Lý Tương bước xuống xe. Bởi vì đã ói một lúc nên khi ở trên xe, cô tựa đầu vào vai An Tại Đào mà thiếp đi. Một làn gió khuya thổi qua khiến cho Lý Tương tỉnh hơn được một chút.

Cô âm thầm thở dài, yên lặng bước vào con đường nhỏ đến một khu nhà bốn tầng. An Tại Đào vốn muốn rời đi nhưng khi thấy thân hình của cô vẫn còn chút lảo đảo, cảm thấy lo lắng nên hắn vội vàng đuổi theo rồi đưa cô thẳng lên lầu. Nhìn Lý Tương lục tìm trong túi sách chìa khóa cửa nhà, An Tại Đào cười:

- Lý Tương, tôi về trước đây. Cô nên uống thật nhiều trà để giải rượu. Về sau đừng uống nhiều như vậy nữa.

Đôi mắt của Lý Tương đỏ lên, rút chìa khóa từ trong túi xách ra, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, đôi môi run rẩy rồi mới thốt ra được vài chữ:

- Biết rồi, cám ơn anh đã đưa em về.

An Tại Đào trong lòng thở dài. Hắn gật đầu với Lý Tương rồi xoay người đi xuống lầu.

Tiếng cửa mở ra, một chàng thanh niên mắt một mí nhô đầu ra hỏi:

- Chị, chị nói chuyện với ai thế? Chị đi đâu mà uống nhiều rượu như vậy?

Nhìn thấy bóng dáng của An Tại Đào, anh ta hơi khó chịu nói:

- Chị, người đó là ai vậy?

Lý Tương cũng không để ý đến y, lách người vào trong nhà.

Chàng thanh niên kia là em trai của Lý Tương, Lý Kiệt. Lý Kiệt nhìn thấy Lý Tương ngồi trên ghế sofa nhấp từng ngụm nước sôi, trong phòng trần ngập mùi rượu nên không khỏi bất mãn:

- Chị đúng là thật nhàn nhã. Đi ra ngoài uống rượu nhiều như vậy, làm hại mẹ và em không có giấc ngủ ngon vì phải chờ cửa chị đấy. Anh chàng kia là ai vậy? Chị, cũng bởi vì anh ấy mà chị không muốn qua lại với Giám đốc Tôn?

Lý Tương nhíu mày, trong bụng nóng như lửa đốt, trừng mắt nhìn cậu bé:

- Ai cần em phải lo!

Lý Kiệt còn muốn nói gì nữa nhưng mẹ của Lý Tương từ trong phòng ngủ đi ra, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, bất mãn nhìn Lý Kiệt:

- Lý Kiệt, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi. Chị của con không thích Giám đốc Tôn. Cho dù con có vì tiền đồ của mình đi chăng nữa thì cũng không nên ép chị mình với một người đàn ông mà chị không thích chứ?

- Chị, mẹ, con đây là vì muốn cho nhà mình được tốt thôi. Các người nghĩ lại xem. Ba của Giám đốc Tôn là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng. Anh ấy lại là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Bộ dạng anh tuấn, gia đình lại có bối cảnh. Chị nếu có thể gả cho anh ấy thì vận mệnh nhà chúng ta sẽ thay đổi. Anh ấy có tình cảm sâu nặng với chị và em cũng không muốn ép chị. Em chỉ là muốn chị có thể kết giao với anh ấy một thời gian? Chị, nếu chị không đồng ý thì em cũng không mong được cái chức Phó trưởng phòng Cung ứng nữa.

Lý Kiệt ngồi xuống ghế sofa, vội vàng nói.

Lý Kiệt làm việc cho một công ty cung cấp nước uống. Sau khi tốt nghiệp phổ thông thì không học lên đại học. Thời gian sau, y thi lấy cái bằng dạy nghề. Nhờ Lý Tương quan hệ, nên y mới có thể vào làm được ở công ty này. Tuy rằng đây chỉ là doanh nghiệp nhà nước, nhưng thu nhập cũng không thấp, cũng coi như là một công việc không tồi.

Phó giám đốc công ty cung cấp nước uống Tân Hải Tôn Bỉnh là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tôn. Sau khi tốt nghiệp thì làm cho doanh nghiệp nhà nước. Công tác được năm năm, y được đề bạt lên làm Phó giám đốc. Đương nhiên trong đó cũng có dính dáng đến mối quan hệ gia đình. Từ khi y nhìn thấy Lý Tương thì đã bắt đầu theo đuổi ráo riết. Nên đối với Lý Kiệt cũng có vài phần kính trọng. Còn Lý Kiệt vì tiền đồ của mình mà dốc hết sức tán thành mối quan hệ cho Lý Tương và Tôn Binh. Nhưng Lý Tương thì hoàn toàn không thích Tôn Binh.

- Tiểu Kiệt, không phải là chị không giúp em. Nhưng em cũng không thể bắt buộc chị yêu một người mà mình không thích. Tuy rằng chúng ta nghèo, nhưng ý chí thì không hề nghèo. Em có thể vì mình được thăng chức mà muốn chị cả đời không hạnh phúc?

Lý Tương vốn vì mình đang say rượu nên cảm thấy không thoải mái, lại thấy Lý Kiệt cứ nhai đi nhai lại cái luận điệu cũ rich mà có chút tức giận.

- Hạnh phúc? Chị, gia đình của chúng ta nếu muốn sống được qua ngày thì còn biện pháp nào không? Chờ chị có tiền, mua xe mua nhà thì lúc đó mới là hạnh phúc? Thật không biết chị muốn cái kiểu hạnh phúc như thế nào. Bạn trai trước kia của chị, muốn mua quần áo cho chị cũng không mua nổi. Vậy chị cuối cùng không phải đá anh ta sao? Cái đó không phải chê nghèo thì là cái gì?

Lý Kiệt bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói.

- Sao em lại nói như thế? Chị và Trần Lượng chia tay là bởi vì tính cách không hợp. Chị chưa khi nào chê anh ấy nghèo cả.

Lý Tương tức giận đến run cả người, xoay người lại đỏ mặt tía tai chỉ vào Lý Kiệt, nước mắt trào ra nói.

- Đừng ầm ĩ. Tiểu Kiệt, sao con lại ăn nói như thế với chị của con? Chị của con đã vì gia đình chúng ta mà vất vả rất nhiều. Là ai đã bỏ tiền cho con có được công việc như ngày hôm nay? Con đúng là không có lương tâm.

Mẹ của Lý Tương cầm cái chén trong tay run lên.

- Được rồi, em biết em nợ chị rất nhiều, được chưa? Chờ em có tiền, nhất định em sẽ đem trả lại cho chị.

Lý Kiệt phất tay, rồi tức giận bỏ ra ngoài.

- Con, con đúng là tiểu tử thối mà.

Mẹ của Lý Tương đột nhiên ho khan, cái ly thủy tinh trong tay rớt xuống, thân hình ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, ngất đi.

- Me!

Lý Tương lật đật kêu lên, lao thẳng đến.

An Tại Đào vừa mới ra khỏi cổng khu ký túc xá thì nhận được điện thoại Lý Tương gọi đến. Nghe Lý Tương nói mẹ cô đột nhiên phát bệnh, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức quay trở lại nhà họ Lý. Hắn cõng mẹ của Lý Tương trên lưng, chạy xuống dưới lầu, sau đó chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Tân Hải.

Lúc này trời đã gần sáng, Lý Tương lo lắng đi qua đi lại bên ngoài phòng cấp cứu. Đôi giày cao gót nện xuống nền nhà dậy lên âm thanh trong đêm, khiến cho An Tại Đào cũng ít nhiều có chút không yên tâm. Vài lần hắn muốn cô trấn tĩnh lại, nhưng vừa nghĩ đến mẹ của cô không biết sống chết ra sao thì lại thôi.

Lý Kiệt chạy hổn hển từ cầu thang lên, nói:

- Chị, mẹ thế nào rồi?

Lý Tương căng thẳng lắc đầu:

- Còn không biết, bác sĩ đang cấp cứu bên trong.

- Anh là ai?

Lý Kiệt nhìn An Tại Đào từ trên xuống dưới, có chút thù địch nói với hắn.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Lý Tương. Vừa rồi, cậu không ở nhà, mẹ của cậu lại đột nhiên phát bệnh nên chị cậu nhờ tôi đến giúp.

- Ồ, cảm ơn anh!

Lý Kiệt lập tức nhướn mày, dường như còn muốn nói điều gì thì bác sĩ đã đẩy cửa ra.

- Ai là người nhà của Trương Hồng Cúc?

- Dạ tôi!

Lý Tương vội vàng chạy lại, ôm lấy tay bác sỉ:

- Bác sĩ, mẹ của tôi có sao không?

- Cô cứ bình tĩnh. Bệnh tim của mẹ cô lại tái phát nên phải lập tức giải phẫu. Cô nên đi làm thủ tục nhập viện trước, đóng hai mươi ngàn đồng tiền đặt cọc rồi chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.

Bác sĩ nói.

- Hai mươi ngàn?

Lý Tương hít một hơi thật sâu.

- Bác sĩ, sao tiền đặt cọc lại nhiều như vậy?

Mẹ của cô chỉ là một nhân viên thất nghiệp, thời gian công tác không lâu. Cho nên cũng không có tiền để dành gì nhiều. Đối với nhà cô mà nói thì hai chục ngàn không phải là một con số nhỏ. Huống chi, nhà cô vừa đóng cho nhà nước mười ngàn đồng tiền cải cách.

- Đây không phải là cuộc phẫu thuật bình thường, là phẫu thuật tim. Khi giải phẫu phải cần những dụng cụ và thuốc tốt nhất. Nhất là loại giải phẫu này phải dùng thuốc cầm máu do nước ngoài sản xuất. Cô gái à, bệnh tình của mẹ cô nếu để lâu sẽ rất nguy hiểm.

Vị bác sĩ mặt không chút thay đổi nói.

Lý Tương xoa tay, nhỏ giọng nói:

- Bác sĩ, có thể phẫu thuật trước rồi trả tiền sau được không?

Nói xong những lời này, Lý Tương cảm thấy trong lòng mình vô cùng lo lắng. Việc đến bệnh viện điều trị cô cũng biết. Nhưng nếu muốn đến bệnh viện để phẫu thuật thì cô không có khả năng.

- Không được, đây là quy định của bệnh viện, phải đóng tiền đặt cọc trước. Cô khẩn trương đi chuẩn bị tiền đi rồi cầm biên lai đến đây, chúng tôi sẽ tiến hành giải phẫu.

Vị bác sĩ nói xong rồi lạnh lùng đẩy cửa bước vào.

Lý Tương ngây người, xoa tay cắn chặt răng, sắc mặt trở nên thất vọng vô cùng.

Lý Kiệt chậm rãi tiến lên:

- Chị, chúng ta đi đâu kiếm 20.000 đồng đây, lúc mua căn phòng này còn thiếu một khoản nợ. Nếu không, chị, chị gọi cho Tôn Bỉnh, tìm hắn ---- hắn nhất định sẽ đáp ứng chị.

- Không được. Chúng ta sao có thể dùng tiền của hắn, chúng ta và hắn không quen không thân.

Lý Tương biến sắc, hung hăng trừng mắt liếc Lý Kiệt một cái.

- Chị, tình cảm của Giám đốc Tôn với chị thắm thiết, tại sao chị lại không hiểu chứ, chị biết không, công ty chúng em không thiếu con gái theo đuổi hắn.

Lý Kiệt nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Cho dù là vì mẹ, chị ----

- Tiểu Kiệt, em khiến chị rất thất vọng đấy. Em là đàn ông duy nhất trong nhà chúng ta, mẹ chờ tiền phẫu thuật, vì sao em không suy nghĩ biện pháp, muốn chị đi cầu xin người đàn ông kia?

Sắc mặt Lý Tương đỏ lên, nếu không e dè An Tại Đào ở đây, có lẽ sẽ rống to lên.

An Tại Đào ở một bên nghe hai chị em đối thoại, trong lòng liền rõ ràng vài phần. Không cần nói hắn và Lý Tương từng là hợp tác quan hệ tốt, cho dù là đồng sự bình thường, hắn cũng không thể trơ mắt mà nhìn. Hắn không nói gì thêm, vội vàng rời khỏi bệnh viện về nhà lấy sổ tiết kiệm, nói chuyện với mẹ, đi Ngân hàng Kiến Thiết lấy 20.000 đồng ra đến bệnh viện giao tiền đặt cọc giúp Lý Tương, làm tốt thủ tục nằm viện, cầm biên lai trở về, nhìn thấy Lý Tương đang nóng vội đi lại trong hành lang bệnh viện suy nghĩ biện pháp, mà Lý Kiệt thì ngồi xổm ở góc hành lang buồn bực hút thuốc.

An Tại Đào lắc đầu, liếc Lý Kiệt một cái, trong lòng lại khinh bỉ thêm vài phần.

- Lý Tương, đây là căn cứ đặt cọc, đây là thủ tục nằm viện, đều đã làm tốt, chị tranh thủ thời gian giao cho bác sĩ đi.

An Tại Đào đưa một chồng biên lai qua.

Lý Tương kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nửa kinh hỉ nửa mờ mịt:

- An Tại Đào, điều này, tôi sao có thể dùng tiền của cậu, nhiều tiền như vậy... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

An Tại Đào cười ôn hòa:

- Tranh thủ thời gian đi thôi, bác gái phẫu thuật quan trọng hơn, tiền này xem như tôi cho chị mượn, về sau trả lại tôi là được. Nhanh đi thôi, đừng do dự.