Cả một đám lãnh đạo huyện ủy duy trì trầm mặc, không dám nói gì.

Trương Hân thì ha hả cười:

-Trưởng ban Đan, ngài nói rất đúng. Tôi năm ngoái kết hôn cũng là như thế này. Ngài đừng nói nữa, hai ngày đó đúng là nghĩ đến đã hoảng. Ha ha!

Trưởng ban Đan, trước tiên tôi xin thay mặt cho Huyện ủy hướng lãnh đạo báo cáo công tác một chút, sau đó...

Đan Tân Dân ngắt lời, khoát tay:

-Không cần nghe báo cáo trước.

Tôi lần này đến đây, chủ yếu là nghe nói gần đây nhiều hạng mục kinh tế của Quy Ninh đã phát triển với tốc độ rất nhanh nên muốn xuống học tập, điều tra nghiên cứu một chút. Ha ha, tôi ở tỉnh dưỡng bệnh mấy ngày nay, ở Huyện, ở Thành phố thay đổi rất lớn, ngay đến tôi là đồng chí lão thành công tác nhiều năm ở Phòng Sơn mà sau khi về đều không thể tin được hai mắt của mình! Thay đổi quá lớn!

Ừ, đồng chí tiểu Trương, trước tiên tôi muốn đến Khu kinh tế mới Tư Hà và công trường của vài hạng mục lớn của Huyện xem một chút, sau đó về trao đổi với các cậu sau.

-Vâng, Trưởng ban Đan.

Trương Hân cười cười:

-Phó bí thư Khổng, anh ở lại chuẩn bị Hội nghị, tôi cùng với đồng chí Trường Lăng đi cùng Trưởng ban Đan xuống cơ sở một chuyến.

Trương Hân và Cổ Trường Lăng cùng Đan Tân Dân trước tiên đến công trình hậu cần ở ngoại thành. Tuy rằng Trương Hân đã thông báo cho phía công trường, nhưng phía Ban quản lý dự án của công ty Hoàng Hải dường như là bởi vì công ty bối cảnh thâm hậu, cũng không để một Ủy viên thường vụ Thành ủy như Đan Tân Dân vào mắt, chỉ có một Phó giám đốc của Ban quản lý dự án ra mặt tiếp đón một chút.

Mà tổng chỉ huy các hạng mục công trình của Huyện là do Cổ Trường Lăng đảm nhiệm, Phó chỉ huy Lương Mậu Tài thì đi đến tổng bộ của công ty Hoàng Hải ở Lục Đảo, cũng không ở nhà, cho nên nhân viên ở công trường tiến đón Đan Tân Dân cũng không nhiều, không khí rất không nhiệt liệt, thậm chí có phần tẻ ngắt.

Cũng may Đan Tân Dân không để ở trong lòng. Ông ta là cán bộ làm công tác tổ chức, đối với các hạng mục kinh tế kỳ thật cũng không hứng thú, đến hiện trường công trình chỉ là "Thể hiện" mà thôi. Ở hiện trường công trình chỉ đơn giản là nhìn qua loa, hỏi qua loa, sau đó liền quay đầu lên xe, đến công trường của công ty cổ phần rượu Tư Hà Xuân.

Ở bên ngoài công trường căn cứ ngàn mẫu rượu sắp đi vào sản xuất, xe dừng lại khoảng mười mấy phút rồi lại tiếp tục đi đến công trường xây dựng của vài trung tâm thương mai. Đi khảo sát một vòng quanh huyện Quy Ninh mất hơn một giờ đồng hồ, cái kiểu "Cưỡi ngựa xem hoa" như vây có thể "Điều tra nghiên cứu" cái gì?

Trên đường đi, Cổ Trường Lăng không nói gì cả, chỉ kính cẩn đi sau cùng, nhìn qua thì có vẻ nhưng nhường cơ hội tiếp xúc lãnh đạo cho Chủ tịch huyện Trương Hân, kỳ thật là trong lòng y có chút bài xích Đan Tân Dân. Phải biết rằng, hiện nay Cổ Trường Lăng đã toàn tâm toàn ý theo An Tại Đào, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Đan Tân Dân nếu thật muốn đi lên, An Tại Đào không có trái cây ăn, y tự nhiên cũng sẽ đi theo chịu liên lụy.

Cho nên, trong tiềm thức, Cổ Trường Lăng đối với Đan Tân Dân chẳng hề cảm thấy thích.

Chỉ có điều trên đường đi, y vô tình phát hiện ra, Trương Hân cùng Đan Tân Dân tuy rằng nhìn qua không có vẻ quen biết lắn, nhưng ánh mắt nhìn nhau lại dường như trao đổi cái gì đó. Mà thái độ của Đan Tân Dân đối với Trương Hân cũng đáng phải suy xét. Chú ý hơn chút nữa, không ngờ phát hiện Đan Tân Dân đối với Trương Hân còn có chút "Xu nịnh".

Cổ Trường Lăng lập tức nhớ đến bối cảnh của Trương Hân, trong lòng chợt chấn động: "Chẳng lẽ lời đồn gần đây là thật? Đan Tân Dân quả thực muốn lợi dụng sự cố của Trương Thắng Lợi để phục chức? Mà ủng hộ ông ta phục chức chính là hậu thuẫn phía sau Trương Hân?"

Rất có khả năng! Cổ Trường Lăng trong lòng rùng mình, chuẩn bị một lúc nữa đi gọi điện cho An Tại Đào thông báo. An Tại Đào trước khi đi đã từng dặn dò y rằng không được buông lỏng công tác.

Điểm đến "Điều tra nghiên cứu" cuối cùng của Đan Tân Dân chính là Khu kinh tế mới Tư Hà.

Trương Hân điều một chiếc xe cảnh sát mở đường. Mấy chiếc xe đi theo sau chiếc xe cảnh sát mở đường chạy như bay đến Trụ sở khu kinh tế mới. Ở cửa tòa nhà, vài người Trương Hân cùng Đan Tân Dân xuống xe, nhìn qua, không khỏi liền nhíu nhíu mày.

Hai Phó chủ nhiệm là Phó bí thư Đảng ủy lão Lộ và Tạ Vinh cùng vài cán bộ của Khu kinh tế mới đang chờ đón ở cửa, không nhìn thấy bóng dáng Tôn Hiểu Linh đâu, Trương Hân trong lòng không khỏi có chút bất mãn. Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân đến, là nhân vật số một của Khu kinh tế mới và Ủy viên thường vụ huyện ủy, Tôn Hiểu Linh không ngờ không ra mặt nghênh đón, quả thực là rất kỳ cục.

Trương Hân tiến đến vài bước, trầm giọng hỏi:

-Chủ nhiệm Tôn đâu?

Lão Lộ ha hả cười:

-Chủ tịch huyện Trương, Chủ nhiệm Tôn chiều hôm qua đã lên Tỉnh rồi. Khu kinh tế mới cùng mấy công ty du lịch ở Tỉnh có một hạng mục hợp tác, Chủ nhiệm Tôn mang theo tổ công tác đến chỗ họ đàm phán, phỏng chừng phải mất vài ngày.

Tôn Hiểu Linh thế nào cũng không ở nhà? Thật là trùng hợp!

Trương Hân chau mày, cũng không nói gì nữa. Y quay đầu lại nhìn Đan Tân Dân một cái, thấy Đan Tân Dân thần sắc bình tĩnh, lúc này mới cười cười:

-Trưởng ban Đan, chúng ta đi dạo một vòng quanh khu kinh tế mới chứ?

Đan Tân Dân đứng ở đó, vừa bắt tay các cán bộ của Khu kinh tế mới vừa thản nhiên nói:

-Được, chúng ta ngồi xe đi dạo quanh khu kinh tế mới một vòng. Tôi cũng muốn xem xem, Khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái trọng điểm của tỉnh ra làm sao, mở rộng tầm mắt một chút.

Khi Đan Tân Dân chạy vòng vòng quanh huyện thì An Tại Đào cũng đã đáp máy bay tới Bắc kinh. Hạ Hiểu Tuyết cũng tự mình lái xe đến sân bay đón hắn, hai người đi thẳng về nhà ở Bắc Kinh.

Hạ Hiểu Tuyết thật không ngờ An Tại Đào nói đến là đến. Trước khi lên máy bay mới gọi điện cho cô, khiến cô cảm giác có chút bất ngờ. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, hai người là vợ chồng mới cưới, An Tại Đào chạy đến cô đương nhiên là vui mừng.

Vào đến nhà, Hạ Hiểu Tuyết vội vàng thay quần áo công sở, mặc một bộ quần áo ở nhà, sau đó từ phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo cho An Tại Đào, dịu dàng cười nói:

-Ông xã, anh đi tắm rửa trước đi, quần áo em để đây nhé. Em đi nấu cơm.

AN Tại Đào cười bước đến, ôm lấy cô, cúi đầu nói:

-Đợi lát nữa đi.

Hạ Hiểu Tuyết bị hắn ôm chặt vào trong ngực, bị hắn giở trò khiến cho hai má đỏ ửng lên. Cùng hắn thắm thiết một hồi, cô thở hổn hển, nhẹ nhàng nhéo bên hông An Tại Đào, đỏ mặt sẵng giọng:

-Người anh hôi chết đi được, đi tắm rửa trước đi, bằng không đừng chạm vào em.

Cái gọi là xa cách lâu ngày mới gặp lại, hai người vô cùng cuồng nhiệt. Sau một trận giao hoan, hai người mới mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn ở đằng Tây, Hạ Hiểu Tuyết ngượng ngùng giãy ra khỏi lồng ngực của An Tại Đào, trần truồng nhảy xuống giường, cúi người lấy áo ngủ và đồ lót, vội vàng mặc vào.

Cô thấp hơn một chút so với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, nhưng dáng người lại đẹp hơn. Khuôn ngực đầy đặn, màu da trắng nõn mịn màng như sữa.

An Tại Đào nằm ở trên giường nhìn Hạ Hiểu Tuyết mặc quần áo. Này là gương mặt tuyệt mỹ đỏ ửng sắc xuân, này là khuôn ngực căng tròn phập phồng, này là dáng người đầy đặn, không khỏi khiến hắn nhìn đến ngây ngốc.

Hạ Hiểu Tuyết mặc quần áo xong, quay đầu lại thấy dáng vẻ "Mê đắm" của An Tại Đào, mỉm cười nói:

-Ông xã, em thấy anh thật đúng là háo sắc đấy.

An Tại Đào cười ha hả:

-Vợ yêu, đừng đi nấu cơm, mất thời gian lắm. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, được không?

-Được!

Hạ Hiểu Tuyết gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu:

-Ông xã, sao anh lại về Bắc Kinh, không phải gần đây công việc rất bận hay sao?

-Ha ha, thứ nhất là rất nhớ em. Thứ hai là cũng có chút việc.

An Tại Đào cười cười, khóe miệng kia hiện lên một chút nghiền ngẫm khiến Hạ Hiểu Tuyết nhíu nhíu mày.

Từ lúc An Tại Đào vào quan trường, Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều.

Nhất là về tính cách. Trước đây từ một thanh niên vui tươi cởi mở, thuần khiết, nay trở thành một người làm cho người khác có cảm giác "m u", điều này làm cho Hạ Hiểu Tuyết trong lòng có chút lo lắng. Cô thật sự lo lắng An Tại Đào sẽ bị quyền lực mê hoặc, trở thành nô lệ của quyền lực.

Hạ Hiểu Tuyết định nói gì đó, đột nhiên di động của An Tại Đào reo vang.

An Tại Đào từ trên giường nhảy xuống, cứ trần truồng như vậy đi đi lại lại trong phòng khách nghe điện thoại. Thấy hắn như vậy thật bất nhã, Hạ Hiểu Tuyết đỏ hồng mặt, vội vàng cầm lấy áo ngủ đến khoác lên cho hắn.

-Bí thư An, tôi là Đồng Hồng Cương.

-Ồ, lão Đồng à, có việc gì sao?

Đầu kia điện thoại, Đồng Hồng Cương do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

-Bí thư An, buổi sáng, Trưởng ban Đan vừa đi lòng vòng trong huyện đến trưa. Buổi chiều sẽ ở Huyện ủy nghe Chủ tịch Trương báo cáo công tác.

-Ồ, được rồi. Tôi hiện tại ở Bắc Kinh, cũng chưa về ngay, cứ để cho Chủ tịch huyện Trương báo cáo một chút, không vấn đề gì.

An Tại Đào thản nhiên cười.

-Bí thư An, Chủ tịch huyện Trương báo cáo công tác, có nhắc tới việc chúng ta đang tiến hành rút huyện đổi thành phố.

Đồng Hồng Cương thở dài.

-Dường như Trưởng ban Đan rất bài xích việc này. Ông ta không nói rõ ra, nhưng nhấn mạnh rằng thời cơ chưa chín muồi, điều kiện chưa đủ.

Đồng Hồng Cương do dự một chút, lại nói:

-Bí thư An, không biết đây là ý của trưởng ban Đan, hay là ý của Thành ủy. Nếu là ý của Thành ủy thì chúng ta...

An Tại Đào trầm mặc một lúc, nói:

-Chủ nhiệm Đồng, nên làm gì thì cứ làm. Còn về phần lãnh đạo Thành ủy, tôi sẽ lo. Việc này là không dễ dàng, nhưng khó khăn thì khó khăn, chúng ta phải kiên định. Vẫn là câu nói cũ, công tác cơ sở mọi người làm, kết nối và phối hợp công tác với cấp trên, tôi lo.

An Tại Đào buông di động, ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút âm trầm.

Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng ngồi xuống, rúc vào lòng hắn, hỏi:

-Sao vậy ông xã? Xảy ra chuyện gì?

An Tại Đào lắc lắc đầu, thở dài nói:

-Cũng không có việc gì lớn, chỉ là gần đây ở lãnh đạo thành phố có chút lộn xộn. Thật sự là loạn, cũng khiến cho anh tâm phiền ý loạn.

Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng cười:

-Anh chỉ là một Bí thư huyện ủy, quản nhiều như vậy làm gì? Trước tiên cứ làm tốt công việc của anh đã, ở Thành phố lãnh đạo có loạn cũng liên quan gì đến anh đâu?

-Em không hiểu, Hạ Hiểu Tuyết. Quyền lực phân tranh cấp cao đó vốn dĩ không liên quan đến anh, nhưng hiện tại lại dính líu đến anh. Nếu Bí thư thành ủy Trương rớt đài, Đan Tân Dân kia có cơ hội lên ngôi, chỉ e anh cũng sẽ không sống yên.

-Sợ gì? Có cha ở Tỉnh rồi, ai dám động đến anh?

Hạ Hiểu Tuyết bĩu bĩu miệng:

-Huống chi, nếu không được còn có Cúc tỷ. Haizz, thật là phiền phức. Chẳng hiểu được những lung tung lộn xộn trong quan trường của các anh, tưởng tượng thôi cũng đã nhức đầu rồi.

Em không biết cái này có gì đáng tranh giành? Quyền lực có sức hấp dẫn đến vậy sao?

An Tại Đào ha hả cười:

-Hiểu Tuyết, em cũng là con lãnh đạo mà, chẳng lẽ em không biết quyền lực đối với một cán bộ có ý nghĩa gì sao? Không cần nói ai khác, nói đến cha đi, em không biết cha coi trọng việc thăng quan thế nào sao? Con người mà, chỉ cần tiến vào quan trường là như lên dây cót một con quay, không thể dừng lại, hết thảy mục tiêu đều là hướng về phía trước.

Hạ Hiểu Tuyết không cho là đúng, chỉ bĩu môi.

An Tại Đào lắc lắc đầu:

-Quyền lực không có tội, phải xem người nắm quyền như thế nào. Em xem cha ở thành phố Lam Yên đấy, động tác rất mạnh mẽ, rất hiệu quả. Xây dựng khu mới, đẩy mạnh kinh tế vùng duyên hải, phát triển mạnh bất động sản...So với khi ở Tân Hải thì ông khác một trời một vực. Đó chính là khác biệt. Ông ở Tân Hải phía trên còn có Bí thư Thành ủy, có người cản tay, còn giờ thì ông chủ quản một phương, tự nhiên là dần dần mở rộng lý tưởng chính trị trong lòng.

Cha là tham quan sao? Là người xấu sao? Ông đối với vật chất tiền tài có vẻ không coi trọng, nhưng đối với quyền lực lại rất coi trọng. Bởi vì trong tay có quyền lực, càng làm được nhiều việc. Làm quan một lần tạo phúc nhất phương, cái này có gì không tốt?

Em lại nhìn xem, Bí thư Trương ở thành phố anh thực sự là một lãnh đạo làm việc thực sự. Còn có cả ông xã em nữa, không phải lợi dụng quyền lực để làm việc tốt cho dân sao? Nếu nắm giữ quyền lực mà làm việc tốt, có năng lực thật sự thì là tạo phúc cho nhân dân.

Hạ Hiểu Tuyết sâu kín thở dài:

-Anh lúc nào cũng có lý. Được rồi, cha mê làm quan, anh cũng mê làm quan. Em cả đời xem ra phải sống cùng với hai người mê làm quan rồi, không có cách nào khác.

-Ha ha, mê làm quan thì mê làm quan, anh cảm thấy không có gì không tốt.

An Tại Đào đứng dậy vội vàng mặc quần áo:

-Hiểu Tuyết, đi thôi, chúng ta tranh thủ ra ngoài ăn cơm, buổi tối anh còn phải gặp một người.

Hai ngày nay, Trần Cận Nam vô cùng nhức đầu, không sai, là vô cùng nhức đầu. Vốn dĩ quan trường thành phố Phòng Sơn "Rối loạn" không liên quan gì đến ông ta, ông ta hoàn toàn có thể đứng trên cao nhìn. Nhưng hiện tại không giống, đứa con trai đang ở tại Phòng Sơn.

Trương Bằng Viễn tồn tại đối với An Tại Đào rất quan trọng. Nếu để cho một số người mượn chuyện của Trương Thắng Lợi để điều Trương Bằng Viễn đi thì đối với con đường làm quan của An Tại Đào mà nói, đang thuận buồm xuôi gió tự nhiên đâm ngang. Mặc dù có ông ta ở Tỉnh có thể bảo đảm cho An Tại Đào, nhưng ông ta biết, con trai ông là người "Phái cải cách" và "Làm việc thực sự", nếu không có sự ủng hộ kiên định của Trương Bằng Viễn, công tác của hắn sẽ trở nên rất khó triển khai.

Bây giờ không chỉ có thành phố Phòng Sơn, đến lãnh đạo ở Tỉnh vô hình trung cũng bị dính líu vào.

Sự việc vủa Trương Thắng lợi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một số lãnh đạo tỉnh mượn chuyện này để nói chuyện mình, nhân đó giúp đỡ tâm phúc của mình lên chức. Nếu là lãnh đạo bình thường thì cũng thôi, nhưng đây lại là Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng.

Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương không biết sao đột nhiên ủng hộ Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phòng Sơn Đan Tân Dân. Ông ta đề nghị Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy Phòng Sơn, điều Trương Bằng Viễn đi, cho Đan Tân Dân làm Bí thư Thành ủy, Âu Dương Khuyết Như làm Chủ tịch thành phố. Nếu không phải Bí thư Tỉnh ủy Tiếu vẫn duy trì trầm mặc đối với sự việc của Trương Thắng lợi, tạm thời không tỏ thái độ, chỉ sợ là Trương Thắng Lợi sẽ không còn một đường sống.

Mà cứ như vậy điều chỉnh bộ máy Phòng Sơn, Trương Bằng Viễn rời đi, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như sẽ lên nhậm chức .

Trần Cận Nam cũng không có tỏ thái độ, không phản đối cũng không ủng hộ. Ông ta chỉ đứng ngoài quan sát. Lấy sự hiểu biết của ông ta đối với Chủ tịch tỉnh Trình, thái độ này cố nhiên chính là có ý đồ mượn cư hội để chèn ép "Ma phái".

Bởi vì Trương Bằng Viễn trên danh nghĩa là cán bộ do Phó bí thư Ma đề bạt lên, nhưng trong đó khẳng định cũng có nguyên nhân sâu xa.

Chẳng lẽ Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như ở Bắc Kinh có người? Trần Cận Nam hai ngày hôm nay luôn suy xét vấn đề này, từ đầu đến cuối vẫn không thể tin được.

Làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ông ta rất hiểu Đan Tân Dân. Nói Đan Tân Dân gần đây đột nhiên được Chủ tịch tỉnh Trình coi trọng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đan Tân Dân là cán bộ ở địa phương của Phòng Sơn, từng là thư ký của Bí thư Thành ủy Phòng Sơn,cũng có một chút quen biết với Chủ tịch tỉnh Trình. Nhưng nếu nói ở Bắc kinh có người thì dường như lại không có khả năng. Nếu như vậy, y làm sao hơn hai năm qua luôn bị Trương Bằng Viễn chèn ép?

Làm sao bây giờ? Trần Cận Nam có chút tâm phiền ý loạn nhìn chằm chằm vào tờ lịch trên bàn làm việc, ánh mắt có chút âm trầm.

Trương Bằng Viễn có gọi vài cuộc điện thoại "Xin giúp đỡ" nhưng Trần Cận Nam đều vẫn từ chối cho ý kiến, không tỏ bất cứ thái độ gì. Ông ta hiện tại vẫn do dự, mình rốt cuộc là có nên nhúng tay vào hay không?

Hơn bảy giờ tối, tại một quán café ở Bắc Kinh.

Tiết trời đã cuối thu đầu đông, màn đêm bao phủ thủ đô phồn hoa rực rỡ ánh đèn, từng trận gió lạnh chậm rãi thổi đến, An Tại Đào lẳng lặng ngồi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ, chậm rãi thưởng thức ly café trong tay.

Một cô gái mặc chiếc áo gió màu café, tuổi chừng 27, 28, dáng người cao gầy chậm rãi bước về phía bàn của An Tại Đào. An Tại Đào ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười.

Cô gái này không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành như ba người Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, chỉ có thể nói là một cô gái tướng mạo thanh tú. Nhưng cô lại có làn da trắng mịn, dung mạo hài hòa, toàn thân tràn ngập một khí chất thanh nhã, rất thanh lịch mà lại uyển chuyển, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.

-Chào anh, Bí thư An, tôi là Trương Nhiên.

Cô gái cười, vươn cánh tay nhỏ nhắn ra.

-Xin chào, tôi là An Tại Đào. Mời ngồi!

An Tại Đào đứng dậy bắt tay với Trương Nhiên.

Trương Nhiên là con gái của Trương Thắng Lợi. Trương Thắng Lợi có một trai một gái, con trai Trương Khải không có gì nổi trội nhưng con gái Trương Nhiên đã có chút tiền đồ, là giảng viên khoa Trung văn Đại học Bắc Kinh, cũng là một nữ nhà văn khá nổi tiếng.

-Bí thư An, chị dâu tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Tôi vừa từ thành phố về Bắc Kinh, vô cùng cảm ơn sự quan tâm của Bí thư An đối với cha tôi.

Thanh âm của Trương Nhiên vô cùng dịu dàng, êm tai, thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện không may của cha mình.

Tuy rằng An Tại Đào cảm thấy Trương Nhiên rất thú vị, nhưng trong lòng đang có việc, cũng không nói chuyện tào lao, liền nói thẳng vào vấn đề chính.

Hắn thản nhiên cười:

-Cô Trương, Chủ tịch thành phố Trương là lãnh đạo cũ của tôi, tôi rất kính trọng ông ấy. Những lời khách sáo tôi không nói, chắc cô cũng biết tôi tìm cô chính là vì việc của ông ấy.

Chị dâu cô là Lận Nhiên đã đến tìm tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra cách nào vẹn toàn. Một khi đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tìm cách khác.

An Tại Đào thản nhiên nói. Trương Nhiên liền mỉm cười, lẳng lặng nghe. Cô đến tận bay giờ cũng vẫn không hiểu được, trong đầu An Tại Đào rốt cuộc là muốn làm gì. Cô là một giảng viên đại học bình thường, ngay cả là có chút danh tiếng trong giới văn nghệ, nhưng đối với vấn đề của cha mình cũng không có cách nào khác. Cô không biết An Tại Đào hẹn mình đến đây, rốt cuộc là muốn giúp cha mình như thế nào.

An Tại Đào nhìn Trương Nhiên, đột nhiên cười cười:

-Cô Trương, tôi mạo muội hỏi một câu, cô có đối tượng chưa?

Trương Nhiên ngẩn ra, sắc mặt chợt đỏ lên, cô nhìn An Tại Đào, lắc lắc đầu:

-Cao không tới thấp không được, tạm thời vẫn chưa tìm được một nửa. Sao, Bí thư An định giới thiệu đối tượng cho tôi sao?

An Tại Đào nặng nề mà gật gật đầu:

-Đúng là có ý này, tôi hẹn cô ra đây chủ yếu là nói về chuyện này.

Trương Nhiên nghe vậy lập tức nhíu mày. Cô tính tình điềm đạm mà cũng không kìm nổi có chút tức giận. Cha đang ở tình thế "Nước sôi lửa bỏng", cô có thể thoải mái nghĩ đến chuyện cá nhân của mình sao? Hơn nữa, cô mắt cao hơn trán, đàn ông bình thường căn bản không lọt vào mắt, nếu không cũng không một mình đến giờ.

Cô chậm rãi đứng dậy, do tính cách điềm đạm nên có tức giận cũng không biểu lộ kịch liệt, chỉ đứng lên nhìn An Tại Đào một cái, thản nhiên nói:

-Cảm ơn café của Bí thư An, tuy nhiên, việc cá nhân của tôi không phiền đến Bí thư An. Rất xin lỗi, tôi buổi tối còn có chút việc, xin cáo từ trước.

-Chẳng lẽ không muốn nghe tôi nói mấy câu? Cá nhân tôi cho rằng tin tức này vô cùng quan trọng với Chủ tịch thành phố Trương đó!

Trương Nhiên giật thót mình. Dường như trong lời nói của An Tại Đào đầy ý trêu chọc và trào phúng, trong lòng cô hơi phản cảm, cảm thấy người này không nghiêm túc. Nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến an nguy của cha mình, cô cũng không dám chậm trễ. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cô cũng không dám bỏ qua.

Hơn nữa, mấy hôm trước chị dâu cô cứ dặn dò mãi, nói An Tại Đào này có thể cứu giúp nhà họ Trương nên cô không dám khinh mạn hắn.

Tuy hiện nay Trương Thắng Lợi đã không còn khả năng bảo vệ chức vụ của mình, nhưng trước khi ra đi, ông vẫn có thể được ra đi với chế độ về hưu do tuổi tác, không những bảo toàn được thanh danh mà còn có thể giữ được cuộc sống ngày sau của nhà họ Trương. Nên biết rằng nếu Trương Thắng Lợi bị phòng hành chính tra xét rồi đưa vào tù thì nhà họ Trương không chỉ mỗi mình Trương Thắng Lợi bị hủy hoại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Con gái của ông ta, người thân bạn bè của ông ta đều xui xẻo theo.

Nhớ đến chuyện này, Trương Nhiên đành thở dài một tiếng, chậm rãi định thần ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, bình tĩnh lại, cô không tự chủ được, nhìn gương mặt thanh lịch phiêu dật kia bằng cái nhìn có chút khinh miệt.

-Ý của tôi là thế này…

An Tại Đào từ tốn nói, âm thanh rất chậm rãi:

-Cô Trương, dù sao hết một vở kịch, dứt một khúc hát, mọi người đều vẫy tay tạm biệt thành người qua đường, cô không cần phải có bất cứ suy nghĩ nào tạo thành chướng ngại.

An Tại Đào thầm nghĩ, để diễn vở này, tôi cũng tốn không ít công phu và tâm sức, cô còn không bằng lòng nữa… Nếu không nể mặt Mạnh Cúc, tôi chưa chắc đã giúp.

Tuy An Tại Đào không nói ra, suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng dường như thần thái trên gương mặt hắn cũng đã bộc lộ tâm tư của hắn. Trương Nhiên nhìn hắn chằm chằm, dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, mặt đỏ lên. Có thể thấy được, một người vốn thanh cao và kiêu ngạo bị người khác khi thị đã trở nên thiểu não rồi.

Không ngờ cô có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn? An Tại Đào cảm thấy rất lạ lùng.

Đây là một loại cảm giác tinh tế hết sức lạ thường. Hai người tuy chỉ "đưa mắt nhìn nhau", không nói một lời nào, nhưng họ đã hiểu rõ cảm giác trong lòng đối phương.

Cô gái này quả là thú vị. An Tại Đào nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, lập tức khuôn mặt thanh tú của Trương Nhiên càng đỏ hơn. Không biết vì sao, khi nhìn người đàn ông đầy khí chất phong trần lãng tử trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy như mình đang bị lột trần, không còn gì để che giấu. Cảm giác này khiến cô rất bối rối và không thể chịu nổi. Nếu không phải vì cha mình, cô đã bỏ đi từ lâu hoặc trốn mất dạng để nôn hết cảm giác bực tức trong lòng này rồi. Trương Nhiên cúi đầu nói:

-Xin hỏi, đối phương là ai?

An Tại Đào thản nhiên cười:

-Cô đương nhiên có thể đoán ra được là không phải người bình thường. Ha ha…nếu không sao có hiệu quả được?

-Lý Nam, con trai của Lý Đại Niên, Chánh văn phòng kiêm thư ký thứ nhất của ông Triệu.

An Tại Đào mỉm cười, lấy một xấp tài liệu trong cặp ra:

-Cô Trương, đây là tài liệu về Lý Nam và những chuyện có liên quan. Cô cầm lấy, làm quen trước một chút. Hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt

Tuy vẻ mặt An Tại Đào rất bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn, nhưng khi đến tai Trương Nhiên, cô đột nhiên chấn động, giật mình kinh hãi.

Kế hoạch của An Tại Đào phải đạt được mục đích, đối phương khẳng định là con trai của một đại nhân vật. Nhưng tuy trong lòng Trương Nhiên cũng có chuẩn bị, lại không ngờ có liên quan đến người có quyền lực cao nhất nước, ông Triệu. Ông Triệu là người ra sao, tuy cô không phải là người trong quan trường nhưng cũng hiểu rõ. Ủy viên Thường vụ Bộ chính trị, là một trong những lãnh đạo cao cấp của Trung ương, tuyệt đối có thể dậm chân một cái đã có thể gây ra một trận siêu động đất trong nước. Lý Đại Niên là Chánh văn phòng kiêm thư ký thứ nhất của ông ta, tuy chỉ là một "cán bộ thư ký" cấp Thứ trưởng không có thực quyền, nhưng giới chính trị trong nước không thể xem nhẹ một nhân vật phong vân như thế. Người dân bình thường có thể không biết được sức mạnh của Lý Đại Niên thế nào, nhưng Trương Nhiên xuất thân trong một gia đình quan chức, lại thuộc về phần tử trí thức thân với giới văn nghệ Bắc Kinh, sao có thể không biết được?

Nếu Lý Đại Niên bằng lòng thì đã sớm làm Bí thư Tỉnh ủy một tỉnh nào đó rồi, ít nhất cũng làm đến ủy viên thường vụ trung ương. Nhưng hiển nhiên, Lý Đại Niên là tâm phúc tuyệt đối của ông Triệu, tạm thời sẽ không rời khỏi người ông Triệu. Nhưng với tính cách của ông Triệu, ông ta có thể bạc đãi người bên cạnh mình sao? Có lẽ đến lúc ông Triệu rời khỏi vị trí lãnh đạo cao cấp Trung ương vì tuổi già, ông ta sẽ sắp xếp cho Lý Đại Niên một nơi tốt đẹp.

Chuyện này để sau hãy nói. Ít nhất là ông Triệu vẫn đang tại vị, làm "đại quản gia", xử lý tất cả các công việc cho ông Triệu, thoạt nhìn qua, Lý Đại Niên không có quyền lực gì lớn, nhưng sức ảnh hưởng vô hình của ông còn lớn hơn cả quan chức trung ương. Dù sao, rất nhiều chuyện ông Triệu sẽ không ra mặt, hoặc không thích hợp để ra mặt, đều do Lý Đại Niên xuất đầu lộ diện, triển khai hết.

Nhìn tất cả các cán bộ cấp tỉnh, có ai mà dám không nể mặt Lý Đại Niên? Ngày đó cũng nhờ một cú điện thoại của Lý Đại Niên mà việc nhậm chức Chủ tịch thành phố của Hạ Thiên Nông liền trở nên vô cùng thuận lợi.

Cho nên Lý Nam, con của Lý Đại Niên cũng rất nổi tiếng trong giới quyền quý con ông cháu cha ở Bắc Kinh. Nhưng Lý Nam rất giống cha y, làm việc khiêm tốn, tính tình kiên nghị, điềm đạm, không quá thẳng thắn, hơn nữa luôn đi học ở nước ngoài cho nên cũng không lộ diện nhiều lắm.

Khóe miệng thanh tú của Trương Nhiên khẽ mím lại, giật mình, nhìn kỹ An Tại Đào, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cô gợn sóng: "người này rốt cuộc là người thế nào? Tuy hắn chỉ là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ, nhưng sao có quyền lớn như vậy? Có thể kết bạn với Lý Đại Niên, lại còn có thể phối hợp với nhà họ Trương diễn một tuồng kịch động lòng người, quan hệ này là bình thường sao?"

Khó trách hắn mới hai mươi mấy tuổi đã an vị Bí thư Huyện ủy, trở thành một trong những cán bộ cấp cục huyện có thực chức trẻ nhất trong cả nước.

-Tôi hiểu rồi, cám ơn Bí thư An.

Trương Nhiên không muốn ngồi xuống nữa, An Tại Đào gây cho cô áp lực quá lớn, cô cảm thấy chịu khó nổi và hơi bất an.

-Tôi về trước. Bất cứ lúc nào Bí thư An muốn tìm tôi đều có thể gọi điện thoại.

-Cũng được.

An Tại Đào đứng dậy nói:

-Được rồi, tôi cũng có chút việc, cùng nhau đi thôi.

An Tại Đào nói xong liền bước theo sau Trương Nhiên, hai người cùng ra khỏi quán cá phê. Hắn vẫy tay về phía bãi đỗ xe bên đường, một chiếc xe thể thao sang trọng màu vàng nhạt liền chạy như bay đến.

An Tại Đào cũng không muốn nói những lời vô nghĩa nữa, liền thay đổi chủ đề:

-Nổi tiếng mà, thật ra cần phải có đạo diễn giỏi và nhà đầu tư lớn, diễn viên cứ thế mà nổi lên thôi. Không cần nói đến hoàn cảnh trong nước, dù là ở nước ngoài cũng thế. Nếu cô Vân đồng ý, tôi có thể làm trung gian giúp cô.

An Tại Đào thong thả nói ra ý tưởng của mình. Vân Thủy Dao nghe xong rất vui mừng. Lưu Ngạn nắm tập đoàn công ty Giải trí truyền thông công cộng Nam Dương trong tay, đang mở rộng thị trường trong nước, đã thu mua cổ phần của một công ty điện ảnh và truyền hình trong nước. Dưới trướng công ty này vô số nghệ sĩ nổi tiếng, nếu có thể thật sự ký hợp đồng được với công ty này, với điều kiện của Vân Thủy Dao, gặp được may mắn cũng không phải là một giấc mộng nữa.

Là một diễn viên mới ra lò, Vân Thủy Dao hiểu rõ hơn ai khác ý nghĩa của việc này. Một diễn viên muốn thành danh, ngoại trừ may mắn, còn phải biết nắm lấy cơ hội. Trừ việc đó ra, các nữ diễn viên muốn ngóc đầu lên chỉ có thể tuân theo quy tắc ngầm. Chuẩn bị làm con dâu của Lý Đại Niên, cô cần gì phải đi con đường đó, cho nên dần dần cũng phai nhạt giấc mộng nổi tiếng.

Vốn tưởng rằng sau khi cùng Lý Nam xác định quan hệ, cô phải nhận được sự giúp đỡ của Lý Đại Niên. Nhưng Lý Đại Niên lại không cảm thấy thế, thỉnh thoảng còn khuyên cô nên rời khỏi ngành biểu diễn, ngụ ý rất rõ ràng, muốn cô ở nhà chuyên tâm giúp chồng dạy con cho tốt.

Lý Nam tuy rằng không thấy quan điểm suy nghĩ theo lối truyền thống này của cha mình là đúng, nhưng y cũng không có cách nào. Tuy y là con của Lý Đại Niên, nhưng sự nghiệp biểu diễn của bạn gái cũng không cần phải chú ý đến quá như vậy.

Có rất nhiều tiền lệ bỏ tiền mua lấy sự nổi tiếng trong một đêm, cho nên nghe xong đề nghị của An Tại Đào, Vân Thủy Dao liền động tâm. Thấy bộ dáng hưng phấn khó kìm chế của Vân Thủy Dao, Lý Nam thở dài:

-Dao Dao, anh biết em thích biểu diễn, nhưng ….

Vân Thủy Dao làm ra vẻ đáng thương nhìn Lý Nam, kéo tay y nói nhỏ:

-Lý Nam, cho em thử một lần đi, nếu thật là em không được, thì em không bao giờ hy vọng xa vời nữa, lập tức kết hôn với anh, chăm chỉ làm bà xã của anh, được không anh?

Lý Nam do dự một chút. An Tại Đào đứng bên cạnh nhìn, đoán được Lý Nam cũng không bằng lòng Vân Thủy Dao lún sâu vào ngành giải trí, liền khẽ mỉm cười:

-Lý Nam, mỗi người sinh ra đều có giấc mộng của chính mình, để cô Vân thử sức đi, cố gắng một phen, tương lai cũng sẽ không hối hận. được rồi, anh yên tâm đi, công ty này được lắm, tôi sẽ dặn bọn họ giữ gìn cho cô Vân. Tôi cam đoan sẽ trả lại một Lý phu nhân hoàn chỉnh cho anh mà.

An Tại Đào cười lớn, Lý Nam hơi ngượng ngùng cũng mỉm cười theo, coi như là chấp nhận rồi.

Đây chỉ là một trong những điều kiện thôi.

Cuối cùng, Lý Nam và Vân Thủy Dao tặng ít quà cho An Tại Đào, vô cùng hân hoan quay về nhà họ Lý, cả khách và chủ cùng vui vẻ.

Phòng làm việc của ông Triệu.

Lý Đại Niên nhỏ giọng kể chuyện An Tại Đào đến Bắc Kinh, cùng gọi điện thoại cho Mạnh Cúc đến, phối hợp với con mình diễn trò cho ông Triệu nghe. Ông Triệu ngẩn ra, cười phá lên:

-Thằng nhóc xấu xa này, thật là lợi hại! Bày những trò quái gở như vậy, thật là quái thai trong quan trường…không ngờ nó có thể nghĩ ra ý tưởng thế này!

Lý Đại Niên cũng cười ha hả.

Ông Triệu cười một lúc, đột nhiên thở dài nói:

-Thằng nhóc này, làm hại nhà họ Triệu tôi không ít. Hừ… Nếu sau này Tiểu Cúc liều chết liều sống thì tôi sẽ không tha cho nó đâu. Con bé nhà tôi, không ngờ, ôi chao…yêu oan nghiệt như vậy!

Chuyện Mạnh Cúc di dân đến Nam Dương tuy thoạt nhìn thì trời yên biển lặng. Mạnh Cúc đau buồn đến tột cùng thế nào cô cũng chưa từng nói với Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào. Nhưng có thể khẳng định là không thể "bình tĩnh" như thế được. Nếu không có Mạnh Cúc kiên quyết như vậy, vô cùng áy náy về chuyện ông Triệu chia uyên rẽ thúy em mình và em rể thành kết cục bi thảm, thì cô sẽ không để cho mọi chuyện cứ trôi qua như vậy.

Lý Đại Niên biết rõ điều đó.

Ông do dự một chút, cân nhắc từng câu từng chữ, rồi nhẹ nhàng nói:

-Thủ trưởng, dù nói thế nào đi nữa, thì trong lòng Tiểu Cúc nhất định là rất yêu hắn. Đương nhiên, mặt khác, hắn có thể đem một số của cải lớn như vậy tặng cho Tiểu Cúc, xem như cũng biểu lộ được tình ý và quyết tâm của hắn. Nói thật, chuyện này người bình thường sẽ không làm được. Xem những gì hắn đã làm, đúng là…

-Điều này cũng đúng.

Ông Triệu lại thở dài.

-Thôi đi, chuyện của mấy người trẻ tuổi đó, tôi già rồi cũng lo lo được hết đâu.

-Đại Niên, anh theo tôi mấy mươi năm nay, tôi cũng đã làm chậm trễ tiền đồ của anh. Tôi vẫn có lòng muốn để anh đi, nhưng vẫn không bỏ xuống được. Tôi đã hình thành thói quen có anh bên người, giờ nếu để anh ra ngoài, tôi thật sự…

Lý Đại Niên hốt hoảng kính cẩn cúi đầu nói:

-Thủ trưởng, xin ngài ngàn vạn lần đừng nói như thế. Có thể làm việc bên cạnh ngài là phúc lớn của tôi.

Ông Triệu nhìn Lý Đại Niên thật sâu, khẽ mỉm cười:

-Mấy năm nay anh phải cẩn thận dè dặt quá, cũng không dễ dàng gì. Đại Niên, nếu thằng nhóc này đã tìm đến đây thì anh cũng đừng bỏ qua, để cho tôi dạy dỗ hắn một lần. Dù sao thằng nhóc này có tài có tiền, thằng nhỏ Lý Nam cũng rất giỏi giang, nếu thật không được thì cũng xem như cho nó học chút kinh nghiệm.

Lý Đại Niên trong lòng vui vẻ, lại thêm cảm động, biết ông Triệu thông qua cách này để bồi thường cho mình. Ông đã muốn sắp xếp cho con mình từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội, lại sợ tin đồn lan truyền khiến ông Triệu bất mãn, tạm thời không dám làm gì.

-Thủ trưởng, An Tại Đào tặng cho Lý Nam một chiếc xe, tôi đã buộc nó phải mang trả ngay. Chiếc xe giá rất cao, còn nhỏ tuổi…

Lý Đại Niên cẩn thận nói xong, âm thầm quan sát nét mặt của ông Triệu.

Ông Triệu khoát tay nói:

-Được rồi, Đại Niên, anh cũng đừng tích cực quá. Nghiêm túc mà nói, hắn cũng không phải người ngoài. Lý Nam giúp hắn làm việc, lấy của hắn một chiếc xe cũng không đáng kể. Thằng nhóc này tiền nhiều thế lớn, hắn ăn thịt chút ta cũng phải uống chút canh chứ? À, hôm nào anh giúp tôi gọi điện thoại cho hắn, nói với hắn tôi theo dõi hắn đó, nếu hắn dám bắt nạt Tiểu Cúc, hừ, xem tôi giải quyết hắn thế nào!

An Tại Đào ở Bắc Kinh mấy ngày. Trong mấy ngày này, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Sau khi được ông Triệu ngầm chấp thuận, dưới sự "thỉnh cầu" của An Tại Đào, Lý Đại Niên bắt đầu làm "quân sư" cho hắn, đồng thời cũng xem như dọn đường cho con trai mình.

Lý Nam, Trương Nhiên và An Tại Đào chung quy đều không yên tâm, muốn đích thân đi theo, xem như là một kiểu "giám thị" đi, cũng nhân tiện về nhà thăm cha mẹ mình, e là Lý Nam và Trương Nhiên sẽ diễn giả thành thật.

Thật ra không cần phải lo lắng đến như thế, không cần nói nữa, hai người tình cảm sâu đậm như thế, tình yêu lạ cuồng nhiệt như vậy, Dù về dung mạo hay khí chất, Trương Nhiên và Vân Thủy Dao cũng không cùng một cấp bậc, cơ bản là Trương Nhiên không tạo nên áp lực gì cho cô cả.

Nhưng phụ nữ khi yêu luôn lo được mất.

Ngay trước một ngày khi mấy người An Tại Đào rời khỏi Bắc Kinh, dưới sự vận động của Trần Cận Nam, phó Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Tân Hải Hoàng Tắc Danh đột nhiên điều nhiệm phó Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn kiêm Chủ tịch Hội nhà báo Quy Ninh. Tuy chỉ là điều chuyển một cán bộ cấp cục huyện nhưng cũng dậy sóng không nhỏ ở thành phố Phòng Sơn.

Vỉ Hoàng Tắc Danh điều nhiệm ở Phòng Sơn, khiến lời đồn đại An Tại Đào sắp điều nhiệm Phòng Sơn tan biến theo. Đương nhiên, đối với một ít cán bộ lãnh đạo nhạy cảm, cũng có thể đoán được một ít.

Ít nhất, Âu Dương Khuyết và Đan Tân Dân nghe được tin này đều thấy giật mình. Xem ra phía sau Trương Bằng Viễn không chỉ có phó Bí thư Ma, còn có Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam và một số cán bộ tỉnh khác nữa. Trần Cận Nam này cáng "khó chơi" hơn nhân vật số ba ở Tỉnh ủy là phó Bí thư Ma. Trần Cận Nam tỏ thái độ khiến Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết hơn nhức đầu. Dù thế nào họ cũng không rõ, thời điểm này sao Trương Bằng Viễn lại thân thiết với Trần Cận Nam như thế?

Ngay sau đó, Lý Nam được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương tạm thời vào tỉnh làm một trưởng phòng trong Sở Giao thông, còn có một tin nữa lan ra ngoài, bạn gái của y chính là con gái của Trương Thắng Lợi.

Lý Nam đến tỉnh tạm giữ chức, khiến cho lãnh đạo cao cấp ở tỉnh rất chú ý. Con Lý Đại Niên tuy không phải là "nòi giống đỏ ba đời", nhưng vì còn ông Triệu, lực ảnh hưởng của Lý Nam không cần tưởng tượng cũng biết được.

Dường như dể chứng minh tin tức này là sự thật, Trương Nhiên còn đích thân đến tỉnh cùng Lý Nam, bóng dáng thân thiết của hai người đã lọt vào mắt nhiều người khác.

An Tại Đào cũng đã ở trên tỉnh hai ngày, vừa đúng lúc trên tỉnh có cuộc họp, Tôn Hiểu Linh cũng dẫn mấy người trong khu kinh tế mới Tư Hà đến tỉnh bàn chuyện hợp tác với các công ty du lịch.

Hai ngày này trời rất âm u, như báo hiệu sắp có bão tuyết. An Tại Đào đứng trên quảng trường Lam Lệ trung tâm Thiên Nam, ngẩn đầu lo lắng nhìn bầu trời u ám, gió lạnh thổi ù ù bên tai, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh và nhàn nhã.

Lý Đại Niên đúng là bảng hiệu chữ vàng. Hắn thầm cười trong lòng, vô cùng hài lòng. Hành trình đến Bắc Kinh lần này, thu hoạch lớn hơn những gì hắn mong muốn. Lý Nam tạm giữ chức ở Đông Sơn, thật ra đối với hắn cũng lá một lợi thế chính trị rất quan trọng. Đương nhiên, không đến thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không để lộ lợi thế này.

-Hiểu Linh, tôi muốn về trước, ở huyện còn bề bộn công việc, không ở lại cùng chị được.

An Tại Đào quay lại nhìn Tôn Hiểu Linh đang quấn chặt trong lớp y phục chống lạnh đang đứng cạnh mình, cười từ giã.

Tôn Hiểu Linh dịu dàng gật đầu:

-Ừ, chúng tôi cũng mau chóng bàn cho xong rồi quay về.

An Tại Đào mỉm cười:

-Hiểu Linh, chị về đi, tôi phải đi rồi.

An Tại Đào quay đầu nhìn ra đường, hắn thấy Hoàng Thao đã lái xe đến. Vừa đến tỉnh, An Tại Đào liền gọi điện thoại cho Đồng Hồng Cương, bảo Hoàng Thao đến đón hắn.

-Bí thư An, Chủ nhiệm Tôn.

Hoàng Thao ngừng xe, xuống mở cửa xe, chào Tôn Hiểu Linh một tiếng.

-Hiểu Linh, chúng tôi đưa chị về nhà khách trước.

An Tại Đào khoát tay:

-Lên xe đi.

Tôn Hiểu Linh lắc đầu cười nói:

-Bí thư An, các anh đi trước đi, tôi gọi xe được rồi.

Nói xong, Tôn Hiểu Linh vội vàng chạy qua bên cạnh quảng trường bắt một chiếc taxi màu xanh da trời.

An Tại Đào lên xe, Hoàng Thao lái xe chầm chậm qua các đường phố, hướng ra ngoại thành, tiến vào đường cao tốc.

Còn chưa ra khỏi nội thành, An Tại Đào đã nhận được điện thoại của Đồng Hồng Cương:

-Bí thư An, văn phòng Thành ủy thông báo 3 giờ chiều nay mời toàn thể các cán bộ trong thành phố dự họp ở hội trường Thành ủy. Thành ủy yêu cầu nhân vật số một ở các quận huyện phải tham dự. Bí thư Khổng bảo tôi hỏi Bí thư An xem anh có thể quay về nhanh một chút được không?

-Chờ chút.

An Tại Đào che điện thoại, hòi Hoàng Thao:

-Anh Hoàng, buổi chiều có thể về tới Phòng Sơn không?

Hoàng Thao mỉm cười:

-Bí thư An, không có vấn đề gì. Hai giờ chiều nhất định có thể đến rồi.

An Tại Đào gật đầu:

-Lão Đồng, tôi có thể về được. Tôi và Chủ tịch huyện Trương sẽ cùng đi họp ở thành phố. Đúng rồi, họp cái gì vậy? Bên Thành ủy có tin gì không?

Đồng Hồng Cương do dự một chút:

-Bí thư An, thật ra tôi nghe được, nói là chiều nay Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, có thể là Bộ trưởng Âu Dương hoặc Bộ trưởng Đan, có một người làm Chủ tịch thành phố.

-Đúng rồi.

An Tại Đào mỉm cười, ngắt điện thoại.

Bổ nhiệm Chủ tịch thành phố? Hắn trong lòng im lặng mà cười, thầm nghĩ nếu đúng là kết quả như vậy, e là có rất nhiều người thất vọng, cũng sẽ có rất nhiều người giật mình.

Trong lúc ô tô chạy như bay, nhà cao tầng và cây cối ngoài cửa sổ như bay ngược lại.

-Anh Hoàng, anh có biết hiệu ứng con bướm không?

An Tại Đào im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười hỏi.

-Hiệu ứng con bướm?

Hoàng Thao vừa lái xe vừa kinh ngạc hỏi:

-Bí thư An, tôi không văn hóa gì cả, chuyện này không hiểu lắm đâu.

-Hiệu ứng con bướm do một nhà khí tượng học đề xuất. Đại khái có ý thế này: con bướm trong rừng rậm Amazon của Nam Mỹ, trong mưa ngẫu nhiên đập cánh, có thể hai tuần sau ở Mỹ có thể xảy ra một trận lốc xoáy….

Không cần biết Hoàng Thao nghe có hiểu được không, An Tại Đào lại mỉm cười nói. Hoàng Thao không hiểu ra sao cả, chỉ liên tục gật đầu, không hiểu cũng phải như hiểu.

Giải thích "hiệu ứng con bướm" với Hoàng Thao, trong lòng An Tại Đào dường như có một tia mơ hồ. Hắn theo thói quen nghiêng người ra nhìn ngoài cửa kính xe, bắt đầu chậm rãi tự đọc lòng mình, bắt tay làm tiếp những quyết định tiếp theo.

Lúc này, một gương mặt quen thuộc trong quan trường hiện ra trước mặt hắn, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười.

Sự tự tin của hắn không phải tự đại, càng không mù quáng. Sự tự tin của hắn đến từ những mưu tính, phòng ngừa từ xa và chuẩn bị chu đáo vượt qua tính toán phòng bị của người bình thường.