Tống Nghênh Xuân giọng nói phẫn nộ khiến cho các nhân viên ở tòa nhà cơ quan Thành ủy trong lòng có chút sợ hãi, không biết là ai đã chọc đến Bí thư Thành ủy cao cao tại thượng Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn chưa lâu, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tống Nghênh Xuân thất thố như vậy.

Đông Phương Du vội vàng chạy đến, bước vào văn phòng của Tống Nghênh Xuân. Không biết hai người ở bên trong nói cái gì mà ước chừng hơn nửa tiếng sau, Đông Phương Du mới rời khỏi văn phòng Tống Nghênh Xuân.

8h sáng hôm sau, Thành ủy liền mời dự họp hội nghị thường vụ mở rộng Thành ủy. Lần hội nghị này theo thường lệ vẫn mở rộng đến tất cả bộ máy thành viên của Ủy ban nhân dân thành phố. Tham dự hội nghị lần này, còn có năm phi Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố, Phó trưởng ban thư ký phân công quản lý công tác tương quan của Thành ủy. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, người phụ trách của bộ môn có liên quan của Ủy ban Kỷ luật thành phố, Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố.

Không hề nghi ngờ, lần họp hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng này, đề tài thảo luận chủ yếu quay xung quanh sự cố nổ gas ngày hôm qua, xác định rõ thái độ của thành phố, và hành động giải quyết hậu quả này.

Ngô Quốc Cẩm, Lãnh Mai, Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân, năm phi ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố và những người có liên quan đã sáng sớm có mặt tại phòng hội nghị. Nhưng nhân vật chính thì lại chưa đến.

Ngô Quốc Cẩm ngồi một chỗ có chút bất an. Ông ta không ngừng xem đồng hồ, sau đó không ngừng nhìn về phía cửa.

Tối hôm qua, khi về đến nhà, ông ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, sau mới đột nhiên nghĩ thông suốt, chứng tỏ ông ta cũng không phải quá yếu và ngây thơ trong lĩnh vực chính trị. Chỉ có điều, ông ta trong lòng vẫn mang mâu thuẫn tâm lý sâu nặng đối với An Tại Đào. Trong không khí của ngày hôm qua, ông ta theo bản năng mà làm ra động tác phản kích, khi tỉnh ngộ thì kỳ thật đã không còn kịp nữa rồi.

Do dự thật lâu, ông ta liền gọi điện thoại cho Tống Nghênh Xuân. Nhưng Tống Nghênh Xuân không có bắt máy. Ngô Quốc Cẩm biết có chút không ổn, liền gọi điện thoại đến nhà riêng của Tống Nghênh Xuân, nhưng vợ của Tống Nghênh Xuân nói rằng ông ta vẫn chưa về nhà, mà ở lại cơ quan làm việc thêm giờ.

Ngô Quốc Cẩm gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân nhưng vẫn không có ai tiếp.

Sáng sớm hôm nay, trước khi bắt đầu cuộc họp, Ngô Quốc Cẩm đã đến văn phòng của Tống Nghênh Xuân, chuẩn bị giải thích với Tống Nghênh Xuân vài câu nhưng khi mở cửa thì lại phát hiện Đông Phương Du, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đang bàn bạc với nhau, rơi vào đường cùng, ông ta đành phải lui ra ngoài.

Lãnh Mai im lặng, lạnh như băng cùng với Triệu Kiến Quốc nhỏ giọng nói chuyện. Ngô Quốc Cẩm sắc mặt âm trầm, nhìn những cán bộ tham dự hội nghị đang khe khẽ nói chuyện với nhau.

Cửa phòng được mở ra. Thư ký của Tống Nghênh Xuân bước vào trước, rồi đứng sang một bên, sau đó là Tống Nghênh Xuân sắc mặt ngưng trọng, rồi đến Đông Phương Du, An Tại Đào, Tống Tử Lâm và các ủy viên thường vụ khác, theo chức vụ xếp hạng mà thứ tự nối đuôi nhau bước vào.

Các ủy viên thường vụ đều ngồi tại vị trí của mình.

Tống Nghênh Xuân hắng giọng, ánh mắt uy nghiêm nhìn mọi người xung quanh, nhất là những nhân viên có liên quan.

- Các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Trước khi chính thức bắt đầu, tôi có hai điều cần nói trước. Thứ nhất, đề tài thảo luận trong hội nghị lần này rất quan trọng, hy vọng các vị đang ngồi đây, bất kể là Ủy viên thường vụ thành ủy, lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố hay là các đồng chí đến đây dự thính thì cần thật sự lên tiếng. Trong cuộc họp, mọi người cứ phát biểu thoải mái, không được thảo luận sau lưng. Nếu trong cuộc họp mà không lên tiếng, ra ngoài lại nói lung tung thì sẽ có hành động xử phạt.

- Thứ hai, lần hội nghị này xác định, trước khi Thành ủy chưa thống nhất công khai ra ngoài, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ. Mời các đồng chí tự suy xét lấy điều này.

- Được rồi, thời gian có hạn. Tôi chỉ nói đến đây, sau đây, xin mời Chủ tịch thành phố Đông Phương hướng các đồng chí ngồi đây báo cáo một chút về kết quả điều tra của vụ nổ khí gas ngày hôm qua và tình huống thương vong.

Tống Nghênh Xuân khoát tay, nhìn Đông Phương Du rồi lại nhìn sang An Tại Đào và Lãnh Mai:

- Đồng chí Tại Đào và đồng chí Lãnh Mai, hai đồng chí làm chỉ huy tại hiện trường xảy ra sự cố, sẽ tiến hành báo cáo bổ sung Chủ tịch thành phố Đông Phương.

Đông Phương Du gật đầu, đơn giản dựa theo bản báo cáo ngày hôm qua, thông báo kết quả điều tra và tình hình thương vong, tình hình tổn thất tài sản. Bản báo cáo này là do Đông Phương Du, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân ba người cùng cho ý kiến.

Sau khi Đông Phương Du đọc xong, thì nhìn sang An Tại Đào và Lãnh Mai.

An Tại Đào cười:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thành phố Đông Phương. Ngày hôm qua, tôi và đồng chí Lãnh Mai có mặt tại hiện trường, từ đầu đến cuối đều tham gia vào việc xử lý khẩn cấp hậu quả. Tình huống cụ thể đều là như vậy.

- Tôi cũng không có ý kiến!

Lãnh Mai cũng gật đầu.

Tống Nghênh Xuân lúc này mới chậm rãi lên tiếng, trầm giọng nói:

- Được, tình huống cụ thể đã được xác định. Sự cố lần này rất quan trọng, không chỉ liên quan đến việc an toàn khí gas. Chúng ta cần phải coi trọng cao độ.

- Điều này có ý nghĩa là không có việc gì là tuyệt đối an toàn. Nhất là lãnh vực khí gas và giao thông công cộng. Muốn trăm phần trăm đảm bảo an toàn, thì khả năng là không có. Mặc kệ công tác của chúng ta có cẩn thận đến cỡ nào, hoàn thiện đến cỡ nào thì sự cố không ngờ luôn luôn phát sinh. Nhưng không thể vì sự cố phát sinh mà phủ nhận toàn bộ thành tích công tác của thành phố Phòng Sơn chúng ta trong công tác đảm bảo an toàn khí gas.

Tống Nghênh Xuân ánh mắt sáng ngời:

- Theo tình huống hiện tại xem xét, toàn bộ tai nạn an toàn khí gas do việc thiếu trách nhiệm có mức độ thấp nhất ở thành phố chúng ta. Điều này chứng minh qua thành tích công tác, chứng minh sự cố gắng của quản lý bộ môn ngành phục vụ công cộng và quản lý an toàn khí gas của các xí nghiệp có liên quan. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân gây sự cố, nhưng cũng không thể phủ định thành tích và sự cố gắng của chúng ta. Mà trên thực tế, nguyên nhân phát sinh sự cố không phải ở chỗ thao tác người sử dụng.

- Các đồng chí, tôi thật sự coi trọng việc chúng ta đối diện với sự cố và năng lực giải nguy khẩn cấp khi sự cố xảy ra. Nếu mà mọi người khi gặp chuyện không may, thì tay chân luống cuống, khẩn trương bất lực, sẽ khiến cho toàn bộ nhân dân thành phố thất vọng, khiến Chính quyền Đảng ủy thất vọng. Đồng thời xuất hiện sự không đoàn kết, bước đi không đồng nhất bên trong. Một số vấn đề mang tính nguyên tắc vốn không có bất luận tranh luận tất yếu gì, nhưng đối với một số đồng chí mang tính cách chủ nghĩa cá nhân thì đây lại là vấn đề nghiêm trọng. Cũng bởi vì sự cố lần này mà làm lộ ra một số vấn đề cần chúng ta phải coi trọng.

Tống Nghênh Xuân thái độ càng ngày càng ngưng trọng, giọng nói càng lúc càng sẵng giọng, ánh mắt ác nghiệt vô tình cố ý dạo qua người Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm sắc mặt đỏ lên nhưng một câu cũng không dám nói.

Đám người Triệu Kiến Quốc thì biết là vì cái gì. Ngày hôm qua, khi Ngô Quốc Cẩm tỏ thái độ thì ba người đã có dự cảm. Nhưng bọn họ thật không ngờ, Tống Nghênh Xuân trong cuộc họp lại công khai phê bình Ngô Quốc Cẩm. Tuy rằng không chỉ đích danh, nhưng mọi người ai mà không biết là đang đề cập đến ai chứ.

Đối với uy tín của Ngô Quốc Cẩm mà nói thì đây là một lần bị thương vô cùng nặng. Tin tưởng không bao lâu, chuyện này sẽ được truyền ra cao thấp khắp Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đồng thời còn có ý nghĩa vị trí của Ngô Quốc Cẩm trong lòng Tống Nghênh Xuân đã bị thấp đi.

Ngô Quốc Cẩm đỏ mặt, cúi đầu, trong lòng hối hận không kịp.

Tống Nghênh Xuân thanh âm trầm thấp:

- Trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương, đồng chí Tại Đào, lão Tống đã có sự trao đổi với nhau, cho ra ý kiến về việc xử lý sự cố. Sau đây xin mời đồng chí Tại Đào lên phát biểu.

Rất hiển nhiên, tâm trạng của Tống Nghênh Xuân cũng không thoải mái. Có rất nhiều điều không thể nói trực tiếp. Tuy nhiên, trong thời điểm như thế này, cũng không thể có người cẩn thận đi phán đoán lỗi trong lời nói và giọng điệu của ông ta.

An Tại Đào ngẩn ra, cũng thật không ngờ Tống Nghênh Xuân sẽ trực tiếp bảo hắn như vậy. Hắn nhìn Tống Nghênh Xuân một cái, hiểu được ông ta đã mất đi tính nhẫn nại cơ bản. Đươngnhiên, đây là kết quả do nhiều nhân tố thúc đẩy.

Mỉm cười, An Tại Đào cất cao giọng nói:

- Dựa theo chỉ thị của Bí thư Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi xin có mấy ý kiến về việc xử lý sự cố. Sau đó xin các đồng chí cho biết ý kiến của mình, chúng ta cùng thảo luận. Haha, đây cũng chính là mục đích của cuộc họp ngày hôm nay. Thứ nhất, dựa theo pháp luật quy định và yêu cầu chế độ có liên quan, quyết định của Thành ủy đối với sự cố lần này, kết quả điều tra về tài sản cũng như tình trạng thương vong, sẽ nhanh chóng thông quan truyền thông để thông báo rộng rãi cho quần chúng nhân dân. Đề nghị, sau khi cuộc họp này chấm dứt, Ban tuyên giáo Thành ủy và phòng Tin tức Ủy ban nhân dân thành phố sẽ mời dự họp báo để thông báo kết quả điều tra.

- Thứ hai, quản lý bộ môn ngành phục vụ công cộng và xí nghiệp gas có liên quan, lập tức chỉnh đốn lại toàn bộ phương diện an toàn, đại kiểm tra công tác. Đối với tất cả quy trình công tác an toàn phải kiểm qua một lần. Nếu phát hiện vấn đề và tai họa ngầm thì phải chỉnh đốn và cải cách ngay. Công tác này yêu cầu trong một tuần phải hoàn thành, xong rồi làm thành tài liệu báo cáo cho Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy.

- Thứ ba, Cục xử lý khẩn cấp, cục Dân chính, Cục Công cộng, Ủy ban Xây dựng, Cục Công an liên hợp với nhau thành lập tổ công tác giải quyết hậu quả, tôi sẽ đảm nhiệm chức tổ trưởng. Cục trưởng Cục Công cộng Giải Vân đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng, trong thời gian ngắn nhất an bài thỏa đáng cho quần chúng gặp tai họa, đồng thời tiến hành thêm một bước thẩm tra, đối chiếu tổn thất của quần chúng. Vì sự cố này mà một tầng lầu trên cơ bản là không còn, ước chừng có nhiều hộ dân cư không có nhà để về, tài sản gia đình bị tổn thất nghiêm trọng. Đề nghị Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có sự bồi thường thỏa đáng.

An Tại Đào chậm rãi đem ý kiến đề xuất của mình nói ra ngoài. Sau đó mời các Ủy viên thường vụ giơ tay biểu quyết thông qua. Nói là hội nghị mở rộng, thảo luận tự do, tăng cường dân chủ, nhưng trên thực tế đây chỉ là một dạng hình thức, đều do lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy định đoạt cả rồi.

Lãnh đạo chủ chốt đã quyết định sự việc, không cần nói đến các lãnh đạo phi Ủy viên thường vụ, cho dù là Ủy viên thường vụ cũng sẽ không ngốc ngếch mà đề xuất ý kiến phản đối. Cho dù trong lòng thực sự có ý tưởng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ nhiệt liệt ủng hộ và tán thành.

Về phần cán bộ bộ môn cấp Huyện cục tham gia dự thính lần này, căn bản cũng là một sự bài trí. Mục đích của việc tham gia hội nghị là quán triệt quyết sách của lãnh đạo chứ không phải phản đối quyết sách của lãnh đạo.

Đương nhiên, nếu muốn đề nghị ý kiến thì cũng không thể. Có ý kiến thì cũng sơ lược, không thể cụ thể, càng không thể thay thế lãnh đạo tỏ thái độ và làm trái lại. Đây là điều tối kỵ.

Tống Nghênh Xuân hắng giọng, ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với Đông Phương Du.

Sau đó, ông ta trầm giọng nói:

- Công tác ứng đối phải lập tức tiến hành sau cuộc họp này. Đồng chí Tại Đào, công tác giải quyết tốt hậu quả là do anh phụ trách, có vất vả một chút nhưng mong anh cố gắng. Có vấn đề gì thì cứ báo cáo với tôi hoặc Chủ tịch thành phố Đông Phương bất cứ lúc nào. Trưởng ban Âu Dương, sau đây anh hãy tổ chức một cuộc họp báo, đem kết quả điều tra sự cố thông báo ra ngoài. Nhớ kỹ, nhất định phải cho giới truyền thông thấy được thái độ rõ ràng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với sự cố nổ khí gas lần này.

An Tại Đào gật đầu. Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như cũng yên lặng cúi người, xem như là đồng ý.

Tống Nghênh Xuân ánh mắt có chút âm trầm, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Sự cố lần này giống như là một lần đá thử vàng, kiểm nghiệm ra rất nhiều thứ. Từ đó đã bại lộ ra những cán bộ Đảng viên cá biệt, hơn nữa là tác phong cán bộ Đảng viên không cẩn thận, nghiêm túc, vững chắc. Đối với công tác phân công thiếu trách nhiệm vô cùng. Khi gặp phải vấn đề thì lại không nghĩ cách để giải quyết mà lại tìm cách trốn tránh trách nhiệm. Nói thật, loại tác phong này khiến người ta cảm thấy tiếc nuối và đau lòng.

Tống Nghênh Xuân lời vừa thốt ra thì không khí trong phòng lập tức khẩn trương hẳn lên. Ngô Quốc Cẩm vốn đang đứng ngồi không yên thì lại càng thêm khó chịu, khớp hàm cắn chặt, hai tay đặt trên bàn hội nghị có chút run run, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch.

Tống Nghênh Xuân còn nói thêm vài câu, đơn giản là đề cao quan điểm chính trị, phê bình người nào đó không coi trọng đại cục, không có hành vi đoàn kết. Lời nói của ông ta kịch liệt phê bình ai thì mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Tống Nghênh Xuân quay đầu nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:

- Đồng chí Tại Đào, đề nghị xử lý nghiêm túc Chủ nhiệm phòng Xử lý khẩn cấp Ủy ban nhân dân thành phố Chu Thắng Khoa có hành động say rượu của anh, tôi hoàn toàn đồng ý.

Tống Nghênh Xuân trong lòng tức giận, thanh âm cao vút:

- Sự cố phát sinh, là Chủ nhiệm văn phòng Xử lý khẩn cấp của Ủy ban nhân dân thành phố, Chu Thắng Khoa lại không tuân thủ đầy đủ chức năng nhiệm vụ của mình. Giữa trưa mà có khách đến sao? Tôi đã luôn nói trong các cuộc họp rằng, cán bộ chúng ta cũng đều là phàm phu tục tử, không thể yêu cầu cán bộ chúng ta không thể kiêng ăn thịt. Có khách đến, mời cơm cũng là chuyện bình thường, nhưng phải tiến hành một cách đúng lúc. Tất cả mọi người trong thời gian làm việc lại say khướt thì nói cái gì? Đồng chí Chu Thắng Khoa này là do tôi điều đến từ Lục Đảo, năng lực công tác rất có, bản chất cũng tốt, nhưng cái chính là đôi khi suy nghĩ không được thấu đáo.

- Quan trọng hơn cả, đối mặt với phê bình của lãnh đạo, còn chưa tỉnh ngộ ra, lại còn chạy đến tôi để tố khổ kêu oan. Đây là tác phong gì? Tôi đã gắt gao phê bình anh ta. Tôi đã nói rằng: Nếu đổi là tôi ở hiện trường lúc đó, tôi còn mắng cậu còn mạnh hơn đồng chí Tại Đào. Tôi đã yêu cầu anh ta trở về viết bản kiểm điểm, hướng Ủy ban nhân dân thành phố làm bản kiểm điểm sâu sắc.

Nhìn bộ dạng "quân pháp bất vị thân" của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào trong lòng cảm thấy rất buồn cười, thầm nghĩ là ông ta đang diễn trò một cách nhàm chán, chẳng thú vị gì cả. Nói cả nửa ngày, trên thực tế cũng chỉ giải vây cho Chu Thắng Khoa. Ông ta nói như vậy, chỉ sợ lập tức có người đứng lên biện hộ cho Chu Thắng Khoa ngay.

Nghĩ như vậy, An Tại Đào theo bản năng dùng ánh mắt của mình, nghiền ngẫm tất cả mọi người.

Quả nhiên, thưa dịp Tống Nghênh Xuân nâng tách trà lên uống, Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân cười ha hả nói:

- Bí thư Tống, chuyện này thì tôi rất rõ. Chu Thắng Khoa ngày hôm qua quả thật là có uống chút rượu, và khi ở hiện trường xảy ra sự cố cũng có chút thiếu sót. Tuy nhiên, chúng ta không thể vì một tiểu tiết nhỏ như vậy mà phủ định toàn bộ một đồng chí. Chúng ta nên cho các cán bộ một cơ hội để sửa đổi.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân cũng cười phụ họa:

- Bí thư Tống, đồng chí Chu Thắng Khoa này tôi cũng có biết chút ít, công tác rất tốt, con người kiên định, cần cù và thật thà. Trước đây, tôi đã từng cùng với Chủ tịch thành phố Đông Phương tính điều đồng chí Chu Thắng Khoa đến Ban tổ chức cán bộ để công tác. Đáng tiếc là Chủ tịch thành phố Đông Phương không đồng ý.

Nghe Vương Chí Quân và Đan Tân Dân kẻ xướng người họa như vậy, những Ủy viên thường vụ và Phó chủ tịch thành phố khác, mặc kệ là vui hay không vui, đều không thể không vì Chu Thắng Khoa mà không nói vài câu. Đương nhiên, An Tại Đào và Đông Phương Du, Lãnh Mai là ngoại lệ.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Vương Chí Quân, trong lòng cảm thấy có chút không ngờ. Đan Tân Dân vì Chu Thắng Khoa mà nói chuyện thì cũng không lạ, bởi vì Đan Tân Dân là thân tín của Tống Nghênh Xuân. Sau khi Trương Bằng Viễn đi rồi, Đan Tân Dân và Bí thư Thành ủy mới đến Tống Nghênh Xuân rất ăn nhịp, rất nhanh liên kết thành đồng minh, trở thành một chiến tướng đắc lực nhất của Tống Nghênh Xuân. Nhưng Vương Chí Quân thì dường như không phải là người của Tống Nghênh Xuân. Y trong lúc này không tiếc mạo hiểm đắc tội với An Tại Đào, mà thể hiện thành ý với Tống Nghênh Xuân, dường như là có chút không thích hợp.

Dường như nhận thấy ánh mắt tò mò của An Tại Đào nhìn mình, Vương Chí Quân có chút xấu hổ quay đi chỗ khác.

Tống Nghênh Xuân lắc đầu:

- Các đồng chí, quan tâm cán bộ là rất đúng. Nhưng quản lý cán bộ là một môn học rất sâu sắc, chú ý đến chiều rộng hơn, thưởng phạt phải rõ ràng. Chu Thắng Khoa phạm sai lầm, sao lại không thể xử lý chứ? Nếu hàm hồ cho qua chuyện, chỉ bảo anh ta viết một bản kiểm điểm rồi xong việc, thì sẽ khiến cho các đồng chí khác nghĩ như thế nào? Uy tín của tổ chức để ở đâu?

- Chúng ta có quy tắc của mình, mặc kệ là ai phạm sai lầm, đều phải dựa theo quy tắc mà xử lý, quyết không nuông chiều. Tôi cho rằng, ở thành phố mà hình thành một không khí chính trị quá tốt bụng thì sẽ khiến cho người ta dựa vào điều này mà ngày càng hư hơn. Nếu lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nói, thành phố không xử lý Chu Thắng Khoa, chính là bởi vì Chu Thắng Khoa là cán bộ do Bí thư Tống điều đến, từng là thư ký của Bí thư Tống.

- Được rồi, vấn đề này không bàn cãi nữa. Chu Thắng Khoa vi phạm kỷ luật thì phải bị xử lý. Tôi nghĩ, trước hết là tạm thời cách chức, sau khi kiểm tra nếu sai phạm nghiêm trọng thì sẽ miễn chức.

Tống Nghênh Xuân sắc mặt ngưng trọng nhìn An Tại Đào:

- Chúng ta cũng nhân cơ hội này nghiêm túc chỉnh đốn tác phong của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Lời này của Tống Nghênh Xuân khiến cho người ta kinh ngạc, cả An Tại Đào cũng giật mình. Vốn y muốn tạm thời cách chức Chu Thắng Khoa, sau đó một thời gian, tình thế bình ổn thì sẽ điều chuyển sang bộ môn khác nhậm chức. Nhưng không ngờ là Tống Nghênh Xuân lại rat ay tàn độc hơn, nhất nhất trực tiếp đề xuất miễn chức Chu Thắng Khoa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cái này không phải là Tống Nghênh Xuân đang giả bộ mà là làm thật sao?

Tống Nghênh Xuân đang muốn làm cái gì? Đây là phản ứng đầu tiên của An Tại Đào.

Không khí trong phòng hội nghị phức tạp và quỷ dị. Mọi người đều có một tâm trạng riêng, suy nghĩ dụng ý đích thực của Tống Nghênh Xuân.

Thật sự mà nói, Tống Nghênh Xuân không phải là một tham quan, cũng không phải là một thanh quan. Ông ta ở Phòng Sơn cũng rất có suy nghĩ, cũng vì quần chúng nhân dân mà làm việc. Nhưng không phải tham quan cũng không có nghĩa ông ta là một Bao Chửng. Nếu nói Tống Nghênh Xuân là Bao Chửng trên ti vi, liêm khiết công chính, thì chỉ sợ là ngay cả bác bán đậu hủ ở thành phố Phòng Sơn cũng phải bật cười.

Tống Nghênh Xuân luôn bao che khuyết điểm cho Chu Thắng Khoa, sao lần này lại nhất nhất tận diệt y?

An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, trong lòng thoải mái. Thì ra là thế! Quả nhiên đây là một con cáo già!

Sau khi hội nghị chấp dứt, các phi Ủy viên thường vụ và nhân viên dự thính rời khỏi hội trường. Hội nghị thường vụ thành ủy tiếp tục diễn ra, nghiên cứu việc điều chỉnh cán bộ.

Dưới sự ám chỉ của Tống Nghênh Xuân, Tống Tử Lâm đem chuyện xưa nhắc lại, đề nghị bổ nhiệm thêm Ủy viên thường vụ thành ủy Quy Ninh, Trưởng ban Quản lý khu kinh tế sinh thái nông nghiệp Tư Hà kiêm Bí thư Đảng ủy Mã Hiểu Yến làm Phó bí thư Thành ủy Quy Ninh.

Chưa đến một ngày, từ đồng ý đến không đồng ý, từ kiên quyết phản đối đến chủ động đề xuất, thái độ của Tống Nghênh Xuân đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tống Tử Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, còn cho rằng An Tại Đào sau lưng làm động tác. Dù sao Mã Hiểu Yến là một tay An Tại Đào đề bạt lên, xem như là dòng chính của An Tại Đào.

Công tác đương nhiên là do An Tại Đào làm. Chẳng qua người trực tiếp ra mặt không phải là hắn mà là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chánh văn phòng Lưu Phương. Tối hôm qua, sau khi Tống Tử Lâm đi rồi, Lưu Phương liền gọi điện thoại cho Tống Nghênh Xuân, uyển chuyển đưa ra ý tứ đề bạt Mã Hiểu Yến. Đồng thời ám chỉ Tống Nghênh Xuân, Bí thư Thành ủy Quy Ninh Lý Nam sắp rời khỏi Quy Ninh, trước sẽ bổ nhiệm Mã Hiểu Yến làm Phó bí thư Thành ủy Quy Ninh, là vì muốn cho Mã Hiểu Yến đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, và đây cũng là ý tứ của lãnh đạo.