Màn đêm sâu thẳm, Mã Hiểu Yến mượn ngọn đèn âm u liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái, đột nhiên thấy trên jacket màu đen của hắn có chút bụi bẩn, liền dịu dàng thuận tay giúp hắn phủi đi.

An Tại Đào thở dài, mặt âm trầm quay đầu lại nhìn Mã Hiểu Yến, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô là một sự dịu dàng chuyên tâm, trong lòng không kìm nổi thầm thở dài một tiếng. Có lẽ, cũng chỉ có trong màn đêm sâu thẳm, tránh ở bóng tối không người phát hiện, Mã Hiểu Yến mới dám, cũng mới hơi lộ ra một số tình cảm thầm kín chôn dấu trong nội tâm cô.

An Tại Đào lẳng lặng nhìn cô, sắc mặt âm trầm dần trở nên dịu dàng.

Cô thật sự đã thay đổi. Cho đến nay, biết rõ có chuyện lớn xảy ra, nhưng An Tại Đào cũng không chủ động mở miệng giải thích, mà Mã Hiểu Yến lại có thể kiềm chế không hỏi. Phần "Trầm ổn" này, "Bổn phận" này, không thể hai chữ "Kiên nhẫn" là có thể giải thích.

- Hiểu Yến, vừa rồi đồng chí Trường Lăng gọi điện thoại đến, nói là Trương Quốc Lực…

An Tại Đào thở một hơi thật dài, từ từ ưỡn thẳng người, dứt khoát nói

- Trương Quốc Lực đã nhảy lầu tự sát rồi!

Nghe vậy, Mã Hiểu Yến đầu vai đột nhiên phát run lên, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Tại Đà, cúi đầu run giọng nói:

- Hả! Sao có thể? Y…

- Sao có thể như vậy? Chết rồi ư?

- Chết rồi! Khi phát hiện, cũng đã tắt thở.

An Tại Đào thở dài một tiếng, quay đầu đi, không còn gì để nói.

Kết cục của Trương Quốc Lực, hắn ngay từ đầu đã thấy rõ. Cho nên, hắn mới kiên định xa lánh Trương Quốc Lực, cũng không cùng y có nhiều liên lụy. Mà hễ là hoạt động và trường hợp có mặt Trương Quốc Lực, hắn đều cố tránh tham dự vào. Mà cho dù là nghi thức khởi công của căn cứ nhà máy rượu Thiên Mẫu lúc trước, vì An Tại Đào cố ý tránh né, rất nhiều ảnh chụp đều không thấy bóng dáng hắn xuất hiện. Đương nhiên, hắn lúc đó mới chỉ là Phó bí thư huyện ủy và Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, chưa phải trung tâm lãnh đạo của huyện Quy Ninh, nên những điều trên, cũng không có người thấy kỳ quái.

Tuy nhiên, nửa đường, công ty nhà máy rượu Quy Ninh xảy ra rất nhiều biến số, cùng kiếp trước của hắn hơi có chút khác biệt: thí dụ như thành lập tập đoàn công ty, thí dụ như đoạt được ông vua quảng cáo CCTV, thí dụ như trước đó không lâu bộc phát sự kiện "pha trộn rượu trắng"

Ở kiếp trước của An Tại Đào, ngành rượu Quy Ninh là bị căn cứ nhà máy rượu Thiên Mẫu liên lụy, cộng thêm suy thoái thị trường, tài chính đứt đoạn làm cho phá sản đóng cửa, Trương Quốc Lực đột nhiên tự sát tử vong. Mà ở đời này, sau khi xảy ra nhiều biến số như vậy, An Tại Đào vốn tưởng rằng kết cục vận mệnh của Trương Quốc Lực cũng sẽ có thay đổi, nhưng ai ngờ lại là như thế này - dường như, y nhất định không thể thoát khỏi vướng mắc của số mệnh.

Hai người yên lặng đứng trong bong đêm dưới lầu. Quy Ninh đầu tháng 3, thời tiết đã ấm áp hơn, gió xuân ấm áp, nhưng Mã Hiểu Yến lại cảm thấy có chút lành lạnh. Cô theo bản năng nhích lại phía An Tại Đào, kề sát một chút

Trên ban công nhà họ Mã, Uyển Thanh Hà xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt biến đổi thất thường. Hơn nữa ngày, cô nhìn thấy một chiếc Santana màu đen, An Tại Đào và Lãnh Mai cùng tiến lên xe rời đi, cô lúc này mới cười dài xoay người trở về phòng khách, nhẹ nhàng khoát tay mẹ chồng Dương Quế Lan, cười hì hì nói

- Mẹ, con thấy em gái cùng Chủ tịch huyện An có chút thú vị, nói không chừng - nói không chừng nhà chúng ta sắp có con rể làm quan lớn rồi… Chủ tịch huyện An bộ dạng tuấn tú, lại có tài hoa, con nghe nói còn là cán bộ hậu bị trọng điểm được trung ương khảo sát, tương lai khẳng định tiền đồ vô lượng, em gái nếu có thể cùng hắn thành vợ chồng, ha hả. Nhà chúng ta liền phát đạt...

Dương Quế Lan ngẩn ra, chợt cười mắng,

- Đừng nói bậy bạ, Hiểu Yến cùng Chủ tịch huyện An là quan hệ cấp trên và cấp dưới, con đừng nói bậy. Lời này ở nhà nói qua thì thôi, ra ngoài cũng không thể nói lung tung được

- Mẹ, mẹ không phát hiện khi em ấy nhìn Chủ tịch huyện An, ánh mắt có chút khác biệt sao?

Dương Quế Lan trong lòng thầm than, kỳ thật bà đã sớm phát hiện con gái có thay đổi khác thường. Hai ngày trước, khi giới thiệu đối tượng cho cô ta, Mã Hiểu Yến liên tục cự tuyệt, gần như trở mặt với cả người mà cô ta coi như mẹ này. Dương Quế Lan cũng từng hỏi riêng con gái, hỏi cô có phải trong lòng đã thích ai rồi không, nhưng Mã Hiểu Yến lại không nói tiếng nào, chỉ bảo bà đừng nữa quan tâm chuyện này

Như vậy xem ra, chẳng lẽ Hiểu Yến thật sự đã thích Chủ tịch huyện An? Nhưng… Dương Quế Lan trong lòng thở dài một tiếng

"Người ta có coi trọng chúng ta không?"

Nhưng Dương Quế Lan ngay trước mặt Uyển Thanh Hà cũng không thể nói như vậy, bà nhíu nhíu mày,

- Cái con bé này, đừng nói bậy bạ. Chủ tịch huyện An người ta cũng đã có vị hôn thê rồi, mẹ nghe Hiểu Yến nói, vị hôn thê của hắn là thiên kim của Chủ tịch thành phố Tân Hải, còn kinh doanh một công ti ở Mỹ, là người rất có tiền…

- Có rồi?

Uyển Thanh Hà bất giác có chút thất vọng. Cô ngẫm nghĩ một chút, thở dài nói,

- Nhưng con cứ cảm thấy Chủ tịch huyện An đối với em ấy không tồi. Mẹ xem, một đường đề bạt, em ấy hai năm nay không ngừng thăng quan…

- Con câm miệng đi

Mã Đức Thắng ba của Mã Hiểu Yến đi tới, cúi đầu nói,

- Ra ngoài lời này ngàn vạn lần không thể nói lung tung, nếu không Hiểu Yến sẽ chịu thiệt. Con có biết không!

Cha chồng trung thực này rất ít lên tiếng, nhưng hôm nay nói trịnh trọng và chính thức như vậy, Uyển Thanh Hà vội vã gật gật đầu

- Ba, con sẽ không nói lung tung, đây chỉ là nói với người nhà chúng ta mà thôi, ra ngoài khẳng định không thể nói. Được rồi, mẹ à, mẹ cũng đừng trừng mắt nhìn con, con biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa, con còn trông cậy vào Chủ tịch huyện An điều động công tác cho con mà





Trương Quốc Lực vào hơn một giờ trước, từ chính sân thượng tòa nhà 7 tầng nơi mình ở nhảy xuống, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt ngang màn đêm yên lặng, nhà doanh nghiệp thuộc hàng sao Trương Quốc Lực từng một thời tung hoành ngang dọc trong thương trường và quan trường đã hồn lìa khỏi xác

Đám người xem náo nhiệt bu quanh, xôn xao bàn tán. Người của Phòng Công an huyện đã phong tỏa toàn bộ hiện trường, hiện trường đèn cảnh sát lập lòe, nhân viên cảnh sát lui tới qua lại không ngớt, duy trì trật tự.

Lãnh Mai và Trương Manh đến trước An Tại Đào và Mã Hiểu Yến, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng mang theo một số nhân viên công tác của tổ công tác huyện cũng đứng ở nơi đó, Cục trưởng cục Công an Vi Chi Kiến kính cẩn đứng trước mặt, làm như đang nhỏ giọng nói gì đó

Mã Hiểu Yến mở cửa xe, An Tại Đào sau khi xuống xe, liền đi nhanh qua đó

Đám người Lãnh Mai nhìn thấy hắn, thần sắc đều có chút phức tạp. Cổ Trường Lăng thở dài. Tiến lên nhỏ giọng nói,

- Chủ tịch huyện An, anh đã đến rồi.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

An Tại Đào trầm giọng hỏi.

Cổ Trường Lăng có chút "Vô cùng thê thảm", theo bản năng lướt nhìn qua thi thể Trương Quốc lực lẳng lặng nằm trong vũng máu giữa sân, cúi đầu nói

- Chủ tịch huyện An, hẳn là sợ tội tự sát. Anh ta trước mắt tạm thời cách chức ở nhà, bị cảnh sát giám sát chỗ ở…Người Cục Công an điều tra người nhà anh ta, nói là đêm nay anh ta uống rất nhiều rượu, cảm xúc có chút khác thường. Nhưng ai cũng không ngờ, anh ta đột nhiên leo lên mái nhà rồi nhảy xuống

An Tại Đào đuôi lông mày đột nhiên nhảy dựng. Thầm nghĩ cái gọi là chết tử tế không bằng sống lay lắc, nếu anh đã phải cam chịu người chịu tội thay, cũng là tội không đáng chết, cần gì phải đi đến đường cùng chứ?

Cảm thấy không khỏi cũng thổn thức một lát.

Lãnh Mai cũng đi nhanh tới, ba lãnh đạo huyện tiếp cận với nhau, mọi người vội vã lặng yên lui ra. An Tại Đào cùng Lãnh Mai và Cổ Trường Lăng nhỏ giọng nói vài câu, trao đổi một chút ý kiến, sau đó liền giơ giơ tay lên, hô lớn

- Vi Chi Kiến! Đồng chí Vi Chi Kiến của Cục Công an có tới không? Lại đây một chút!

Vi Chi Kiến đang đứng chờ ở cách đó không xa, nghe thấy An Tại Đào cho gọi, liền vội vàng chạy tới

- Chủ tịch huyện An! Tôi đây

- Vi Chi Kiến, hiện trường thăm dò tình huống như thế nào? Có thể xác định là tự sát hay không?

An Tại Đào trầm giọng nói.

Vi Chi Kiến không có bất cứ do dự gì:

- Chủ tịch huyện An, các vị lãnh đạo, trải qua thăm dò hiện trường và điều tra đối với người nhà, chúng tôi đã bước đầu xác định, Trương Quốc Lực là tự leo lên mái nhà nhảy xuống tự sát gây ra tử vong. Hơn nữa, khi vào thời điểm anh ta hắn nhảy, trong tiểu khu còn có mấy người tản bộ, chính mắt thấy anh ta ở trên sân thượng cưới phá lên, sau đó thả người nhảy xuống...

An Tại Đào gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn sao trời long lanh vô cùng rực rỡ, hơn nửa ngày mới cúi đầu vẫy vẫy tay

- Tốt lắm, Vi Chi Kiến, anh đi xử lý hiện trường trước, xong rồi, trực tiếp tới Huyện ủy hướng hội nghị thường vụ báo cáo.





Vào 9 giờ 10 phút đêm đó, huyện ủy Quy Ninh khẩn cấp mời dự họp ủy viên thường vụ Huyện ủy mở rộng, các lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, dù là ở nhà cũng phải có mặt. Lãnh Mai ngồi ở chỗ kia, thần sắc âm trầm nhìn mọi người, trầm giọng nói,

- Mới vừa rồi, Trương Quốc Lực đột nhiên tự sát thân vong. Tôi và Chủ tịch huyện An cùng với đồng chí Trường Lăng kết nối một chút, khẩn cấp triệu tập các đồng chí mở ra cuộc họp này… Tiếp sau, mời Chủ tịch huyện An nói vài câu

Lãnh Mai quay đầu nhìn An Tại Đào, trên mặt tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm ba đào phập phồng. Huyện Quy Ninh đã đủ rối loạn rồi, nhưng thật không ngờ, Trương Quốc Lực lại diễn một màn thế này, đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao? Phải biết rằng, Trương Quốc Lực tuy rằng chỉ là một người phụ trách của xí nghiệp, nhưng lực ảnh hưởng của y cũng là rất lớn, một khi tin tức này truyền ra, ở huyện chắc sẽ càng loạn thêm mà thôi.

Nhất là hơn một ngàn công nhân viên chức chính thức của nhà máy rượu Quy Ninh, còn hơn hàng ngàn người lao động tạm thời, Trương Quốc lực tự sát khẳng định sẽ làm những người này khủng hoảng bất an... Mà đối với công ty nhà máy rượu Quy Ninh đã bấp bênh trước mắt mà nói, đây không nghi ngờ còn là một chất xúc tác, gia tăng dòng chảy hỗn loạn của mạch nước ngầm

Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Manh, phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Mã Hiểu Yến, Cục trưởng cục Công an Vi Chi Kiến, lãnh đạo các ban ngành tương quan của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí Lý Kiệt của nhà máy rượu Quy Ninh, cũng đều dự thính hội nghị lần này

Trong phòng hội nghị không lớn, kín người hết chỗ, khói thuốc lượn lờ, nhưng không khí lại vô cùng nặng nề.

An Tại Đào thở dài, ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, cao giọng nói

- Các đồng chí, Trương Quốc Lực đột nhiên tự sát, nếu sự tình đã xảy ra... Chúng ta không thể tự rối loạn đầu trận tuyến! Ở đây, tôi nói ra ba ý kiến. Thứ nhất, trấn an người nhà đồng thời lập tức báo cáo với lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố; thứ hai, về phương diện công ty nhà máy rượu Quy Ninh, do các ban ngành tương quan của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phối hợp, toàn lực làm ổn định tâm trạng của công nhân viên chức, định không thể cho xảy ra bất cứ nhiễu loạn gì! Lý Kiệt của nhà máy rượu Quy Ninh có tới không?

An Tại Đào kỳ thật liếc mắt một cái là đã thấy được Lý Kiệt ngồi ở trong góc, nhưng hắn lại hô lớn như vậy. Lý Kiệt khẩn trương đứng dậy, cất cao giọng nói,

- Chủ tịch huyện An, tôi đây

- Lý Kiệt, tôi ở đây ra cho anh một mệnh lệnh chết, bất kể anh nghĩ ra cách gì cho tôi, đều phải duy trì tính ổn định của công ty nhà máy rượu Quy Ninh, trọng điểm là bảo đảm tâm trạng ổn định của công nhân viên chức, còn nữa, phải chú ý tăng mạnh bảo vệ tài sản thuộc sở hữu nhà nước, phòng ngừa một số người đục nước béo cò!

An Tại Đào chợt lại phất tay

- Bắt đầu từ ngày mai, đồng chí Trường Lăng sẽ mang theo đồng chí của tổ công tác hiện trường nhà máy rượu Quy Ninh làm việc, anh có khó khăn gì có thể trực tiếp đi xin chỉ thị đồng chí Trường Lăng! Ngoài ra, đồng chí Trương Manh của văn phòng Huyện ủy, cô hãy gác lại tất cả công việc trước mắt, toàn lực phối hợp công tác của đồng chí Lý Kiệt

Trương Manh và Lý Kiệt đồng thời gật đầu xác nhận.

An Tại Đào thở phào một cái, quay đầu nhìn Phó chủ tịch huyện Trần Tân và Mã Hiểu Yến,

- Lão Trần, đồng chí Mã Hiểu Yến, hai người các vị phụ trách cuộc hội nghị giao lưu của xí nghiệp rượu toàn tỉnh vào ngày mốt, bất kể thế nào, hội nghị này nhất định phải tổ chức cho tốt, diễn ra theo đúng lịch trình, không thể trì hoãn

Phó chủ tịch huyện Trần Tân gật gật đầu,

- Tôi hiểu được, tôi cùng chủ nhiệm Mã kết nối một chút, Chủ tịch huyện An yên tâm

- Thứ ba, việc, Trương Quốc Lực tự sát tận lực khống chế ở trong phạm vi hữu hạn, không truyền bá, không khuếch tán, tránh cho truyền thông đưa tin. Đồng chí Vi Chi Kiến của Cục Công an, anh phải toàn lực nắm chặt việc này

- Vâng!

Vi Chi Kiến đứng dậy, ưỡn thẳng người lên

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Trương Minh nhíu nhíu mày, đột nhiên chen vào nói

- Chủ tịch huyện An, Trương Quốc Lực dù gì cũng là một người có lực ảnh hưởng, ông ta đột nhiên tự sát, tin tức này chỉ sợ là áp chế không được? Nếu không cho truyền thông đưa tin, đây dường như sẽ bị mang tiếng không hay lắm…

Việc xảy ra bất thính lình, loạn càng thêm loạn, An Tại Đào tâm tình trở nên tồi tệ. Hắn có chút không kiên nhẫn quét Trương Minh một cái, thản nhiên nói

- Tôi cũng không nói phải áp chế, mà nói là phải tận lực khống chế. Tất cả mọi người đều biết, vào thời điềm này, nếu sự tình Trương Quốc Lực tự sát lại bị giới truyền thông trong ngoài tỉnh khuếch tán đầu cơ, chẳng khác nào là lửa cháy đổ thêm dầu, một khi tới thời điểm kia, bất kể chúng ta có giải thích như thế nào, dư luận đều sẽ cho rằng nhà máy rượu Quy Ninh có vấn đề trọng đại… Cho nên, tin tức Trương Quốc Lực tự sát tạm thời phải khống chế một chút, ít nhất trước khi chúng ta nỗ lực đáng kể để khắc phục, không nên lan tràn ra ngoài huyện!

An Tại Đào trong giọng nói có chút giận dữ, Trương Minh tự nhiên phát hiện được. Y chỉ là có chút không phục, dựa vào cái gì mà quyền lực ở huyện lại dễ dàng rơi vào trong tay An Tại Đào vậy chứ? Hắn là cái thá gì? Một nhóc con chưa ráo máu đầu mới tiến vào quan trường có mấy năm, không ngờ lại cưỡi trên đầu bọn họ, quả thực là buồn cười.

Nhưng không phục thì không phục, y tự nhiên cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức cùng An Tại Đào giáp mặt chống đối.

Lãnh Mai lạnh lùng liếc Trương Minh một cái, trầm giọng nói,

- Tôi đồng ý ý kiến của đồng chí Tại Đào, mọi người cũng nói gì đi.

Được lãnh đạo ở thành phố giao cho toàn quyền, "Đại sứ" xử lý loạn cục - An Tại Đào đề xuất ý kiến, Bí thư huyện ủy Lãnh Mai cùng hắn kẻ xướng người hoạ, dưới cục diện thế này, nếu còn có lãnh đạo huyện đứng ra làm trái lại, đó đúng là sự điên loạn.

Thấy mọi người đều nói đồng ý hoặc là giơ tay thông qua, vẻ âm trầm trên mặt An Tại Đào dường như tiêu tan bớt đi. Nhưng những người ở đây, cũng chỉ có Mã Hiểu Yến mới có thể cảm thấy sự bực bội và buồn bực sâu trong nội tâm của hắn.

Lãnh Mai thấy mọi người đã biểu quyết thông qua thì liền liếc mắt nhìn An Tại Đào. Hai người vội vàng trao đổi ánh mắt cho nhau, sau đó Lãnh Mai mới gật đầu.

- Được, nếu tất cả mọi người không có ý kiến thì chuyện này xem như đã được quyết định.

- Tôi hy vọng, về sau mọi người phải kiên trì quán triệt chứng thực tinh thần của lần hội nghị này.

Lãnh Mai nói thêm vài câu, vừa muốn nói câu tan họp thì lại nghe An Tại Đào nói xen vào:

- Hiện tại là thời khắc mấu chốt, thời kỳ đặc biệt. Mỗi một đồng chí ở đây đều phải để mắt đến tinh thần của hội nghị và chỉ thị của Bí thư Lãnh. Không được suy nghĩ lệch lạc. Nếu ai vào lúc này mà có tư tưởng đó, gây thêm phiền phức cho huyện thì thành thật xin lỗi, lúc đó xin mọi người đừng trách Huyện ủy và Ủy ban nhân dân trở mặt không nói đến tình cảm.

- Tan họp!

Lãnh Mai trầm giọng nói.

Ba nguyên tắc mà An Tại Đào đề xuất nhanh chóng được Ủy viên thường vụ Huyện ủy xác định. Tuy rằng tin tức Trương Quốc Lực tự sát đã làm chấn động huyện nhưng dưới quyền lực không chế, việc này không lan đến giới truyền thông. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đã ra mệnh lệnh, nhân vật số một của các đơn vị và bộ môn đã truyền đạt phải giữ im lặng, nói không với giới truyền thông. Cho dù là có thì cũng không có người dám đến phỏng vấn.

Có người của Trương Quốc Lực ở phòng Công an huyện hiệp trợ, bọn họ đã vội vàng xử lý chuyện tang sự của Trương Quốc Lực. An Tại Đào đã hạ lệnh thì Vi Chi Kiến không thể chậm trễ. Trong nhất thời, toàn bộ cảnh sát phòng công an huyện đều được điều động. Cả huyện Quy Ninh đều tràn ngập một không khí khẩn trương.

Tin tức được báo cáo cho Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi. Cả hai người đều đồng ý với ý kiến xử trí của An Tại Đào. Dưới sự chỉ thị của lãnh đạo thành phố, sự việc Trương Quốc Lực tự sát được xử lý một cách kín đáo.

Buổi sáng ngày thứ ba, dưới sự chủ trì của Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh, Huyện ủy Quy Ninh, tập đoàn công ty rượu Quy Ninh cùng tham gia vào "hội ái hữu ngành rượu tỉnh Đông Sơn", khai mạc một cách lặng lẽ ở trung tâm hội nghị nhà khách Quy Ninh. Lần hội nghị này đã tập trung các ông chủ của các xí nghiệp rượu lớn nhỏ trong toàn tỉnh. Trên cơ bản đã đạt được yêu cầu mong muốn của An Tại Đào.

So với tiệc rượu của huyện Quy Ninh lần trước, thì "hội ái hữu" lần này một chút động tĩnh cũng không có, đều rất lặng lẽ. Không cần nói đến người ngoài, cho dù là cán bộ quần chúng cũng không có mấy ai biết đến. Không có giới truyền thông tham dự, không có các phương tiện truyền thanh, tại hội trường cũng chỉ giăng một biểu ngữ bình thường.

Đến tham dự lần này, các ông chủ nhà máy rượu kỳ thật trong lòng đã có cân nhắc. Bọn họ biết Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh mở ra cái gọi là "hội ái hữu" là nhằm mục đích gì. Nếu không phải huyện Quy Ninh chỉ ra quan hệ lợi hại trong đó, chỉ sợ là vào lúc này sẽ không ai đến huyện Quy Ninh tham dự. Mặc dù là Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh chủ trì hội nghị.

Người chủ trì hội nghị lần này là Chánh văn phòng Mã Hiểu Yến, Phó chánh văn phòng Lý Kiệt. Ngoại trừ tặng cho các xí nghiệp tham dự một tặng phẩm sang trọng, thì Lý Kiệt cũng đã gửi kết quả điều tra ban đầu của xí nghiệp rượu Quy Ninh về tình hình tài chính, công trình xây dựng xí nghiệp rộng ngàn mẫu cùng với những triển vọng có liên quan, phát đến tay mọi người.

An Tại Đào, Cổ Trường Lăng, Trần Tân, Tôn Hiểu Linh, Mã Hiểu Yến, Chủ nhiệm Ủy ban Thương Mại Tôn Lập cùng với Bí thư Đảng ủy kiêm Phó tổng xí nghiệp rượu Quy Ninh Lý Kiệt chậm rãi bước vào phòng hội nghị. Những xí nghiệp rượu tham gia hội nghị lần này đều cảm thấy không ngờ, vốn nghĩ là ở Ủy ban nhân dân huyện đến đây cao lắm là Phó chủ tịch huyện thôi. Ai ngờ Chủ tịch huyện trẻ tuổi chẳng những đích thân đến tham gia mà còn có hai Phó chủ tịch huyện, một trợ lý Phó chủ tịch huyện cũng cùng đến. Một hội nghị mà có một Chủ tịch huyện, ba Phó chủ tịch huyện xem như cũng nể mặt mọi người rồi.

Mã Hiểu Yến hắng giọng:

- Kính thưa các quý vị của các xí nghiệp rượu, hoan nghênh quý vị đã đến Quy Ninh. Cho phép tôi đại diện cho hội ái hữu xí nghiệp rượu tỉnh Đông Sơn chủ trì hội nghị lần này, xin nhiệt liệt hoan nghênh các lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện. Tham dự hội nghị lần này gồm có Phó bí thư Huyện ủy Quy Ninh, đồng chí Chủ tịch huyện An Tại Đào, Phó bí thư tổ Đảng Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh, Phó chủ tịch thường trực đồng chí Cổ Trường Lăng, thành viên tổ Đảng Ủy ban nhân dân, Phó chủ tịch huyện đồng chí Trần Tân, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, trợ lý Chủ tịch huyện đồng chí Tôn Hiểu Linh, Chủ nhiệm Ủy ban thương mại đồng chí Tôn Lập.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Cổ Trường Lăng, Trần Tân, Tôn Hiểu Linh và Tôn Lập đứng dậy, theo thứ tự mà cúi đầu chào tất cả mọi người.

Mã Hiểu Yến liếc mắt nhìn Lý Kiệt:

- Sau đây, Bí thư Đảng ủy công ty rượu Quy Ninh, Phó tổng giám đốc Lý Kiệt xin đại diện cho hội ái hữu lần này lên phát biểu ý kiến. Xin hoan nghênh đồng chí.

Tin tức Trương Quốc Lực tự sát không còn lan truyền ra bên ngoài. Mặc dù có những cá biệt thông qua con đường nào đó biết được tin tức này, nhưng là nửa tin nửa ngờ, không có chứng cứ chứng thật. Tuy nhiên, nếu đã thay đổi Bí thư Đảng ủy, thì cũng chứng minh Trương Quốc Lực hoàn toàn ly khai khỏi nhà máy rượu Quy Ninh, không còn có cơ hội xoay người.

Lý Kiệt bước đến bục phát biểu, nhìn mọi người xung quanh, cất cao giọng nói:

- Xin cám ơn lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã đến tham dự. Cám ơn các vị đồng nghiệp đã cho tôi một cơ hội. Tất cả mọi người đều biết, trước mắt nhà máy rượu Quy Ninh đang đối mặt với việc mất tín nhiệm chưa từng có của quần chúng và thị trường. Ở đây, tôi không dối gạt mọi người, tập đoàn nhà máy rượu Quy Ninh đã tồn tại không ít vấn đề. Tôi xin phát tài liệu cho mọi người xem qua. Chúng tôi cũng không có làm gì che giấu nó, đều bày ra trước mặt mọi người. Nhưng xin mọi người tin tưởng, đối diện với nguy cơ trước mặt, tập đoàn công ty rượu Quy Ninh chúng tôi từ trên xuống dưới vẫn không gục ngã. Chúng tôi tin tưởng vào lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ giúp chúng tôi thoát khỏi tình cảnh khó khăn như hiện nay.

- Nhà máy rượu Quy Ninh tuy rằng trước đó đã bị ảnh hưởng bởi giới truyền thông đưa tin, thị trường có phần giảm sút. Nhưng công ty rượu Quy Ninh có hơn trăm năm lịch sử với hơn mười năm tích lũy cũng đủ để giúp chúng tôi vượt qua khó khăn này.

- Rượu nhập từ tỉnh Đông Sơn, rượu trắng pha chế để tiêu thụ, kỳ thật đây là lệ thường trong ngành sản xuất rượu, phổ biến trong cả nước, mọi người đều làm như vậy. Nhưng người tiêu thụ lại không biết. Cho nên, dưới dư luận truyền thông, ngành rượu Quy Ninh chúng tôi bất đắc dĩ trở thành người chịu tội thay.

Lý Kiệt hướng mắt nhìn An Tại Đào đang ngồi trên đài chủ tịch rồi tiếp tục cất cao giọng nói:

- Cho nên, chúng tôi khẩn cầu các vị đồng nghiệp ở đây xin trợ giúp chúng tôi trong thời điểm khó khăn như thế này.

Bài nói chuyện của Lý Kiệt rất dài, ước chừng hơn nửa tiếng. Bài phát biểu của hắn đã được An Tại Đào thẩm duyệt, bên trong có rất nhiều chứng cứ xác thực. Mọi người đều im lặng lắng nghe, không nói gì. Lựa chọn vào lúc này cùng tiến thoái với nhà máy rượu Quy Ninh không nghi ngờ là muốn đem xí nghiệp của mình vào cùng nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng nếu không hợp tác với nhà máy rượu Quy Ninh thì Quy Ninh sẽ dùng quy tắc ngầm truyền thông. Đến lúc đó, kẻ bị tấn công không chỉ có ngành rượu Quy Ninh mà còn toàn bộ ngành sản xuất rượu của tỉnh Đông Sơn cũng phải bị thương nặng.

Nếu nói chỉ có một nhà máy rượu Quy Ninh thì các ông chủ xí nghiệp khác cũng không để trong lòng. Nhưng theo tình thế hiện tại, thì không chỉ duy nhất một nhà máy rượu Quy Ninh mà Ủy ban nhân dân cũng tham gia vào, lại còn có An Tại Đào thanh danh uy tín trên tỉnh, dùng thủ đoạn mạnh mẽ thúc đẩy những cán bộ thanh niên. Do đó kết quả cũng có thể đoán trước được.

- Sau đây, xin mời Chủ tịch huyện An đại diện cho ủy ban nhân dân đồng chí An Tại Đào lên phát biểu ý kiến.

Thanh âm của Mã Hiểu Yến trầm xuống. An Tại Đào liền đứng dậy bước đến. Hắn không có mang theo bản thảo, cũng chẳng chuẩn bị nói quá dài. Những gì cần nói thì Lý Kiệt cũng đã nói qua, nên tin rằng các nhóm xí nghiệp cũng đều sớm đã có tư tưởng chuẩn bị. Hơn nữa, bọn họ đều đến Quy Ninh tham dự, nói lên khả năng hợp tác là rất lớn.

Nếu không muốn hợp tác thì bọn họ sao lại đồng ý đến đây? Bọn họ sở dĩ đến, không phải là để xác định lại một chút, mà là cố gắng cùng với chính quyền huyện Quy Ninh và thành phố Phòng Sơn giải quyết khó khăn. Nếu phía chính quyền đã toàn lực ứng phó thì bọn họ còn do dự cái gì nữa?

Bởi vì những gièm pha của ngành rượu Quy Ninh dường như không quan hệ với các xí nghiệp nhà máy rượu khác trong tỉnh, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Thứ nhất, việc này đã làm ảnh hưởng thương hiệu của ngành rượu trong tỉnh trên thị trường. Thứ hai, giới truyền thông lại sử dụng tiêu đề "Đông Sơn pha chế rượu trắng" sớm đã đồn đại khắp nơi.

Vào lúc này, hướng nhà máy rượu Quy Ninh giơ tay ra giúp đỡ thì chẳng khác nào là tự cứu lấy mình. Hơn nữa, bọn họ cũng không cần làm cái gì, trả giá cái gì, chỉ cần biểu đạt thành ý chung. Tất nhiên là đã có Chủ tịch huyện An thần thông quảng đại của huyện Quy Ninh ra mặt, ngồi mát ăn bát vàng thì có gì mà không vui chứ.

Đương nhiên, An Tại Đào cũng không sợ bọn họ không hợp tác. Nếu không hợp tác thì hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp, lợi dụng hết thảy mọi tài nguyên truyền thông có thể lợi dụng để công bố tin tức ra ngoài. Sự thật chính là sự thật, không thể nói xạo.

Mà chỉ cần như vậy, thì cũng tương đương với việc không chỉ ngành rượu Quy Ninh xóa đi vết bẩn mà còn là toàn bộ ngành rượu của tỉnh, thậm chí là cả nước. Theo thời gian, thị trường của ngành rượu Quy Ninh sẽ được khôi phục lại. Tuy nhiên, An Tại Đào nghĩ đây chỉ là hạ sách vạn bất đắc dĩ khi không còn biện pháp nào khác.

Hắn muốn các xí nghiệp cùng liên kết thành một đoàn, mọi người nhất trí đối ngoại, làm sáng tỏ sự thật, rửa sạch tội danh cho ngành rượu Quy Ninh.

Nghĩ đến đây, An Tại Đào nhìn mọi người dưới đài, khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói:

- Các vị bằng hữu, tôi xin đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh, hoan nghênh mọi người đã đến tham dự. Trước khi tôi tham dự đại hội này, Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai đã gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi hướng mọi người nói lời cảm ơn.

An Tại Đào khoát tay, tiếng vỗ tay của mọi người mới dần dần bình ổn trở lại.

- Những lời nói dư thừa tôi cũng không muốn nói nữa. Các vị đều là người trong ngành, hiểu biết nhiều hơn so với người ngoài như tôi. Kỳ thật không chỉ có công ty rượu Quy Ninh gặp vấn đề mà đồng thời cả ngành sản xuất rượu Đông Sơn cũng gặp phải nguy cơ. Pha chế rượu trắng là việc làm của ngành rượu chúng ta. Đây là một bí mật chỉ có người trong ngành biết chứ người tiêu thụ không thể biết. Nếu giới truyền thông không đem chuyện này công khai ra thì việc này sẽ giải quyết nhẹ hơn. Đối với người tiêu thụ mà nói, chỉ cần rượu có chất lượng tốt thì pha chế như thế nào có quan trọng lắm không?

- Mặt khác, theo kỹ thuật chế biến rượu mà nói, rượu trắng pha chế cũng là một cách chế biến mới mẻ của ngành sản xuất trong nước, so với cách chế biến truyền thống thì tiên tiến hơn, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng của rượu. Tôi cho rằng mọi người có thể triển khai hoạt động như nghiên cứu kỹ thuật pha chế rượu trắng, thông qua đó hướng người tiêu thụ truyền đạt tin tức. Pha chế rượu trắng là kỹ thuật công nghệ cao, là xu thế mới trong việc pha chế rượu cho nên chất lượng được cam đoan, không cần có gì lo lắng. Chỉ cần nói rõ với người tiêu thụ cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu chúng ta che che giấu giấu, ngược lại sẽ khiến cho người tiêu thụ bất mãn và hoài nghi.

- Có lợi thì cùng hưởng, điều này chắc mọi người hiểu rõ. Tôi thật tâm mà hy vọng mọi người trong hội nghị lần này có thể vứt bỏ sự ngại ngùng mà tăng cường việc hợp tác, vì ngành rượu của toàn bộ tỉnh chúng ta mà ra sức cống hiến. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Đồng thời, tôi cũng xin đại diện cho Huyện ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân huyện, tuy rằng ngành rượu Quy Ninh xảy ra vấn đề nhưng đối với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân mà nói, chúng ta tập trung toàn bộ lực lượng trợ giúp huyện nhà máy rượu Quy Ninh vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ ủng hộ chúng ta mạnh mẽ.

- Cuối cùng, tôi xin chúc cho hội ái hữu của các xí nghiệp rượu được thành công mỹ mãn.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, ngừng bài nói của mình. Sau đó hướng về phía dưới đài cúi đầu chào.

Lời nói của An Tại Đào tuy không dài nhưng vào mục đích chính. Chủ yếu bài nói chuyện của hắn tập trung vào ba điểm. Thứ nhất, có chính quyền toàn lực giúp đỡ, nhà máy rượu Quy Ninh khẳng định là sẽ giải quyết được khó khăn. Đầu năm nay, chỉ cần có chính quyền giúp đỡ, không chỉ nói một xí nghiệp, ngay cả mười xí nghiệp cũng có thể giải quyết được. Nếu ông chủ các xí nghiệp khác mà không rõ điều này thì đừng làm ông chủ nữa. Thứ hai, một khi quy tắc ngầm được phát ra ngoài, tất cả mọi người đều chịu không nổi. Người chịu thiệt không chỉ có ngành rượu Quy Ninh mà còn cả toàn bộ tỉnh. Thứ ba, tin tức pha chế rượu công khai thì có lẽ đây cũng là một cơ hội. Bởi vì đây quả thật là một kỹ thuật sản xuất tiên tiến.

Hội ái hữu diễn ra cả một ngày. Ngày hôm sau, mọi người đều đến thăm khu kinh tế nông nghiệp sinh thái mới Tư Hà. Chi phí đều do công ty rượu Quy Ninh gánh vác. Buổi tối, người của ngành rượu cả tỉnh sẽ liên hợp ký tên vào thông cáo báo chí, trịnh trọng thông báo đến với người tiêu dùng rằng: Rượu trắng được pha chế theo phương thức công nghệ cao.

Buổi sáng, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc vừa xem tin tức vừa chat với Hạ Hiểu Tuyết.

Mã Hiểu Yến vội vàng bước vào phòng làm việc, đưa một phần tài liệu, cười hì hì nói:

- Lãnh đạo, anh xem, đây là bản phác thảo thư công báo toàn thể người tiêu dùng của trăm xí nghiệp rượu tỉnh Đông Sơn. Đúng là dựa theo ý nghĩ của anh, giống trống khua chiêng khởi xướng công nghệ pha chế rượu trắng. Cứ như vậy thì tin tức mà nhật báo Kinh tế viết về cái gọi là "Ngành rượu Quy Ninh lừa gạt người tiêu thụ" sẽ không còn tồn tại nữa.

An Tại Đào tiếp nhận, nhìn lướt qua.

- Vốn nên như thế. Vấn đề là ở chỗ, đây vốn là một công nghệ mới nhưng xí nghiệp lại không công khai nên dân chúng không rõ ràng lắm. Và nó tạo điều kiện cho giới truyền thông nhảy vào. Đương nhiên, giới truyền thông chỉ sợ cũng không hiểu điều này. Tôi cũng được Lý Kiệt nhắc nhở nên mới chú ý đến. Cô đã xem qua chưa? Nếu đã xem qua thì tôi không cần xem lại.

- Cô bảo Lý Kiệt đi in ra nhiều bản mà dùng. Khi chúng ta đến thủ đô hoạt động thì còn cần đến nó.

An Tại Đào khoát tay nói:

- Đúng rồi, cô lập tức bảo người đem công báo này đến thành phố, trực tiếp tìm Tổng biên tập ngành báo Phòng Sơn Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn tuy rằng là Chủ tịch ngành báo Phòng Sơn nhưng cô đồng thời cũng là Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Cho nên, khi công khai thì xưng hô tên. Còn bình thường thì hay gọi cô là Tổng biên tập Lưu.

Mã Hiểu Yến và Lưu Ngạn cũng đã có vài lần giao tiếp qua, mơ hồ cũng đoán được quan hệ giữa cô ấy và An Tại Đào. Nghe An Tại Đào nói như vậy, cô lập tức ý thức được, ý đồ cứu vớt ngành rượu Quy Ninh khỏi dư luận đã chính thức mở màn. Cái gọi là "thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà". Nếu danh tiếng của ngành rượu Quy Ninh bị hủy trong tay giới truyền thông thì cũng nên từ giới truyền thông mà khôi phục lại.

Mã Hiểu Yến gật đầu rồi vội vàng rời đi.

An Tại Đào nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, rồi cúi đầu xem kỹ thông cáo báo chí.

Trong thông cáo trình bày: Những năm gần đây, thế giới đã phổ biến sử dụng một loại phương thức sản xuất. Để làm thương hiệu nổi tiếng, sản lượng bình thường không thể thỏa mãn được nhu cầu thật lớn của thị trường. Do đó cần phải nhờ đến sự trợ giúp của các nhà máy khác. Cũng chính vì thế mà một phương thức sản xuất mới đã ra đời, giúp cho thương hiệu nhanh chóng được biết đến, và thỏa mãn nhu cầu của thị trường. Ngành sản xuất rượu trắng là ngành phát triển dựa theo xu thế mới, áp dụng sản xuất công nghệ cao.

Đồng thời, trong thông cáo còn lấy danh nghĩa tập thể, công khai hứa hẹn, đưa ra chiến lược mục tiêu của ngành sản xuất rượu trắng tỉnh Đông Sơn trong vòng năm năm tới với ba điểm chính. Thứ nhất là phát triển sản phẩm theo hướng từ phục vụ cho đối tượng trung tầng trở lên. Thứ hai là thu hẹp khu vực, xác định Đông Sơn làm thị trường trọng điểm. Cuối cùng, mượn truyenfull.vn để làm mạng lưới tiêu thụ, từng bước nắm giữ quyền khống chế tiêu thụ trên truyenfull.vn, tiến thêm một bước gia tăng độ mạnh trên thị trường.

Dưới sự trợ giúp của Lưu Ngạn, bản "thông cáo báo chí" đã làn truyền khắp phương tiện thông tin đại chúng trong địa phương. Không lâu sau, lại được giới truyền thông ngoài tỉnh đăng lại. Bởi vì "thông cáo báo chí" này đề cập đến rất nhiều xí nghiệp địa phương trong tỉnh, giới truyền thông các nơi cũng phá lệ để ý. Bởi vì có chung một suy nghĩ về thương hiệu và sự phát triển lâu dài, cho nên lãnh đạo ủy ban Kinh tế thương mại cũng coi trọng.

Đương nhiên, "tuyên ngôn của trăm xí nghiệp rượu trong tỉnh" sở dĩ có thể được chính quyền ở trên thừa nhận còn có sự thúc đẩy mạnh mẽ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn phía sau.

Hiện tại, dư luận đang triển khai thảo luận về việc rượu trắng pha chế lừa bịp người tiêu thụ. An Tại Đào đã cùng với Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt đến Yên Kinh để chuẩn bị cử hành buổi họp báo.

An Tại Đào tắm rửa xong, đang ở trong phòng hút một điếu thuốc thì Mã Hiểu Yến bước vào. Tóc của cô cũng ướt sũng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng, nhìn qua là biết cô mới tắm xong.

- Lãnh đạo, chiều nay chúng ta phải đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế để xin lỗi phóng viên kia sao?

Mã Hiểu Yến nhìn An Tại Đào, ngồi xuống bên cạnh hắn.

An Tại Đào gật đầu, trầm ngâm một chút:

- Tôi đã liên hệ với Trưởng ban tin tức Nhật báo Kinh tế Mã Quang Bình. Còn có gã phóng viên Triệu Khải đó nữa. Chờ một lát, ba người chúng ta sẽ đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế, giáp mặt xin lỗi người ta.

Mã Hiểu Yến do dự:

- Lãnh đạo, nếu không anh cũng đừng ra mặt, vài người chúng tôi đi là được rồi.

- Không, Nhật báo Kinh tế là tờ báo lớn của Trung ương. Chúng ta đến thủ đô phải hoàn toàn xoay chuyển thương hiệu rượu Quy Ninh. Nhất định phải hạ thấp thái độ. Tôi muốn đích thân xóa đi quá khứ. Như vậy thì người ta mới cảm thấy huyện của chúng ta có thành ý.

An Tại Đào khoát tay:

- Không có việc gì, lại không sợ mất mặt. Có sai thì sửa, còn gì tốt hơn nữa.

Mã Hiểu Yến thở dài:

- Nói là nói như vậy, nhưng tôi chỉ sợ tổn hại đến hình tượng của lãnh đạo mà thôi.

- Haha, nếu hình tượng về rượu suy sụp thì hình ảnh huyện chúng ta cũng suy sụp. Chủ tịch huyện tôi thể diện cũng không còn.

An Tại Đào nhún vai.

Mã Hiểu Yến trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng thì không nói gì nữa. Cô thấy, tổ ong vò vẽ này là do Lãnh Mai làm ra, tại sao Bí thư Huyện ủy Lãnh Mai không đi xin lỗi mà phải là An Tại Đào. Còn nữa, chỉ là một phóng viên nho nhỏ, cho dù là có xin lỗi thì cũng là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân và Bí thư Đảng ủy nhà máy rượu Quy Ninh đi xin lỗi thì cũng đã nể mặt y lắm rồi, không đáng để cho An Tại Đào phải tự thân mà đi.

Cô không biết rằng Nhật báo Kinh tế là giới truyền thông trung ương, đơn vị cấp Thứ trưởng, ngạo mạn ngút trời không chịu nổi. không cần cán bộ chính quyền cấp phòng như cô, cho dù là An Tại Đào thì chưa chắc người ta đã nhìn cho.

Để liên lạc được với Mã Quang Bình, An Tại Đào đã thông qua Lưu Ngạn mất không ít nước miếng, người ta mới miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi.

Kỳ thật thì đến Nhật báo Kinh tế xin lỗi không phải là điều quan trọng. Bởi vì vài ngày trước, chính quyền huyện Quy Ninh đã đem những đương sự liên quan đến việc dùng bạo lực kháng cự phỏng vấn xử lý, đem đến một lời giải thích cho Nhật báo Kinh tế. Đây cũng là một loại chính thức tỏ thái độ của chính quyền. Nhưng An Tại Đào lại dự tính, lần này hắn cần có Nhật báo Kinh tế hợp ý cùng hắn. Dù sao thì tờ báo này cũng có ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực kinh tế. Nếu tòa soạn này đồng ý phối hợp với An Tại Đào, thì việc xoay chuyển luồng dư luận sẽ có thành công rất lớn.

Đầu giờ chiều, An Tại Đào cùng với Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đến tòa soạn Nhật báo Kinh tế. Tại đại sảnh tòa soạn, An Tại Đào gọi điện thoại cho Trưởng ban Tin tức Mã Quang Bình, nhưng người tiếp điện thoại không phải là Mã Quang Bình mà là một giọng nữ.

- Xin hỏi Trưởng ban Mã có ở đây không?

An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi.

- Trưởng ban Mã đang bận, xin hỏi anh là ai?

- Vậy phiền cô chuyển lời cho Trưởng ban Mã, tôi là An Tại Đào ở huyện Quy Ninh, lúc trước đã có liên hệ qua với Trưởng ban Mã.

An Tại Đào cười nói.

Giọng nữ hơi ngưng lại một chút, sau một khoảng thời gian mới lên tiếng:

- Mọi người chờ ở phòng họp gần thang máy tầng 6. Trưởng ban Mã chúng tôi đang bận, khi nào rảnh mới có thời gian gặp mọi người.

Cái này còn không hiểu sao?

An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì cả, liền cùng với Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đến chỗ thang máy. Khi lên đến tầng sáu, bên ngoài thang máy đã có một cô gái mặc quần áo hợp mốt, nhìn thấy ba người thì thần sắc có chút lãnh đạm, dẫn ba người đến phòng họp:

- Mọi người cứ chờ ở đây!

Nói xong thì cô gái liền quay đầu rời khỏi, ngay cả câu mời ngồi cũng không có, một câu chào hỏi cũng không.

Bị lãnh đạm như vậy, Mã Hiểu Yến đỏ mặt lên, nhíu mày nói:

- Lãnh đạo, thái độ như vậy là thái độ gì? Anh đã đến đây, tốt xấu gì cũng là đại biểu của Ủy ban nhân dân. Lãnh đạo bọn họ cũng không ra mặt tiếp đãi. Thật không biết ra làm sao.

An Tại Đào trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng ngay trước mặt Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt cũng khó mà nói cái gì, chỉ biết thản nhiên nói:

- Hiểu Yến, Lý Kiệt, đừng nóng nảy. Chủ tịch huyện tôi trong mắt người ta cũng chẳng là cái gì. Thôi thì cứ chờ một lát. Công việc tòa soạn người ta bận rộn, điều này cũng đúng thôi. Tôi hiểu rất rõ mà. Hơn nữa, chúng ta là người đã phạm sai lầm, khi đến xin lỗi thì người ta trong lòng cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường.

Thấy An Tại Đào đã không quan tâm thì Mã Hiểu Yến cũng cắn chặt răng, không nói gì nữa, im lặng ngồi xuống. Nhưng cả ba người đều chờ hơn hai tiếng đồng hồ đến 4h chiều cũng không thấy Mã Quang Bình đến. Mà trong khoảng thời gian lâu như vậy, trong tòa soạn báo cũng không có một ai đến tiếp đãi một chút.

An Tại Đào trong lòng không khỏi có chút tức giận. Hắn xuất thân từ giới truyền thông, quy trình công tác biết rất rõ ràng. Nếu nói một phóng viên, biên tập bình thường bận một chút cũng còn hợp tình, nhưng những trưởng ban các phòng ban, nhất là lãnh đạo phòng ban một tòa soạn lớn bất kể như thế nào cũng không thể bận như thế. Ban Tin tức Nhật báo Kinh tế ở dưới có rất nhiều phòng ban nghiệp vụ. Mã Quang Bình chỉ làm quản lý, không dính dáng nhiều đến nghiệp vụ. Sao lại bận đến như thế?

Mặc kệ nói như thế nào, An Tại Đào cũng là chủ quản của huyện Quy Ninh. Hiện giờ, đại diện cho chính quyền nhân dân một huyện đến xin lỗi cho ngành rượu Quy Ninh, thì về tình lý cũng nên ra mặt tiếp đãi một chút.

Hơn nữa, còn có mặt mũi của Lưu Ngạn trong đó.

An Tại Đào chậm rãi bước ra cửa phòng họp, thần sắc có chút âm trầm. Thấy hắn rời khỏi, Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt cũng khẩn trương đứng dậy.

An Tại Đào đi dọc theo đường hành lang, đi đến một căn phòng có đề tấm biển "Trưởng ban Tin tức". Cửa phòng làm việc mở rộng. Một người đàn ông trung niên hơi hói đầu đang ngồi trước máy vi tính, có lẽ là đang chơi trò chơi. Mã Hiểu Yến đi trước, nhẹ nhàng gõ cửa:

- Xin hỏi ngài có phải là Trưởng ban Mã, Mã Quang Bình không ạ?

Người đàn ông trung niên kia theo bản năng mà trả lời:

- Vâng, là tôi!

Mã Hiểu Yến vừa nghe ông ta trả lời mình là Mã Quang Bình thì cơn tức trong người liền bốc lên, muốn nói: "Lãnh đạo chúng tôi đã ở trong phòng hội nghị hơn hai tiếng đồng hồ. Ngài ở trong này lại chẳng làm việc gì. Đúng là khinh người quá đáng".

Nhưng Mã Hiểu Yến cũng không phải là người dễ kích động và không biết phân nặng nhẹ, biết mình đến đây là để làm cái gì. Cô lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

- Chào ngài, Trưởng ban Mã. Tôi là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh. Còn đây là Chủ tịch huyện An của chúng tôi và Bí thư Đảng ủy của công ty rượu Quy Ninh Lý Kiệt.

Mã Quang Bình liếc nhìn An Tại Đào và Lý Kiệt đang đứng phía sau Mã Hiểu Yến, ồ lên một tiếng, cũng không đứng dậy, khoát tay nói:

- Tôi biết rồi, các người cứ chờ thêm một lát, tôi đang bận. Các người cứ chờ ở phòng họp, lát nữa tôi gọi phóng viên Dương đến.

Một Chủ tịch huyện nho nhỏ trong mắt Mã Quang Bình cũng chẳng tính là cái gì. Tại đây, cán bộ cấp Bộ nhiều như sao trên trời, đối với Nhật báo Kinh tế, một tờ báo cấp trung ương, một cán bộ huyện cấp cục căn bản không coi ra gì. Nếu không vì giao tình với Lưu Ngạn, ông ta căn bản sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của An Tại Đào.

Sở dĩ tảng lờ An Tại Đào, không phải chỉ là do Mã Quang Bình là cán bộ trung tầng cấp truyền thông trung ương nên sinh ra ngạo mạn mà còn có hai nguyên nhân mấu chốt nữa. Thứ nhất, huyện Quy Ninh đã làm một thông cáo của trăm xí nghiệp rượu trắng đến với người tiêu thụ. Đây không phải là đánh vào mặt của họ sao, bảo là tin tức bọn họ đưa là không đúng, phóng viên không hiểu kiến thức phổ thông. Thứ hai, là tờ báo lớn của trung ương, phóng viên Nhật báo Kinh tế khi đi phỏng vấn cũng chưa bao giờ gặp phải bạo lực. Huyện Quy Ninh gây ra chuyện như vậy nên bọn họ trong lòng mang một cỗ oán giận, chuẩn bị phá tan nhuệ khí của An Tại Đào.

Đương nhiên, ông ta cũng không biết mối quan hệ đích thực giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn. Nếu không thì ông ta cũng sẽ không có thái độ này.

Có thể nói, thái độ của Mã Quang Bình hôm nay có chút quá đáng, đã làm sức chịu đựng của An Tại Đào đến cực hạn. Hắn đứng ở cửa, thản nhiên nhìn Mã Quang Bình, lạnh lùng cười, không nói gì nữa, quay đầu bước đi.

- Chúng ta đi!

An Tại Đào khoát tay.

Đứng ở đại sảnh tòa soạn, An Tại Đào nói:

- Mã Hiểu Yến, cô và Lý Kiệt về nhà khách trước đi. Tôi còn có chút chuyện cần làm.

Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng không hỏi gì thêm, liền hướng Lý Kiệt nhìn rồi cùng ra xe lái đi.

Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đi rồi, An Tại Đào quay đầu nhìn lại tòa nhà nhật báo Kinh tế. Dưới ánh nắng chiều, màu xanh của tòa nhà càng thêm mê muội, có sắc thái mờ ảo. Hắn nhìn thật lâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.

Hắn liền quay đầu bước đi.

Mạnh Cúc mới về nước chưa được hai ngày thì đã bận sứt đầu mẻ trán. Nghiệp vụ của công ty An Hạ phát triển không ngừng, đã trở thành một xí nghiệp sản xuất phần mềm công nghệ cao nổi danh ở Mỹ. Sau khi đưa ra thị trường còn có Triệu gia âm thầm giúp đỡ. Thương hiệu dân tộc càng ngày càng được nhiều người biết đến, dần dần vượt qua những công ty sản xuất phần mềm diệt virut, trở thành công ty số một trong cả nước.

Có thể nói, công ty An Hạ có sự phát triển huy hoàng như ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công của Mạnh Cúc. Thậm chí có thể nói, nếu không có Mạnh Cúc thì công ty An Hạ không thể như ngày hôm nay. Hiểu Tuyết tại Mỹ dù sao cũng còn bận việc, bài vở rất nhiều, phải nhờ vào sự giúp đỡ của người công ty Tiếu thị. Còn Mạnh Cúc thì cứ bay qua bay lại giữa trong nước và nước ngoài để mở rộng thị trường. Nếu trông cậy vào một mình Hiểu Tuyết thì công ty An Hạ cho đến nay chỉ là một xí nghiệp không ai biết đến.

Đương nhiên, công ty An Hạ bây giờ cũng là sản nghiệp của Mạnh Cúc. Cô và Hạ Hiểu Tuyết không chỉ có cùng chung chí hướng mà tình cảm còn rất thân thiết. Chẳng qua là bất kể là Hạ Hiểu Tuyết hay là Mạnh Cúc thì đối với tiền tài và của cải đều không coi trọng. Điều mà các cô coi trọng chính là sự nghiệp và giá trị nhân sinh của con người.

Nghe nói An Tại Đào muốn đến thủ đô, Mạnh Cúc trong lòng rất vui mừng. Sáng nay, cô không có đến công ty mà đi siêu thị mua rất nhiều đồ, chuẩn bị tối nay làm một bữa ăn dưới ánh nến đèn cầy. Hai người tuy rằng đã xác định mối quan hệ nhưng thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Cho nên Mạnh Cúc rất quý trọng cơ hội được ở chung với An Tại Đào.

Cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa, thì nhận được điện thoại của An Tại Đào. Cúp điện thoại, cô liền vội vàng lái xe đến Nhật báo Kinh tế đón An Tại Đào rồi chạy về nhà. Vừa vào đến cửa, Mạnh Cúc liền nhào vào An Tại Đào, hai người hôn nhau thắm thiết rồi diễn ra một trận giao hoan.

Xa cách đã lâu nên khi gặp lại cả hai người đều cảm xúc tuôn trào. Sau trận giao hoan kịch liệt, cả hai người lúc này mới vuốt ve nhau chìm vào giấc ngủ.

Khi An Tại Đào tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Hắn sờ soạng bên cạnh, thấy trống không thì liền hô lên:

- Cúc tỷ!

Mạnh Cúc mặc một chiếc áo rộng thùng thình, mái tóc dài buông xõa sau vai, nét xuân tình và quyến rũ vẫn còn vương trên mặt khiến An Tại Đào cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

- Đào, chị mới vừa chuẩn bị cơm xong. Em đi tắm trước rồi chúng ta dùng bữa.

Mạnh Cúc cười đứng ở cửa:

- Mau đi tắm rửa đi!

Nghe An Tại Đào nói chiều nay hắn đến Nhật báo Kinh tế, sắc mặt Mạnh Cúc liền sa sầm xuống. Cô nằm vào lồng ngực của An Tại Đào, mặc cho hắn vuốt ve khắp người, hừ nhẹ một tiếng:

- Một Trưởng ban Tin tức nho nho mà làm ra vẻ vậy sao? Tiểu Đào, chị không thể để em chịu mất mặt như vậy. Để chị đi tìm Tổng biên tập của bọn họ.

- Bộ chị biết lãnh đạo của Nhật báo Kinh tế sao?

An Tại Đào mơ hồ đoán được điều gì nhưng không có nói thẳng.

Mạnh Cúc cười hì hì:

- Công ty của chúng ta là khách hàng lớn của bọn họ. Một năm tiền quảng cáo không ít. Hợp đồng đã ký, chị không tin bọn họ không nể mặt chị.

An Tại Đào nhếch miệng:

- Phải rồi, tìm một thời điểm thích hợp thể hiện áp lực đối với bọn họ. Dù sao, sau này em còn phải hoạt động nữa. Đúng rồi, Cúc tỷ, chị giúp em tìm một luật sư giỏi ở thủ đô đi.

- Luật sư?

Mạnh Cúc ngẩn ra, ngồi dậy:

- Tìm luật sư để làm gì?

- Em…

An Tại Đào hung hăng vỗ vào cặp mông đẫy đà của Mạnh Cúc rồi cười ha hả:

- Em muốn xin lỗi trước, sau đó tố cáo bọn họ ra tòa.

Mạnh Cúc hoảng sợ:

- Tiểu Đào, em muốn đưa ai ra tòa?

- Phóng viên Nhật báo Kinh tế Dương Khải.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói.

- Tố cáo?

Mạnh Cúc cười khổ:

- Tiểu Đào, cho dù em có tố cáo thì em cũng không thắng đâu. Nhật báo Kinh tế dù sao cũng là tờ báo lớn của trung ương, hậu trường rất vững. Hơn nữa, em tố cáo người ta về cái gì? Như vậy đi, để chị tìm Lý Đại Niên, bảo ông ấy gọi điện thoại cho Giám đốc thông tấn xã Hoàng, cho mọi người một bài báo để làm sáng tỏ hiểu lầm. Thôi đi, coi như là làm nổi danh nhà máy rượu ở huyện của em.

- Kiện không thắng thì em cũng phải kiện. Em thật không quan tâm đến việc thắng hay không. Dù sao chỉ là đầu cơ thôi mà.

An Tại Đào cười ha hả:

- Cũng không cần bài báo của họ đâu. Em đã tìm các nhà truyền thông trung ương khác rồi. Em vốn muốn kết nối với bọn họ một chút, cho tòa soạn bọn họ chút mặt mũi, để giải quyết nhanh gọn chuyện này. Nhưng thật không nghĩ đến Nhật báo Trung ương lại vênh váo ngút trời như vậy. Nếu đã như vậy thì em không cần xin lỗi nữa. Trong cuộc họp báo sau này, em sẽ trước mặt mọi người xin lỗi nhưng đồng thời cũng sẽ kiện bọn họ ra tòa.

An Tại Đào hôn lên trán của Mạnh Cúc:

- Chị giúp em tìm Lý Đại Niên, khiến cho lãnh đạo Nhật báo Kinh tế không thực hiện được áp lực đối với tỉnh và thành phố, quấy rầy kế hoạch của em.

Nói xong, An Tại Đào lưu luyến buông tay:

- Cúc tỷ, tối nay em ngủ lại nhà khách. Ở huyện còn mấy người đi theo em.

Mạnh Cúc sớm biết An Tại Đào sẽ không lưu lại, cô sâu kín nhìn An Tại Đào:

- Em cứ đi, nhưng ngày mai em phải đến chỗ chị. Xong rồi, chị còn muốn em ở lại thủ đô hai ngày.

Mạnh Cúc lái xe chở An Tại Đào về nhà khách, sau đó đậu xe ven đường, trước sau gọi hai cuộc điện thoại. Một cuộc là gọi cho thư ký của Triệu lão kiêm Chánh văn phòng Lý Đại Niên, yêu cầu ông ta kết nối với Giám đốc thông tấn xã Hoàng của Nhật báo Kinh tế. Còn cuộc thứ hai là gọi cho Phó tổng của công ty An Hạ trong nước, ra lệnh ngưng lại tất cả hợp đồng quảng cáo với Nhật báo Kinh tế, đình chỉ kinh phí đầu nhập quảng cáo cho Nhật báo Kinh tế.

Đối với các khách hàng sử dụng dịch vụ quảng cáo của Nhật báo Kinh tế, công ty An Hạ là một trong những công ty lớn nhất. Đề xuất ngưng hợp đồng quảng cáo một cách đột ngột như vậy khiến cho giám đốc bộ phận quảng cáo của Nhật báo Kinh tế cảm thấy bất ngờ. Nhưng mặc kệ có hỏi như thế nào thì người của công ty An Hạ cũng không chịu nói.

9h sáng hôm sau, Giám đốc thông tấn xã kiêm Tổng biên tập Nhật báo Kinh tế Hoàng Thu Sinh đột nhiên nhận được cuộc điện thoại riêng từ Trung Nam hải. Nhìn dãy số, Hoàng Thu Sinh ngẩn ra nhưng lập tức nghe điện thoại ngay.

- Xin chào, Tổng biên Hoàng, tôi là Lý Đại Niên của văn phòng Triệu lão.

Hoàng Thu Sinh trong lòng run lên, khẩn trương chào hỏi Lý Đại Niên. Ông ta tuy là cán bộ cấp tỉnh nhưng ông ta chỉ thuộc giới truyền thông chứ không phải chân chính là cơ quan nhà nước. Mà ngay cả là cơ quan nhà nước, đối với lãnh đạo quan trọng của trung ương như Triệu lão thì ông ta trong lòng cũng cảm thấy kính sợ vô cùng. Lý Đại Niên là người của Triệu lãi, có thể nói là phụ tá đắc lực, ông ta làm sao dám chậm trễ.

Sự kính sợ của Hoàng Thu Sinh đối với lãnh đạo quan trọng của trung ương thì hoàn toàn khác xa sự kính sợ của một cán bộ huyện cấp cục với một lãnh đạo cấp tỉnh.

Buông điện thoại, sắc mặt Tổng biên tập Nhật báo kinh tế Hoàng Thu Sinh hơi u ám.

Trước đó không lâu, bài viết về nhà máy rượu Quy Ninh ở tỉnh Đông Sơn kia là do tự y viết. Hơn nữa, về bài báo phóng viên Dương Khải gặp phải kháng cự bằng bạo lực khi đến phỏng vấn, y cũng tự mình ra chỉ thị, trong cuộc họp chi bộ hô hào mạnh mẽ các đồng nghiệp phải cùng nhau bảo vệ quyền lấy tin của phóng viên, giành lại lẽ công bằng.

Vì chuyện này, y thậm chí còn trả lại điện thoại cho lãnh đạo tỉnh Sơn Đông tỏ ý kháng nghị. Với tư cách lãnh đạo truyền thông, thái độ của y cũng không có gì đáng trách.

Nhưng Hoàng Thu Sinh không ngờ đến, chỉ là chuyện một nhà máy ở huyện mà lại kinh động đến cả thư ký của ông Triệu, Lý Đại Niên. Lý Đại Niên tuy không nói rõ ra, nhưng có ý ám chỉ, nói các cán bộ làm việc trong Nhật báo kinh tế cũng không được dễ dàng…

Sao Lý Đại Niên lại phải chú ý đến việc này? Chẳng lẽ ông ta muốn nói thay tay Chủ tịch huyện trẻ tuổi kia? Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Quy Ninh này có quan hệ gì với ông Triệu?

Hoàng Thu Sinh đột nhiên rùng mình, suy nghĩ một chút, quyết định không thể phiêu lưu chính trị. Thật ra trong lòng y cũng rất rõ, nếu Lý Đại Niên đã đích thân gọi đến nói về chuyện này cũng đủ chứng minh nhiều vấn đề.