Tin An Tại Đào chuyển lên làm Phó chủ tịch thành phố truyền đi rất nhanh. Lúc đầu, nghe được tin này, Mã Hiểu Yến thấy khó tin, bởi vì cô cảm thấy nếu An Tại Đào thật sự muốn chuyển đi, chắc chắn phải báo cho cô biết.

Nhưng trong lòng cô lại thấy không yên, hai ngày nay đi làm trong tâm trạng bất định, muốn gọi điện hoặc trực tiếp tới hỏi An Tại Đào, nhưng lại sợ khiến làm hắn khó chịu, cho nên vẫn cứ do dự.

Nhưng cô hoàn toàn không biết, trong mấy ngày cô đang do dự này, An Tại Đào đang vì chuyện rời khỏi Quy Ninh của hắn mà lại một lần nữa lo bố trí, sắp xếp ổn thoả mọi việc trước khi đi hẳn.

Hắn phải đi, nhưng trước đó hắn phải "lót đường" thật tốt cho người của mình. Hiện giờ, cấp dưới chân chính của hắn và cần hắn sắp đặt và "lót đường" chỉ có bốn người, đó là Mã Hiểu Yến, Tôn Hiểu Linh, Bành Quân và Đồng Hồng Cương.

Bành Quân là thư ký của hắn, An Tại Đào đã hỏi qua ý kiến của cậu ta, Bành Quân không muốn ở lại, sẵn lòng cùng đi với hắn. Một khi Bành Quân đã nói như vậy, An Tại Đào cũng chiều ý cậu ta.

Đương nhiên, nếu Bành Quân không muốn tiếp tục làm thư ký, An Tại Đào cũng sẽ sắp xếp cho cậu ta một vị trí, ít ra thu xếp để cậu ta trở thành nhân vật số một có thực quyền ở một cơ quan nào đó ở Quy Ninh, đối với An Tại Đào không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng rõ ràng là Bành Quân xem trọng tương lai sau này của An Tại Đào, càng mong muốn ở lại bên cạnh hắn.

Vấn đề của Tôn Hiểu Linh cũng không lớn, cô đã là Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ kiêm nhân vật đứng đầu Khu kinh tế mới Tư Hà, ngay cả không còn sự che chở của An Tại Đào, cô cũng có thể vững vàng công tác. Chỉ cần không phạm sai lầm về chính trị, ở huyện làm vài năm, sau đó rất có khả năng được lên chức.

Vấn đề của Đồng Hồng Cương cũng vậy, chỉ cần An Tại Đào được điều đi, bộ máy Huyện uỷ nhất định sẽ có thay đổi. Trước tiên An Tại Đào "lót đường" cho y, đưa y vào Uỷ viên thường vụ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ có Mã Hiểu Yến khiến An Tại Đào hơi đau đầu. Theo kế hoạch ban đầu, hắn định để Mã Hiểu Yến tiếp nhận chức Trưởng ban tổ chức của Trần Tân, nhưng với tình hình này, nếu trước đi, hắn giao cho cô một vị trí cấp phó huyện, sắp tới cô có thể nhận được vị trí đó như ý muốn hay không là điều rất khó nói trước...

Đối với "đường ra" cho Mã Hiểu Yến, An Tại Đào do dự thật lâu, cân nhắc rất kỹ. Từ đó có thể thấy trong lòng hắn, thật ra Mã Hiểu Yến cũng chiếm một vị trí khá quan trọng. Dù sao, ân cứu mạng cùng với thâm tình của cô cùng hoà quyện, khiến hắn cảm động và khó có thể quên được.

An Tại Đào là người vô cùng ghi nhớ tình nghĩa. Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh quan hệ thân thiết với hắn thì không cần phải nói rồi, ngay cả với Đồng Hồng Cương hắn cũng có tính toán đâu vào đó. Đồng Hồng Cương theo hắn làm tuỳ tùng, chia sẻ rất nhiều công tác hằng ngày cho hắn. Dù sao bây giờ tuổi anh ta cũng đã lớn, nếu lại tiếp tục cương vị Trưởng phòng, sau này cùng lắm là có thể lên đến cấp phó huyện, đời này coi như xong.

Mã Hiểu Yến ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, nhưng ánh mắt đặt vào tài liệu mà đầu óc thì phiêu lãng tận đâu đâu.

-Re…e…eng!

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Mã Hiểu Yến giật thót mình. Mặt mày thất sắc, cô lấy tay vỗ vỗ ngực, chậm rãi nhấc điện thoại lên. Không ngờ là điện thoại của Phòng cán bộ 1 thuộc Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ.

-Xin chào, tôi là Mã Hiểu Yến.

-Ha ha, xin chào, Trưởng ban Mã, tôi, Tần Quân Phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đây.

-A, xin chào Trưởng phòng Tần, có phải lãnh đạo lại giao công tác cho chúng tôi? Hì hì, tôi xin chăm chú lắng nghe!

Mã Hiểu Yến cười cười, nói đùa với Tần Quân. Người trong hai cấp Ban tổ chức cán bộ thường xuyên gọi điện qua lại, giao tiếp rất nhiều lần, Mã Hiểu Yến làm Phó ban tổ chức Thành uỷ Quy Ninh, đương nhiên là rất quen biết Tần Quân.

Tần Quân mỉm cười, nói đùa với Mã Hiểu Yến vài câu, sau đó đột nhiên hạ giọng nói:

-Chúc mừng Trưởng ban Mã. Trước hết chúc mừng cô, thăng chức sau làm lãnh đạo cũng đừng quên bạn cũ!

Trong lòng Mã Hiểu Yến chợt căng thẳng, lại giật mình:

-À, Trưởng phòng Tần, anh nói cái gì vậy? Tôi có gì mà chúc mừng, anh là lãnh đạo cấp trên cũng đừng trêu đùa cấp dưới như tôi chứ!

Tần Quân cười ha hả, khẽ nói:

-Trưởng phòng Mã, chúng ta đều làm công tác tổ chức, điều này có ý nghĩa gì, không cần tôi phải nói chứ? Ha ha, cho nên tôi mới nói chúc mừng. Đúng rồi, tôi quên nói chuyện chính, Trưởng ban Trương muốn tìm cô nói chuyện tổ chức vào hai giờ chiều nay, hy vọng cô đến đúng giờ.

Mã Hiểu Yến hơi hồi hộp, vội liên tục nói lời cảm tạ:

-Cảm ơn Trưởng phòng Tần đã quan tâm. Cảm ơn, hôm nào mời anh đến thành phố ăn cơm!

-Khách sáo, khách sáo quá!

Tần Quân cười ha hả gác điện thoại. Y gọi điện tới, mục đích trước hết là để thông báo cho Mã Hiểu Yến, thứ hai là cố tình thể hiện "thiện ý", để Mã Hiểu Yến nhận một chút ân tình của y.

Quan hệ giữa người với người trong quan trường là tế nhị đến mức như vậy, làm sao Mã Hiểu Yến có thể không biết. Tuy rằng chưa chắc cô đã thật sự cảm kích Tần Quân, nhưng ngoài miệng thì cũng phải nói rất nhiều lời khách sáo.

Buông điện thoại, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên, giờ cô mới biết tin An Tại Đào thăng chức là thật, mà hắn đã lặng lẽ sắp xếp cho mình một con đường để xoay trở.

Cấp phó huyện sao? Ánh mắt Mã Hiểu Yến như ngưng lại, nhưng cô chợt nhận ra, cái cấp bậc mà cô chờ đợi đã lâu để đạt được, lại không gây cho cô một sự vui sướng lớn lao như cô tưởng tượng. Trong lòng cô vẫn man mác nỗi thương cảm vì biết rằng người đàn ông của lòng mình sắp rời đi, mà giấc mộng mình được ở lại bên hắn công tác đã hoàn toàn tan biến.

Thật ra, Mã Hiểu Yến muốn cùng An Tại Đào rời khỏi Quy Ninh, nhưng chính cô cũng hiểu được, khả năng này là rất thấp, ít nhất, trước mắt là không được. Trừ phi trong tương lai, An Tại Đào có thể trở thành nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn, hẳn là lúc đó sẽ không có bất cứ trở ngại nào ngăn cản hắn điều mình đến bên cạnh hắn.

Mã Hiểu Yến gọi di động cho An Tại Đào, giọng cô hơi nghẹn ngào.

-Anh muốn đi à?

An Tại Đào nghe trong giọng nói của cô vẻ lưu luyến và thương cảm, thầm thở dài, nói:

-Hiểu Yến, đừng như vậy. Tôi chỉ rời khỏi Quy Ninh mà thôi, tôi công tác ở thành phố, chúng ta vẫn gặp nhau rất dễ dàng. À, đúng rồi, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ có tìm cô nói chuyện chưa?

Mã Hiểu Yến sâu kín thở dài:

-Thật ra tôi muốn cùng đi với anh, anh đến đâu, tôi cũng sẽ đến đó.

An Tại Đào lặng im một lúc, rồi nói một cách nhẹ nhàng:

-Hiểu Yến, cô hiểu mà, tạm thời còn chưa được, sau rồi hãy nói.

-Không, anh nhất định phải hứa với tôi, tương lai điều kiện thuận lợi, anh phải điều tôi đến chỗ anh!

Mã Hiểu Yến luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng An Tại Đào, hắn nói gì cô đều nghe nấy, nhưng hôm nay giọng cô có phần bướng bỉnh và làm nũng. An Tại Đào đành phải trả lời đồng ý.



Tối hôm qua Trương Bằng Viễn trở về tỉnh nhà, sáng hôm nay cũng không đi làm, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Cận Nam. Đẩy cửa ra, Trần Cận Nam mỉm cười, không ngờ đứng dậy chủ động chào hỏi:

-Đồng chí Bằng Viễn, mời ngồi.

Trong lòng Trương Bằng Viễn hơi có chút kích động, ông ta rất hiểu cách đối nhân xử thế của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam rất có có uy, rất có thế lực, là Trưởng ban tổ chức cán bộ - một trong các chức vụ trọng yếu của tỉnh, nắm giữ quyền điều phối cán bộ toàn tỉnh, cán bộ cấp sở vào văn phòng, căn bản là ông không đứng dậy. Sở dĩ đối với với mình dặc biệt như thế, đó là vì con ông ấy-An Tại Đào.

Hiện giờ hai nhà quan hệ rất sâu, lại có An Tại Đào và Trương Hạo, coi như là anh em. Trong trường hợp riêng tư, cách xưng hô của Trương Bằng Viễn xưng hô đối với Trần Cận Nam cũng có thể tuỳ ý một chút. Trương Bằng Viễn mỉm cười, đến ngồi xuống ghế sô pha, không nói gì thêm vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:

-Anh Cận Nam, tôi là vì Tiểu Đào mà tới.

Hiện nay, thành phố chúng ta có một Phó chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai, trước mắt điều kiện đã chín muồi, tuy Tiểu Đào hơi ít tuổi, nhưng thành tích rất tốt, năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa tôi ở thành phố đề cử, tôi cho rằng, Tiểu Đào đã có thể lên thành phố công tác.

-Chưa đến ba mươi tuổi, mà đã là Phó chủ tịch thành phố, nói một cách nghiêm khắc, đó là nhờ có sự chiếu cố,

Trần Cận Nam thở dài:

-Cuối cùng thì tôi còn hơi băn khoăn, sợ sẽ khiến có người lời ra tiếng vào.

Đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi là chính sách mới của nhà nước, hơn nữa, Tiểu Đào là cán bộ hậu bị đã được đưa vào danh sách của Trung ương, tôi nghĩ, hắn là vấn đề không lớn.

Trương Bằng Viễn cân nhắc lời nói của mình, thật ra ông hiểu rõ, Trần Cận Nam mạnh mẽ, cứng rắn như vậy mà phải do dự không dứt trước sự thăng chức của con mình, đó là vì chức vụ của ông ta đang ở vào giai đoạn mấu chốt. Tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh!

-Không thể không nói, thằng bé Tiểu Đào này rất thông minh, toàn bộ những việc hắn làm được mấy năm nay ở Quy Ninh, đều thông qua giới truyền thông mà tuyên truyền ra ngoài, cùng lúc nâng cao sự nổi tiếng của Quy Ninh, mặt khác cũng khai thông cho tiền đồ của chính mình thêm rộng mở.

Trương Bằng Viễn nói tiếp:

-Mà trên thực tế, thành tích của cậu ấy là rõ như ban ngày. Quy Ninh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mang lại lợi ích thiết thực cho quần chúng nhân dân, được nhân dân khen ngợi. Bí thư Tiểu An của chúng ta danh vọng rất cao.

Vẻ mặt Trần Cận Nam thay đổi liên tục, trong lòng ông quả thật vẫn còn phân vân.

Tiền đồ của con mình quan trọng, nhưng tiền đồ của bản thân mình cũng rất quan trọng. Vào lúc này, ông có một sự lo lắng mơ hồ, nếu chuyện của An Tại Đào có gì sơ sót, sẽ khiến việc tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh của ông có thể gặp phải những trắc trở không lường trước được.

Theo ông thấy, chỉ cần ông có thể tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, tiền đồ của An Tại Đào rốt cuộc là có bảo đảm. Hiện giờ hắn không làm Phó chủ tịch thành phố, sang năm sau làm cũng vẫn không sao.

Nghĩ đến đây, ông cười khổ một tiếng:

-Bằng Viễn lão đệ, tôi nghĩ thế này, Tiểu Đào dù sao vẫn còn trẻ tuổi, còn thiếu kinh nghiêm và sự từng trải, mà quan trường rốt cuộc luôn chú ý đến kinh nghiệm, mặc dù nó có thành tích nổi bật, có năng lực công tác, nhưng miệng người đáng sợ lắm!

Cho nên tôi chuẩn bị để nó trải qua một thời gian quá độ, "giảm xóc" một chút, không cần lập tức có được vị trí cao, trước mắt Tỉnh Đoàn đang thiếu một Phó bí thư. tôi đang cân nhắc xem hay là đưa nó đến đó làm trước, rèn luyện ở cơ quan Tỉnh uỷ một năm, sau đó, sau đó tồi tính!

Phó bí thư Tỉnh Đoàn? Trương Bằng Viễn giật mình. Phó bí thư Tỉnh Đoàn cũng ngang cấp với Phó giám đốc Sở, nhưng cấp Phó giám đốc Sở và Phó chủ tịch thành phố có khác nhau, không chỉ quyền lực lớn hơn, mà vị trí này không khiến người ta chú ý.

Trương Bằng Viễn trầm ngâm một lúc, cười nói:

-Anh Cận Nam, đó cũng là một biện pháp, không chừng là một lựa chọn tốt. Chỉ có điều, tôi lo là Tiểu Đào có bằng lòng hay không? Cậu ấy từng nhiều lần nói với tôi, cậu ấy kiên quyết phản đối vào cơ quan làm một cán bộ nhàn tản ngồi uống trà xem báo. Anh cũng nên hiểu, đứa nhỏ này thật ra là muốn làm công việc có tính thực tế, nếu anh muốn đưa cậu ấy tới cơ quan, chỉ sợ đối với cậu ấy, đó chỉ là lãng phí thời gian thôi.

Trần Cận Nam thở dài, sắc mặt dịu xuống:

-Bằng Viễn, cậu còn hiểu rõ về nó hơn cả tôi. Như vậy đi, cậu đừng nói trước chuyện này với nó, tôi sẽ suy nghĩ và cân nhắc thêm về việc này. Tuy Đảng ta trước giờ chú trọng chọn người hiền không tránh người có quan hệ thân thuộc, nhưng tôi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng nên chú ý một sô nguyên tắc của tổ chức. Nếu nó không có chút năng lực, có chút thành tích, tôi cũng sẽ không để nó làm việc trong chính quyền, cứ ở lại toà soạn làm phóng viên không phải tốt hơn sao?

Trần Cận Nam lại thêm một câu. Trương Bằng Viễn thầm nhủ, ông anh cũng giả dối quá, trước mặt tôi mà còn giả bộ.

-Ha ha, anh Cận Nam, thật ra chúng ta có thể muốn được nhiều thứ lắm. Người khác xem chức vụ rất quan trọng, nhưng Tiểu Đào lại chưa chắc. Anh ngẫm lại xem, nếu cậu ấy không theo con đường chính trị mà theo kinh doanh, thì sẽ phát triển đến mức nào? Dựa vào số vốn hùng hậu sau lưng cậu ấy, với năng lực của Tiểu Đào, cậu ấy sẽ tiến rất cao, rất xa.

Chỉ có điều cậu ấy không giống người thường, đối với tiền tài không thật sự xem trọng, chỉ muốn làm điều gì đó có ích cho mọi người, chúng ta là bề trên của cậu ấy, lo "lót đường" cho cậu ấy cũng rất bình thường.

Trương Bằng Viễn phất tay, cười nói:

-Tôi hết sức tin tưởng, ở cương vị mới, Tiểu Đào sẽ mang lại cho chúng ta những niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa.

Trần Cận Nam do dự một chút, cười cười:

-Ừ, Bằng Viễn, cho tôi thời gian suy nghĩ một chút, đợi hai ngày nữa, cũng không vội trong chốc lát được!

Trương Bằng Viễn đi rồi, Trần Cận Nam lưỡng lự thật lâu rồi mới gọi điện thoại tới Yên Kinh. Nói chuyện điện thoại hơn nửa giờ, lúc buông ống nghe, vẻ mặt Trần Cận Nam vừa có vẻ hưng phấn, lại vừa có vẻ ngưng trọng.

Tin tức cho biết cấp trên đã quyết định để Trần Cận Nam tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh Đông Sơn thay Trình Nguyên Cương. Nhưng cha vợ ông cũng luôn dặn dò, chỉ cần Trung ương còn chưa chính thức bổ nhiệm, điều gì cũng đều có thể xảy ra, vào thời điểm mấu chốt này, nhất định không được có bất cứ sơ xuất gì.

Cận Nam là người rất khôn ngoan sắc sảo, cũng là người làm việc rất quyết đoán. Cho nên quan uy của ông ta rất mạnh, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Cận Nam là một quan chức điển hình, ông ta là người có tài làm chính trị bẩm sinh. Nhưng đối với việc đề bạt An Tại Đào, ông ta lại có vẻ do dự nhìn trước ngó sau.

Nếu theo kế hoạch ban đầu của ông ta, thì trước hết ông ta sẽ kế nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh, vì tiền đồ của bản thân mình, cứ để An Tại Đào ở lại Quy Ninh tiếp tục làm Bí thư Thành uỷ, như vậy khỏi xảy ra bất cứ vấn đề gì, phòng ngừa lộ ra sơ xuất khiến một số kẻ nhân cơ hội gây sóng gió.

Nếu nói mọi việc có nặng, có nhẹ, không thể nói là Trần Cận Nam ích kỷ, mà là rõ ràng so sánh thì chuyện của ông ta so với chuyện đề bạt An Tại Đào quan trọng hơn. Nhưng hiển nhiên, cơ hội lần này của An Tại Đào cũng rất tốt, nếu bỏ lỡ, có thể còn phải chờ rất lâu.

Đồng thời, ông ta cảm thấy mắc nợ đứa con này quá nhiều, hiện giờ mới bắt đầu dần dần tạo thành quan hệ phụ tử thâm tình, nếu làm như dự định, Trần Cận Nam lại lo lắng sẽ khiến An Tại Đào phản ứng mạnh mẽ. Tính tình và tính cách cứng rắn của đứa con trai này, ông đã từng "lĩnh giáo" một cách sâu sắc.

Lúc trước cha con gặp mặt lần đầu tiên, hắn đã chỉ thẳng mặt ông mà mắng. Nó có bất mãn khi biết chuyện này không? Có hùng hổ chỉ trích ông? Trần Cận Nam suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy trong lòng hơi phiền muộn. Chần chừ rất lâu, ông mới nhấc điện thoại lên gọi cho di động của An Tại Đào.

Lúc Trần Cận Nam gọi điện, An Tại Đào đang ở công trường xây dựng và cải tạo đường vành đai bao quanh thành phố kiểm tra việc hoàn tất công trình; lãnh đạo Cục giao thông, lãnh đạo ban xây dựng. và Chủ nhiệm văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương đi theo sau hắn.

Đường quốc lộ vành đai bắt đầu khởi công từ mùa hạ, đến lúc này, trên cơ bản phải hoàn tất để đưa vào sử dụng. Có đường quốc lộ hoàn toàn mới này, một số thị trấn nhỏ và nội thành thành phố Quy Ninh sẽ liên kết thành một thể thống nhất, đồng thời nối liền thành phố Quy Ninh và Khu kinh tế mới Tư Hà, Phòng Sơn, thậm chí tới vài tuyến đường chính giao thông huyện thị.

Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, phát triển giao thông có tầm quan trọng không cần bàn cãi đối với phát triển kinh tế. Nếu con đường quốc lộ này được xây dựng, cải tạo thành công, đánh dấu Quy Ninh đã bước đầu xây dựng mạng lưới giao thông hoàn toàn thông suốt về mọi hướng, lúc đầu từ mấy thị trấn ngoại thành muốn đi ra ngoài phải đi vào thành phố, nhưng hiện giờ lại có thể đi trực tiếp ra bên ngoài, thời gian đi lại được rút ngắn nửa giờ.

Làm đường để phát triển giao thông ở Quy Ninh là một trong những công tác quan trọng nhất đối với An Tại Đào. Khu kinh tế mới Tư Hà chuẩn bị xây dựng và phát triển công trình nông nghiệp sinh thái Quy Ninh, công ty rượu Quy Ninh và toàn thể các sản nghiệp liên quan trong địa bàn, xây dựng các khu công nghiệp ở các thị trấn chung quanh, cải tạo nội thành và xây dựng đường giao thông, đó là bốn công trình cần một khoản kinh phí rất lớn.

Một khi bốn công trình này đưa vào hoạt động, chúng sẽ trực tiếp thúc đẩy kinh tế Quy Ninh phát triển với tốc độ rất cao, mang lại cho người dân Quy Ninh nhiều lợi ích thực tế.

Trong một năm gần đây, số người Quy Ninh ra ngoài làm việc đã giảm rất nhanh, và những người Quy Ninh làm việc bên ngoài đang quay về quê nhà. Có thể nói không chút khoa trương, ở toàn bộ tỉnh Đông Sơn, thành phố Quy Ninh là nơi duy nhất sử dụng hết toàn bộ nguồn lao động bản địa, hơn nữa, mức thu nhập bình quân đã được nâng cao trên diện rộng.

Kinh tế phát triển mang đến sự phồn vinh toàn diện cho thành thị và nông thôn. Hiện giờ khu thành thị Quy Ninh thì khỏi nói, ngay cả Khu kinh tế mới Tư Hà, một nơi trước kia nghèo khổ, lạc hậu, đã trở thành một "tiểu thành phố" hiện đại, nếu liệt kê ra từng hạng mục, thì Khu kinh tế mới Tư Hà chính là một thành phố nhỏ độc lập.

Tuy rằng Quy Ninh cũng không có cơ sở công nghiệp rất phát triển, đến giờ xí nghiệp công nghiệp cũng không nhiều, nhưng dựa vào công nghiệp và xây dựng cũng như dịch vụ, có thể phát triển kinh tế một phương, tạo phúc cho nhân dân. Không bao lâu sau, phóng viên nhật báo kinh tế về Quy Ninh phỏng vấn, tổng kết ra "mô hình Quy Ninh", Quy Ninh trở thành điển hình phát triển kinh tế thành công trong nước. Đương nhiên, đó là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.

Bành Quân mang cái túi màu đen cho An Tại Đào, nghe thấy tiêng chuông di động vang lên, vội lấy điện thoại đưa cho An Tại Đào:

-Bí thư An, ngài có điện thoại.

An Tại Đào mở điện thoại lên, thấy số điện thoại của Trần Cận Nam, vội đi sang một bên, nhận cuộc gọi.

-Tiểu Đào…Tỉnh Đoàn đang trống vị trí Phó bí thư, theo ba thì con tạm thời lên tỉnh làm một thời gian, ở cơ quan rèn luyện một, hai năm rồi sau đó lại về thành phố…Đương nhiên, đó chỉ là đề nghị của ba, vấn đề công tác của con cần chính con quyết định.

Trần Cận Nam cười cười. An Tại Đào không chút do dự, trả lời ngay:

-Ba, con không muốn đến cơ quan. Đến đó suốt ngày uống trà xem báo, thật sự là lãng phí thời gian và công sức.

An Tại Đào trầm ngâm một lát:

-Nếu như vậy, không bằng con cứ ở Quy Ninh thêm một năm.

Nghe An Tại Đào trả lời đúng như mình dự đoán là không đồng ý vào cơ quan, Trần Cận Nam âm thầm thở dài. Vốn ông muốn tiếp tục nói chuyện sâu hơn với An Tại Đào, nhưng nghĩ lại có nói cũng không có tác dụng, bèn cười cười nói với hắn rồi cúp điện thoại. Chỉ có điều ngay trước lúc cúp điện thoại, ông còn dặn hắn cuối tuần có rảnh về nhà ông ăn cơm.

Đối với lời nhắc nhở và đề nghị của Trần Cận Nam, An Tại Đào cũng không nghĩ nhiều. Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không chọn vào cơ quan, hắn không thể thích ứng với cuộc sống ở đó. Hơn nữa, hắn muốn tạo ra thay đổi thật sự thì trong tay phải có quyền lực, chạy đến Tỉnh Đoàn làm cái chức Phó bí thư "bình hoa", thì còn có thể làm được gì?

Cuộc sống như thế, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, nó làm mất đi ý nghĩa của việc hắn ở trong quan trường. Hắn cũng từng nghĩ đến sang thành phố khác công tác, trước đây Trần Cận Nam cũng có đề cập chuyện này với hắn.

Các thành phố khác cũng không thiếu chỗ để cấp trên có thể điều động hắn đến. Nhưng An Tại Đào suy đi tính lại, cuối cùng quyết định lưu lại Phòng Sơn. Cũng không phải hắn luyến tiếc mạng lưới quan hệ mà mấy năm công tác đã xây dựng được, mà là xuất phát từ sự suy tính sâu xa.

Theo hắn thấy, hiện nay Quy Ninh vừa mới phát triển với tốc độ nhanh, trải qua mấy năm hắn vất vả làm việc, tạo cho Quy Ninh một cơ sở vững chắc, chính sách và ý tưởng cần phải có tính liên tục, hắn sáng tạo "mô hình Quy Ninh", nếu muốn tiếp tục kéo dài phát triển một cách hiệu quả, cần người kế nhiệm tiếp tục đi theo con đường hắn đã mở.

Nếu An Tại Đào rời khỏi Phòng Sơn, biết đâu Bí thư Thành uỷ mới sẽ phủ định toàn bộ ý tưởng của hắn, sau đó đạp đổ mọi thành quả mà hắn đạt được.

Sau khi nâng cấp lên thành phố ba năm, Quy Ninh hoàn toàn thay đổi, với An Tại Đào, điều đó giống như một gốc cây mà hắn tỉ mỉ gieo trồng, chăm bón, hiện giờ vừa mới um tùm xum xuê, hắn hy vọng có thể chính mắt trông thấy cái cây này trưởng thành thật sự, mà không bị người khác chặt gãy nửa chừng.

Buổi chiều Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú dẫn theo Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Tần Quân và vài nhân viên đến huyện tuyên bố bổ nhiệm của tổ chức. Theo lệ thường, toàn bộ cán bộ cấp trung trở lên đến lễ đường Huyện uỷ tham dự cuộc họp.

An Tại Đào, Cổ Trường Lăng và lãnh đạo huyện chờ ở toà nhà Huyện uỷ, thấy xe của nhóm Trương Kính Phú đến, liền ra tiếp đón.

-Trowngt ban Trương!

An Tại Đào mỉm cười bắt tay chào hỏi Trương Kính Phú:

-Dạo này không thấy Trưởng ban Trương, lần trước tôi đi thành phố, tìm đồng chí ăn cơm, nhưng không tìm được, gọi điện cũng không được.

Gần đây tâm trạng Trương Kính Phú không tốt lắm. Vốn, theo sự sắp đặt của Trương Bằng Viễn, ông ta sẽ tiếp nhận vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ của Đan Tân Dân, nhưng ai ngờ mọi chuyện thay đổi, Đan Tân Dân không những không rơi đài mà còn quay lại công tác, lấy lại quyền lực.

Giữ chức Quyền Trưởng ban tổ chức cán bộ được nửa năm, rốt cuộc Trương Kính Phú lại trở về vị trí cũ – Phó trưởng ban thường trực. Mà Trương Bằng Viễn đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì quá lớn, Trương Kính Phú tìm cơ hội gặp Trương Bằng Viễn vài lần nhưng đều không có kết quả.

Trương Kính Phú nhìn An Tại Đào- người mà con đường làm quan đang rộng mở, cười khổ một tiếng:

-Bí thư An, gần đây sức khỏe của tôi không được tốt, luôn phải ở nhà dưỡng bệnh.

Trong lòng An Tại Đào hiểu rõ ràng, cũng không nói thêm gì nữa.

An Tại Đào, Cổ Trường Lăng cùng với Trương Kính Phú và đám người Tần Quân cùng đi vào lễ đường Huyện uỷ, đi thẳng lên đài chủ tịch. Theo quy định, các lãnh đạo khác của huyện ngồi ở dưới đài.

Trên đài chủ tịch chỉ có hai người ở huyện, một là An Tại Đào, hai là Cổ Trường Lăng, một cái cấp bậc liền ngăn một bức tường cao, cấp bậc nghiêm ngặt, đây chính là quy củ.

Theo lệ cũ An Tại Đào nói mấy câu dạo đầu, sau đó đưa mi-crô cho Trương Kính Phú. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc dưới đài, trong lòngTrương Kính Phú rất là cảm khái.

Đây là lần thứ mấy mình phụ trách về Quy Ninh tuyên bố bổ nhiệm rồi? Các cán bộ Quy Ninh đề bạt, lên chức không ngừng, nhưng ba năm qua mình vẫn là một Phó trưởng ban, đến giờ không nhìn thấy bất kỳ hy vọng thăng quan tiến chức nào.

-Khụ khụ!

Ông ho khan một tiếng, trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:

-Các đồng chí, kế tiếp tôi tuyên bố quyết định điều chỉnh cán bộ và bổ nhiệm của hội nghị thường vụ Thành uỷ. Miễn chức Bí thư Đảng uỷ Khu kinh tế mới Tư Hà và Chủ nhiệm Ban quản lý của đồng chí Tôn Hiểu Linh, đề cử đồng chí Tôn Hiểu Linh làm Phó chủ tịch thành phố.

Lần này Trương Kính Phú vừa dứt tiếng, các cán bộ lập tức kinh ngạc xì xào bàn tán, rất nhiều người nhìn Tôn Hiểu Linh bằng ánh mắt tràn đầy đố kỵ và hâm mộ.

Tôn Hiểu Linh là Uỷ viên thường vụ Huyện ủy, hôm nay được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch, đây không phải có ý nghĩa cô ta sắp trở thành Phó chủ tịch thường trực thành phố? Uỷ ban nhân dân thành phố không thua kém lãnh đạo chủ chốt Cổ Trường Lăng!

Tôn Hiểu Linh đứng dậy hướng trên đài, dưới đài khom người chào. Cô này thuộc loại "thánh nhân đãi kẻ khù khờ". Trương Kính Phú thản nhiên liếc cô một cái, tiếp tục tuyên bố.

Trương Kính Phú trầm mặc, ngồi một chỗ, ánh mắt nhìn chung quanh, làm như đang tìm kiếm cái gì. Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta ở dưới đài hơn nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng của Mã Hiểu Yến.

Kỳ thật thì Mã Hiểu Yến đang đứng ở một bên chỉ đạo công tác. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đến huyện tuyên bố bổ nhiệm, là nhân viên của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, cô cũng nên cùng với một vài người ở một bên hỗ trợ.

Tuy rằng biết chính mình sắp được đề bạt, nhưng trước khi đi, công tác cũng không thể không làm.

Trương Kính Phú hắng giọng, cất cao giọng nói:

- Trải qua khảo sát, hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định, bổ nhiệm Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đồng chí Mã Hiểu Yến….

Nói đến đây, Trương Kính Phú tạm dừng một chút, uống một ngụm nước.

Các cán bộ cấp phòng Quy Ninh đang ngồi dưới đài trong lòng đột nhiên chấn động. Chẳng lẽ Mã Hiểu Yến sẽ lên cương vị Phó cục trưởng?

Trương Kính Phú thản nhiên cười nói tiếp:

- Bổ nhiệm đồng chí Mã Hiểu Yến làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà.

Mã Hiểu Yến không chỉ lên làm nhân vật số một của khu kinh tế mới Tư Hà mà còn tiến nhập vào Ủy viên thường vụ Thành ủy. Đây chính là một bước lên trời. Tin tức này khiến cho các cán bộ ồn ào hẳn lên.

An Tại Đào nhíu mày, nhẹ nhàng tiếp nhận micro rồi cất cao giọng nói:

- Im lặng!

Gió tây bắc lạnh thấu xương vẫn tiếp tục thổi qua bầu trời. Bây giờ đã là gần hết tháng giêng âm lịch rồi.

Tết Nguyên Đán trôi qua, mọi người đều đi làm trở lại. Thư ký Bành Quân mang tờ báo đến cho An Tại Đào. Đồng thời cũng đặt lên trên bàn An Tại Đào một tách trà, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

An Tại Đào tùy ý mở tờ Nhật báo Phòng Sơn ra, trong lúc vô tình phát hiện ra một bài báo có tiêu đề "Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn trả lời về vấn đề thay đổi chế độ xã hội cho các công nhân viên chức công ty Than - Khí gas Phòng Sơn".

- Để giải quyết việc thua lỗ nhiều năm liên tục trong kinh doanh của công ty Than - Khí gas, giảm bớt gánh nặng và áp lực cho chính phủ, công ty Than - Khí gas tiến hành thay đổi chế độ xã hội, từ công ty TNHH Đầu tư khí gas Thiên Nguyên Hoa Hạ thành lập công ty TNHH Khí gas Phòng Sơn Thiên Nguyên.

"Khi công ty Than - Khí gas thành phố thay đổi chế độ xã hội, những công nhân viên chức cũ đã có bảy người chuyển qua công ty mới. Trong một tuần đã xảy ra hai vụ tai nạn lao động"

An Tại Đào vội vàng nhìn lướt qua, cũng không xem kỹ lắm. Bởi vì doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội gần như là phát sinh mỗi ngày. Công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước khiếu oan cũng không ít. Nếu không phải bởi vì công ty Than - Khí gas có người quen cũ của An Tại Đào là Hạ Canh thì hắn căn bản cũng không có hứng thú xem.

An Tại Đào lật tờ báo xem qua xem lại, đột nhiên nhớ đến mình cũng đã một khoảng thời gian không gọi điện thoại cho Lãnh Mai, liền cầm điện thoại lên gọi.

Điện thoại văn phòng không ai tiếp. An Tại Đào lại gọi điện thoại di động cho Lãnh Mai. Di động được bắt máy nhưng bên kia lại truyền đến tiếng ồn ào, hình như là có rất nhiều người.

Mơ hồ, bên kia còn truyền đến tiếng gào thét của cảnh sát.

An Tại Đào nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:

- Lãnh Mai, em đang ở nhà à?

Hơn nửa ngày, đầu dây bên kia mới truyền đến tiếng thở dốc của Lãnh Mai:

- An Tại Đào, anh chờ em một lát. Lát nữa em sẽ gọi điện thoại lại cho anh. Hiện giờ em đang bận. Ai, đứng lại, không được chạy.

Đã có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

An Tại Đào ngẩn ra, cúp điện thoại, vốn định tìm một người quen ở thành phố hỏi thăm một chút, sau lại nghĩ cái gì đó nên thôi.

Một chuyện lớn đã xảy ra.

Sau khi công ty Than - Khí gas thành phố Phòng Sơn thay đổi chế độ xã hội, trước mắt đã trở thành một công ty trống rỗng. Tuy nhiên danh tiếng doanh nghiệp nhà nước vẫn còn tồn tại, tài sản quốc hữu vẫn còn một ít vì đại bộ phận tài sản của công ty Than - Khí gas Phòng Sơn sau khi trải qua thay đổi chế độ xã hội đã rót vào công ty TNHH Phòng Sơn Thiên Nguyên.

Đương nhiên, trước khi công ty Thiên Nguyên được thành lập, công ty Than - Khí gas còn áp dụng phương thức khống chế số cổ phần, trong đó có một số bất động sản.

Trong quá trình thay đổi chế độ xã hội, đại bộ phận công nhân viên chức đều bị sa thải. Những nhân viên chân chính chuyển qua công ty mới kỳ thật cũng không có bao nhiêu.

Ngay từ đầu, xí nghiệp đưa ra một lý do là, số lượng công nhân viên chức công ty mới là có hạn, không thể tiếp nhận quá đông được. Nhưng sau này, những nhân viên bị sa thải đã phát hiện, công ty mới Thiên Nguyên đã công khai tiến hành thông báo tuyển dụng, một lần cả mấy trăm công nhân. Cái gọi là không thể bố trí căn bản là gạt người.

Rõ ràng, để nuôi sống một số lượng công nhân viên chức cũ thì phí tổn tương đối cao. Nhất là những nhân viên gần đến tuổi về hưu. Công ty mới này tuyển dụng những công nhân trẻ tuổi đến từ nông thôn, căn bản là không cần phải trả lương quá nhiều, lại còn dễ dàng quản lý.

Huống chi, bọn họ cũng phát hiện chính mình cũng bị lừa gạt. Sau khi hưởng tiền trợ cấp cho thôi việc quá ít ỏi, căn bản không thể duy trì kế sinh nhai. Do đó, mấy trăm nhân viên đã tụ tập đến Ủy ban nhân dân thành phố khiếu oan, yêu cầu khôi phục thân phận công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước của mình, trở về đơn vị cũ công tác.

Yêu cầu này đương nhiên không được đáp ứng.

Vì thế, mấy trăm nhân viên này không cam lòng. Khi khiếu oan, đã tố cáo Hạ Canh là Bí thư Đảng ủy, Giám đốc công ty Than - Khí gas Phòng Sơn đã có sự giao dịch ngầm nhằm chiếm hữu số tài sản quốc hữu, bắt buộc công nhân viên chức phải thôi việc, vi phạm nghiêm trọng quá trình thay đổi chế độ xã hội.

Thậm chí, còn có một số công nhân viên chức đã gọi điện thoại đến Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh tố cáo Hạ Canh tham ô.

Đối với vấn đề công nhân viên chức khiếu oan, chính quyền nhân dân thành phố Phòng Sơn rất nhanh chóng đã cho câu trả lời, chính là bài báo mà An Tại Đào đã đọc trên Nhật báo Phòng Son. Nhưng đây rõ ràng là thiên vị cho người quản lý xí nghiệp, hiển nhiên là đã chọc giận những nhân viên đang bị tuyệt vọng.

Giảm quân số để tăng hiệu suất? Làm giảm phí tổn vận hành xí nghiệp? Như vậy, xin hỏi là Công ty Than - Khí gas Phòng Sơn là doanh nghiệp nhà nước hay là doanh nghiệp tư nhân? Nhiều công nhân viên chức như vậy nói bỏ là bỏ, có còn lương tâm hay không?

Các công nhân viên chức tụ tập tại công ty Than - Khí gas Phòng Sơn, bao vây đám người Hạ Canh trong tòa nhà. Ngay từ đầu, không để kinh động đến thành phố, Hạ canh đã cử Chủ tịch công đoàn cùng với một số công nhân can thiệp. Kết quả là không thể đồng ý với câu trả lời và bị kích động, nên một số người đã vọt vào tòa nhà làm việc phá phách cướp bóc, làm bị thương một Phó tổng công ty Than - Khí gas.

Dưới sự kinh hoàng, Hạ Canh và lãnh đạo xí nghiệp vội càng báo cảnh sát và thành phố. Đông Phương Du nghe thấy liền lập tức cùng với Lãnh Mai chạy đến, nhưng khi Đông Phương Du đến, những công nhân bị kích động đến phẫn nộ đã không thể khống chế, khóa ngay cửa chính, tụ tập trong sân tòa nhà công ty và giằng co với cảnh sát.

Hạ Canh và các lãnh đạo xí nghiệp vẫn đang bị bao vây lại lầu ba trong phòng hội nghị công ty Than - Khí gas, chỉ có thể liên lạc với bên ngoài thông qua điện thoại.

Không những như thế, những nhân viên được chuyển qua công ty mới cũng nhân cơ hội này làm ầm ĩ lên, gần như là bao vây hết toàn bộ công ty Than - Khí gas. Những công nhân đang ở trong nhà xưởng công ty Thiên Nguyên vội vàng rời bỏ cương vị, tụ tập, giương biểu ngữ hô khẩu hiệu yêu cầu công ty Than - Khí gas ra mặt.

Các công nhân đã phản đối việc tăng ca mỗi ngày nhưng không được trả tiền tăng ca. Lãnh đạo cao tầng, lãnh đạo trung tầng và công nhân tiền lương chênh lệch quá lớn.

Sự việc phát sinh đột ngột với tốc độ rất nhanh nên ở thành phố và cảnh sát căn bản không có phản ứng kịp thời. Khi cảnh sát đến thì một số lượng lớn công nhân đã chuyển qua công ty Thiên Nguyên đã đi đến vùng phụ cận, chuẩn bị hợp cùng với những người đã có mặt trong sân.

Đông Phương Du nhất thời trong đầu không có được suy nghĩ gì hết. Cô thật không ngờ, trong nhiệm kỳ làm việc của mình lại bộc phát một sự kiện khiến người ta đau đầu như vậy.

Công ty Than - Khí gas Phòng Sơn tọa lạc trên một con đường sầm uất. Nên hiện giờ đã có một số lượng người dân tụ tập xem náo nhiệt.

Trước mắt bao người, cảnh sát cũng không thể dùng thủ đoạn quá khích, chỉ có thể thông qua khuyên bảo, kêu gọi đầu hàng, duy trì trật tự, khống chế cảm xúc phẫn nộ của các công nhân.

Đông Phương Du đứng ở một bên, trong tay nắm chặt loa, hô to. Xung quanh cô là cảnh sát và cán bộ chính quyền thành phố. Nhưng mặc cho Đông Phương Du nói gì thì những công nhân trong sân căn bản đều nghe không vào.

- Trả lại vị trí cho chúng tôi!

- Nghiêm trị những phần tử tham nhũng!

- Chúng tôi muốn có cơm ăn!

Bên tai truyền đến những tiếng kêu la. Đông Phương Du cảm thất đầu óc choáng váng, vừa vội vừa giận, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

- Chủ tịch thành phố Đông Phương!

Lãnh Mai bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô ta.

- Bí thư Trương đã đến! Bí thư Trương!

Bí thư Thành ủy Trương mặc chiếc áo măng xê màu đen dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát đã tiến vào hiện trường. Ông ta vừa bước xuống xe thì mười mấy cảnh sát đã nhanh chóng bảo hộ xung quanh.

Trương Bằng Viễn nhìn những công nhân đang phẫn nộ, trong lòng cũng cảm thấy bực bội. Xảy ra chuyện như vậy, có muốn đè cũng đè không được. Không chỉ giới truyền thông trong thành phố, mà giới truyền thông tỉnh cũng sẽ biết đến.

Trương Bằng Viễn không kiên nhẫn đẩy viên cảnh sát bảo hộ ông ta ra, giật lấy cái loa từ trong tay một cảnh sát khác, đứng một chỗ cao giọng hơn:

- Các đồng chí công nhân, các đồng chí công nhân, mọi người không cần kích động, tôi là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn, hôm nay tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương đến đây, mục đích là lắng nghe ý kiến và khó khăn của mọi người.

- Xin mọi người tin tưởng vào Đảng và chính phủ, cử ra một vài đại diện, Thành ủy lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp, lắng nghe các công nhân báo cáo lại.

- Tôi biết, mục đích của mọi người là phải giải quyết được vấn đề. Tôi Trương Bằng Viễn công khai tuyên bố với mọi người, chỉ cần yêu cầu của mọi người hợp pháp thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thay mặt mọi người làm chủ.

- Nếu có những hành vi trái pháp luật thì tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha.

Trương Bằng Viễn ở hiện trường triệu tập một cuộc họp nhỏ gồm có Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và một số công nhân viên chức đại diện cho quần chúng đang phẫn nộ.

Các công nhân viên chức bị nghỉ việc của công ty khí gas thành phố Phòng Sơn đưa ra bốn điều kiện, hay nói chính xác hơn là bốn yêu cầu. Thứ nhất: lập tức khôi phục chức vụ của công nhân viên chức.

Thứ hai, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lập tức thành lập tổ công tác điều tra, trú tại công ty để điều tra về vấn đề thất thoát tài sản quốc hữu, bãi miễn chức vụ Giám đốc, Bí thư Đảng ủy của Hạ Canh, truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo khác.

Thứ ba, kiểm tra toàn diện tài sản và các hạng mục đầu tư của Công ty Than – Khí gas thành phố. Trong quá trình điều tra phải có đại diện của công nhân viên chức và đại diện của Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn tiến hành giám sát.

Thứ tư, giải quyết các vấn đề của công ty Thiên Nguyên như làm tăng ca không có tiền làm thêm giờ, tiền lương của lãnh đạo quản lý và công nhân viên chức quá mức chênh lệch, đáp ứng đề xuất tăng lương và các nhu cầu hợp lý, đúng quyền lợi của công nhân viên chức.

Không thể không nói, theo thời đại phát triển, sau khi tiến vào thế kỷ mới, ý thức về quyền lợi của công nhân viên chức trong nước đang từng bước được đề cao. Bốn vấn đề mà họ đề xuất đó có thể nói là đã điểm đúng chỗ mấu chốt.

Nếu thành phố nhất định phải điều tra, chỉ sợ rất nhiều vấn đề vi phạm quy định vận tác cùng với tham ô của công ty khí gas Phòng Sơn sẽ bị lộ ra.

Đối với bốn yêu cầu của đại biểu công nhân viên đề xuất, Trương Bằng Viễn đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trả lời, biểu thị thành phố sẽ "Mau chóng chứng thực, điều tra đến cùng", đồng thời tỏ thái độ nói Hội nghị thường vụ thành ủy tối nay sẽ khẩn cấp mời dự họp để nghiên cứu thành lập tổ công tác, tổ điều tra để sắp xếp cho các công nhân viên bị cho thôi việc kể trên trở lại chức vụ công tác.

Nhận được sự hứa hẹn cương quyết của Bí thư thành ủy, gần ngàn công nhân viên chức lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại. Dưới sự khai thông của cảnh sát, từng nhóm túm năm tụm ba rời khỏi hiện trường về nhà. Mà các công nhân viên chức của công ty Thiên Nguyên cũng đều trở về vị trí.

Tạm thời bình ổn sự việc này, xử lý hoàn toàn các vấn đề có liên qua đã là 6h tối. Bất chấp chưa ăn cơm, Trương Bằng Viễn lập tức chạy về Thành ủy, chủ trì hội nghị thường vụ khẩn cấp.

Trước khi đi, Đông Phương Du do dự một chút, đi đến chỗ Trương Bằng Viễn nhỏ giọng hỏi một câu:

-Bí thư Trương, muốn nghe lãnh đạo công ty báo cáo một chút không?

Trương Bằng Viễn sắc mặt âm trầm, trên trán mồ hôi rịn ra, ông ta khoát tay, trầm giọng nói:

-Không cần nghe bọn họ báo cáo, còn báo cáo cái gì? Để cho bọn họ nói chuyện với tổ công tác thành phố đi.

Trương Bằng Viễn vốn dĩ không có ấn tượng tốt với Hạ Canh, hiện giờ lại có chuyện này, làm sao có thể hòa nhã với y được. Trương Bằng Viễn tức giận mà đi, đứng ở cách đó không xa, Hạ Canh và lãnh đạo có liên quan kinh sợ nhìn, trong lòng hết sức bất an.

Hạ Canh trong lòng hiểu được, chính mình đã xong rồi. Vốn nghĩ tiền đồ chính trị đã không có hy vọng gì, chỉ có thể mò chút ích lợi thực tế ở xí nghiệp, nhưng hiện tại xem ra hết thảy đều đã biến thành bọt nước.

Trở lại Thành ủy, Trương Bằng Viễn chui vào văn phòng của mình, cung kính nối thông điện thoại nội bộ với lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, báo cáo tỉ mỉ với cấp trên về sự việc xảy ra.

Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên vừa nghe xong chuyện, lập tức chỉ thị Trương Bằng Viễn mau chóng ổn định cục diện, lấy giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn là việc chính, bất cứ lúc nào cũng có thể hướng Tỉnh ủy tiến hành báo cáo.

Trong hội nghị thường vụ, các ủy viên thường vụ đề xuất ý kiến khác nhau. Một bộ phận cho rằng Ủy ban nhân dân thành phố nên can thiệp, tiến hành điều tra rõ vấn đề, lấy lại công bằng cho cán bộ công nhân viên, tránh để sự việc lớn hơn, gây ảnh hưởng đến hình tượng của Phòng Sơn.

Còn một bộ phận khác thì kiên trì cho rằng, phải nghiêm trị nhóm người cầm đầu gây rối, dùng thủ đoạn cứng rắn để bình ổn sự kiện này. Còn về phần công ty khí gas Phòng Sơn thì có thể từ từ điều tra.

Người của hai phe tranh luận không dứt, Trương Bằng Viễn sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

Đan Tân Dân nhìn Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du vẫn duy trì vẻ mặt âm trầm khác thường, nói:

-Vấn đề là vấn đề, ngay cả khi có vấn đề, cũng không thể dung túng loại gây rối này được. Hơi một tí là tụ họp gây rối, như thế thì ra làm sao? Giống như chuyện hôm nay, khẳng định là sau lưng có người tổ chức kích động, nếu như không có thì sao bọn họ có thể tụ tập được đông người như vậy? Cá nhân tôi cho rằng, Cục công an thành phố lập tức phải thành lập một tổ chuyên án, tham gia điều tra, mau chóng tìm ra kẻ kích động công nhân viên để trừng trị thích đáng.

Tống Tử Lâm nhíu nhíu mày, phản bác nói:

-Trưởng ban Đan, mâu thuẫn của quần chúng đã hết sức gay gắt, nếu lại dùng thủ đoạn cứng rắn thì có phải lại làm mâu thuẫn càng thêm gay gắt, làm cho sự việc càng rối ren không?

Trước mắt, vấn đề chúng ta cần giải quyết là hóa giải mâu thuẫn, nhưng nếu dùng phương án bạo chế bạo như vậy, theo tôi là không thể thực hiện được.

Đan Tân Dân cười lạnh một tiếng:

-Phó bí thư Tống, vậy phải giải quyết vấn đề như thế nào? Cho dù là công ty Than - Khí ga Phòng Sơn cải cách thay đổi chế độ xã hội có vấn đề, nhưng nhiều công nhân viên chức bị cho nghỉ việc là sự thật, vậy phải an bài thế nào? Công ty Than - Khí ga sớm đã là một cái thùng rỗng, làm sao có thể nuôi sống đám người đó? Chạy đi đâu tìm được nhiều vị trí như vậy? Thành phố biết làm thế nào?

Âu Dương Khuyết Như cũng phụ họa nói:

-Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Đan. Phải điều tra vấn đề, nhưng có thể từ từ làm, việc quan trọng hiện tại là phải bình ổn tình thế, làm tốt công tác ổn định, tránh cho mọi việc lớn hơn. Vài người dẫn đầu gây rối, không thể không trừng trị.

Hai người như vậy kẻ xướng người hoạ, Tống Tử Lâm bị nghẹn, sắc mặt có chút trắng bệch.

Âu Dương Khuyết Như nói xong liền quay đầu nhìn phía Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Y và Đan Tân Dân gần đây đã về phe Đông Phương Du, lúc này tất nhiên là hy vọng Đông Phương Du có thể ủng hộ.

Đông Phương Du do dự một chút:

-Ha ha, đối với vấn đề này, tôi tạm thời chưa có ý kiến. Bời vì tôi đến thành phố thời gian chưa lâu, đối với việc thay đổi chế độ xã hội của công ty khí gas không hiểu nhiều lắm, mọi người có thể mở rộng bàn bạc thêm.

Các ủy viên thường vụ vẫn đang tranh luận , Trương Bằng Viễn đột nhiên đột nhiên vỗ bàn, trầm giọng nói:

-Được rồi, không cần tranh luận nữa.

Ánh mắt âm trầm của Trương Bằng Viễn nhìn Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như, khoát khoát tay, bàn tay to nặng nề không ngừng khua đi khua lại giữa không trung:

-Lãnh đạo tỉnh đã chỉ thị chúng ta phải mau chóng ổn định cục diện. Giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn là việc chính, chúng ta không thể dùng biện pháp không triệt để. Việc trước mắt chúng ta cần làm chính là giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn từ tận gốc rễ.

Đúng vậy, tại sao lại có nhiều người bị thôi việc đến vậy? Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội chính là muốn công nhân viên chức không có bát cơm ăn sao?

Vài trăm người công nhân viên chức vì sao đứng lên gây rối? Thay đổi chế độ xã hội, thay đổi chế độ xã hội, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội chính là cho đại bộ phận công nhân viên chức về nhà sao? Các đồng chí, chúng ta phải nghĩ lại, nghĩ thật nghiêm túc, công việc mà chúng ta làm vẫn chưa đến nơi đến chốn.

Đối với chuyện này, tôi cho rằng các lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố được phân công quản lý sẽ phải kiểm điểm trước Thành ủy, Cục quản lý ngành nghề cũng phải kiểm điểm nghiêm khắc với Ủy ban nhân dân thành phố. Bước tiếp theo, chúng ta còn phải truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo có liên quan.

Theo tôi được biết, mỗi công nhân viên chức bị cho thôi việc mỗi tháng chỉ lấy ba mươi ngàn tệ, cũng là số tiền lương thấp nhất trong tiêu chuẩn của chúng ta năm ngoái. Các đồng chí, tiền lương tối thiểu đã không còn theo kịp nhu cầu sinh hoạt nữa rồi, chỉ có ít tiền như vậy, bọn họ sao có thể sinh sống được đây? Đây là vấn đề không thể lảng tránh được, chúng ta phải tìm biện pháp hóa giải.

Trương Bằng Viễn khoát tay:

-Chúng ta là lãnh đạo, nói chuyện phải có lương tâm. Chúng ta phải thấy được sự khó khăn của quần chúng. Tôi tin tưởng, tuyệt đại đa số công nhân viên chức đứng lên là để giải quyết vấn đề, về phần có vài phần tử cá biệt lợi dụng thì cũng không thể gây hoang mang được.

Tôi cho rằng, thứ nhất, lập tức cách chức tạm thời Giám đốc, Bí thư Đảng ủy của công ty than- khí gas Phòng Sơn. Cái này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Gây ra sự việc lớn như vậy, Hạ Canh khó chối được sai lầm này. Không chỉ có Hạ Canh mà tôi thấy toàn bộ bộ máy xí nghiệp cũng có vấn đề, phải chỉnh đốn hoàn toàn.

Thứ hai, thành phố phải lập tức thành lập một tổ công tác, do một đồng chí có năng lực dẫn đội, mau chóng điều tra và giải quyết vấn đề.

Trương Bằng Viễn phất phất tay, châm một điếu thuốc.

Bí thư Thành ủy cứng rắn, mạnh mẽ tỏ thái độ, đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như tự nhiên là không dám công khai đứng ra phản đối nữa.

Nếu không, Trương Bằng Viễn hiện giờ đang cơn giận, nếu bọn họ đứng lên chặn họng ông ta, chẳng khác nào tự chuốc lấy bẽ mặt.

Đông Phương Du gật đầu:

-Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Trương. Tuy nhiên tôi có một đề nghị bổ sung, làm ra một sự việc nghiêm trọng như vậy, cho dù công ty than – khí gas thay đổi chế độ xã hội có hay không có vấn đề, đồng chí Hạ Canh vẫn phải tạm thời bị cách chức đợi điều tra, điểm này là không hề nghi ngờ. Đồng thời, ở thành phố lập tổ công tác cũng là đúng. Tôi chỉ cảm thấy, việc chọn Tổ trưởng tổ công tác phải suy xét thật cẩn thận.

Tình huống vô cùng phức tạp, không chỉ cần có năng lực công tác mạnh, còn cần có ý thức chính trị cào và cái nhìn toàn diện, lại còn giỏi về công tác giáo dục tư tưởng chính trị cho quần chúng. Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh khá thích hợp.

Năng lực công tác của đồng chí An Tại Đào rõ như ban ngày.

Sự việc khá khẩn cấp, tôi thấy nên để đồng chí An Tại Đào tạm thời giữ chức vụ Tổ trường, dẫn tổ công tác đến công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, đồng thời bổ nhiêm làm Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty này, một mặt điều tra vấn đề, một mặt giải quyết vấn đề. Tôi tin rằng, với năng lực công tác và tác phong của đồng chí An Tại Đào, nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan trọng mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao cho.

Đông Phương Du nói xong, lẳng lặng nhìn Trương Bằng Viễn.

An Tại Đào đường đường là nhân vật số một của một huyện, trước thời điểm mấu chốt đề bạt Phó chủ tịch thành phố, Đông Phương Du đột nhiên đề xuất An Tại Đào đến công ty Than – Khí gas giải quyết vấn đề, điều này nằm ngoài dự liệu của nhiều Ủy viên thường vụ.

Đông Phương Du rốt cuộc là muốn gì?

Người phụ nữ này khẳng định là không có ý tốt. Tống Tử Lâm trong lòng cười lạnh, đây là một việc coi như "Được ăn cả ngã về không". Làm tốt dĩ nhiên là được thành tích, nhưng làm không tốt lại chính là rơi vào một vũng bùn, rất khó thoát ra. Hơn nữa, An Tại Đào bị "Vây" ở Công ty Than - Khí ga , muốn lên làm Phó chủ tịch thành phố thì khó khăn và biến số tăng lên gấp bội.

Trương Bằng Viễn cũng giật mình, ông ta đứng dậy cười cười:

-Tôi đi nhà vệ sinh một chút, mọi người cứ tiếp tục thảo luận.

Trương Bằng Viễn vội vàng mà đi, nhưng không có đi nhà vệ sinh mà là trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại cho Trần Cận Nam.

-Anh Cận Nam, tôi cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chuyện này nhìn qua khá phiền toái, nhưng chỉ cần xem thao tác như thế nào, khiến Tiểu Đào coi như "Giảm xóc" một chút, nhiều lắm là hơn nửa năm, cũng sẽ ngăn chặn được miệng lưỡi của nhiều người.

Trương Bằng Viễn cúi đầu dồn dập giải thích cho Trần Cận Nam.

Trương Bằng Viễn ý tứ rất rõ ràng, muốn cho An Tại Đào đến làm đội viên cứu hỏa.

Lần trước khi An Tại Đào đến làm Trưởng ban truyền thông và lần này không hề giống nhau.

Lần trước là Trương Bằng Viễn chủ yếu muốn khảo sát năng lực của An Tại Đào, còn lần này thì ít nhiều có ý nể trọng.

Trần Cận Nam cười dài khoát tay:

-Bằng Viễn, việc điều chỉnh cán bộ ở thành phố các cậu, tôi sẽ không tham dự. Ha ha. Đứa nhỏ này nếu ở dưới trướng của cậu, cậu muốn rèn luyện nó như thế nào thì rèn luyện, tôi không có ý kiến.

Trần Cận Nam tâm tình có vẻ rất tốt.

Trương Bằng Viễn có chút không ngờ, vốn nghĩ Trần Cận Nam sẽ phản đối, không ngờ Trần Cận Nam lại rất thích ý. Ông ta không biết, Trần Cận Nam vừa mới được Ban tổ chức trung ương tìm đến nói chuyện, muốn ông ta tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, cho nên tâm tình rất tốt.

Chỉ cần ông ta làm Chủ tịch tỉnh thì An Tại Đào là con trai ông ta làm một Phó Chủ tịch thành phố còn có gì khó khăn? Nếu có một Phó Chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai thì có thể kế nhiệm, nhưng nói trắng ra, cho dù không có Phó chủ tịch thành phố nào về hưu thì chẳng lẽ không tự đề cử được?

Về phần xử lý vấn đề cải cách chế độ thì đối với năng lực của con trai, Trần Cận Nam rất có lòng tin.

Trương Bằng Viễn về tới phòng họp, cười cười:

-Mọi người thảo luận thế nào rồi?

Tống Tử Lâm cười một tiếng:

-Bí thư Trương, mọi người đều nhất trí cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh năng lực công tác cao, tố chất chính trị cao, có thể giữ trọng trách tổ trưởng tổ công tác của thành phố. Vấn đề công ty khí gas Phòng Sơn giao cho anh ta làm, tất cả mọi người rất yên tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:

-Nếu tất cả mọi người đều cho là như vậy thì tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chúng ta còn phải suy xét đến tính tích cực công tác của các cán bộ cấp dưới. Đồng chí tiểu An là nhân vật số một ở huyện, uy vọng đối với quần chúng huyện Quy Ninh rất cao, chúng ta bắt cậu ấy rời bỏ cương vị hiện tại, tôi thấy không thích hợp lắm.

Như vậy đi, bổ nhiệm đồng chí An Tại Đào làm Ủy viên thành ủy, trợ lý Chủ tịch thành phố, tổ trưởng tổ công tác xử lý vấn đề của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, tạm giữ chức Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.

Trương Bằng Viễn nhấn mạnh ba chữ "Tạm giữ chức", ha hả cười:

-Có chức vụ thì cũng dễ dàng cho đồng chí An Tại Đào làm việc. Sự việc khẩn cấp, trình tự cũng nên đơn giản hóa đi. Trưởng ban Đan, anh lập tức gọi điện thoại nói cho đồng chí An Tại Đào biết, sau đó sáng mai Ban tổ chức cán bộ sẽ đến để tuyên bố bổ nhiệm.

Đông Phương Du ngẩn ra, cô không ngờ Trường Bằng Viễn lại nhanh chóng đồng ý đề nghị của cô như thế.

Tuy nhiên, Trương Bằng Viễn tuy rằng đồng ý, nhưng lại đề xuất cho An Tại Đào làm Ủy viên Thành ủy và trợ lý Chủ tịch thành phố, chức vụ này tương đương với một cán bộ lãnh đạo cấp phó thị.

An Tại Đào là nhaanv ật số một của huyện thuộc Phòng Sơn, vốn chính là Ủy viên thành ủy, nay lại là Trợ lý hành chính Chủ tịch thành phố, cũng coi như đã được liệt vào danh sách lãnh đạo thành phố Phòng Sơn. Về mặt ý nghĩa mà nói thì có thể xưng là lãnh đạo thành phố.

Đông Phương du do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

-Tôi đồng ý.

-Tôi cũng đồng ý.

-Hi vọng đồng chí tiểu An có thể đem đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ.

Các Ủy viên thường vụ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vài người như Tống Tử Lâm, Trịnh Phương thì trong lòng có chút lo lắng cho An Tại Đào, ngược lại đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như thì lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Chuyện của Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn chính là một vũng nước đục, đi vào thì dễ thoát ra lại khó.

Đừng nhìn sự việc hôm nay bất ngờ xảy ra, các ủy viên thường vụ cảm giác có chút trở tay không kịp, nhưng đối với công ty Than - Khí gas Phòng Sơn vì sao sẽ phát sinh "Vấn đề", rất nhiều người trong lòng đều mơ hồ đoán được một ít.

Buổi tối mười giờ, An Tại Đào nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân. Trong điện thoại, Đan Tân Dân trầm giọng truyền đạt lại quyết định của Hội nghị thường vụ thành ủy.

Điều khiến Đan Tân Dân có chút kỳ quái chính là An Tại Đào biểu hiện rất bình tĩnh.

Kỳ thật trước khi nhận được điện thoại của Đan Tân Dân, An Tại Đào đã nói chuyện cả nửa ngày với Trần Cận Nam. Trần Cận Nam ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu hắn không muốn dính vào vũng nước đục, gây ra phiền toái thì ông ta lập tức sẽ điều An Tại Đào đến Tỉnh. Trần Cận Nam thậm chí còn mơ hồ nói cho con mình biết, nếu không có gì thay đổi thì mình sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh.

An Tại Đào do dự một hồi, cuối cùng quyết định lưu lại, tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Cân nhắc lợi hại, hắn cảm thấy ở thành phố làm việc thích hợp hơn. Chỉ cần xử lý tốt vấn đề công ty Than - Khí ga Phòng Sơn thì việc hắn tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch thành phố cũng không có gì xa vời.

Cái này coi như là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy đi. Sau khi nói chuyện điện thoại với Đan Tân Dân xong, An Tại Đào buông di động, thở phào một cái, trong lòng lo lắng thì ít mà hưng phấn thì nhiều.

Quyển 7: Mạnh mẽ tiến lên