Cổ Lam tâm trạng vui sướng bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa có chút ngân nga. Trong lúc bước xuống lầu thì đột nhiên đụng phải một bóng dáng thanh tú, xinh đẹp.

Mã Hiểu Yến? Cổ Lam nhìn thấy cô gái thì trong lòng khẽ động.

Mã Hiểu Yến đang vội vàng lên lầu, vừa lúc chạm mặt với Cổ Lam. Cô khẩn trương dừng bước, chào hỏi:

- Chào chị, Phó chủ tịch thành phố Cổ.

Cổ Lam cười ha hả, chủ động vươn tay ra bắt tay Mã Hiểu Yến.

- Phó bí thư Tiểu Mã, sao lại có thời gian đến thành phố thế?

Mã Hiểu Yến mỉm cười:

- Phó chủ tịch Cổ, tôi đến tìm Phó chủ tịch thành phố An để báo cáo công tác. Phó chủ tịch An mấy tháng trước đã đồng ý giúp khu kinh tế mới của chúng ta liên hệ với một số công ty du lịch lớn ở Yên Kinh. Hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi vừa lúc cũng đang đến thành phố làm việc, thuận tiện đến xin chỉ thị của lãnh đạo, hỏi thăm xem có phải lãnh đạo bận quá mà quên hay không?

Cổ Lam gật đầu:

- Tôi vừa mới ở phòng của Phó chủ tịch An ra. Tuy nhiên, cậu ấy rất bận. Hiện nay sự tình thành phố rất nhiều. Được rồi, cô đi đi, có rảnh thì sang phòng làm việc của tôi nói chuyện nhé.

Đều là những người phụ nữ có cấp bậc trên quan trường Phòng Sơn, Cổ Lam và Mã Hiểu Yến đương nhiên là người quen. Chỉ có điều là bình thường không có quan hệ thân thiết. Đây cũng là bình thường trong quan trường, khi không có lợi ích trói buộc nhau. Chỉ có điều, Mã Hiểu Yến cảm thấy thái độ của Cổ Lam đối với mình thân thiết hơn xưa rất nhiều nên trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

- Được rồi, Phó chủ tịch thành phố Cổ, chị có việc bận thì tôi xin phép đi trước. Hẹn gặp lại sau!

Mã Hiểu Yến nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Cổ Lam. Khi bóng dáng của Cổ Lam khuất sau cầu thang, cô mới xoay người tiếp tục lên lầu.

Mã Hiểu Yến bước vào hành lang thì gặp ngay Bành Quân. Bành Quân đang từ phòng làm việc của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Chu Quân bước ra, vừa thấy Mã Hiểu Yến thì có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức hiểu được là cô đến tìm An Tại Đào, liền cười nói:

- Phó bí thư Mã, cô mới đến sao? Phó chủ tịch An đang ở trong phòng.

Mã Hiểu Yến cười, bắt tay Bành Quân:

- Thư ký Bành, đã lâu không gặp. Dạo này chắc anh bận rộn lắm, có rảnh thì đến Quy Ninh một chuyến nhé. Ừ, mang cả chị dâu đi theo. Đến lúc đó tôi mời mọi người dùng cơm. Làng du lịch của Tư Hà chúng tôi bây giờ rất nổi tiếng đấy.

Đi về phía trước được vài bước, Mã Hiểu Yến đột nhiên quay đầu nhìn Bành Quân, nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo lúc này có rảnh không? Nếu không rảnh thì tôi chờ lần khác đến cũng được.

Bành Quân cười:

- Phó bí thư Mã, chúng ta là người một nhà, không có gì là không tiện. Cô đi đi, nếu là người khác thì tôi khẳng định là sẽ từ chối khéo. Hai ngày nay, lãnh đạo bận lắm nên cũng mệt. Buổi tối cũng không được nghỉ ngơi tốt, vừa lúc cô đến thì cũng nên khuyên cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe.

Kỳ thật Bành Quân nói những lời này cũng chẳng có ý gì, nhưng Mã Hiểu Yến lại hiểu theo ý khác. Nhớ đến trước đó không lâu tâm nguyện đã được đền bù, cô trong lòng cảm thấy bay bổng ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên. Cũng may cô phản ứng cực nhanh, lập tức đi nhanh về phía trước.

An Tại Đào có chút tâm phiền ý loạn, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Về vấn đề của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan, hắn vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp xử lý thích đáng.

Tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan vốn là do Tiết Đức Bản mười mấy năm qua dựa vào quan thương cấu kết mà gầy dựng. Nhìn qua thì thấy tài sản rất hùng mạnh, nhưng thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to. Nếu không phải có quyền lực và ngân hàng chống lưng thì đã sớm suy sụp rồi.

Tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan toàn bộ là dựa vào ngân hàng cho vay để chống đỡ. Rất nhiều cái gọi là đầu tư hoàng tráng nhưng đều thuộc loại đầu tư cho có. Toàn bộ xí nghiệp quản lý hỗn loạn, không theo quy củ gì cả. Sau khi Tiết Đức Bản bị bắt, tập đoàn xí nghiệp Vân Lan chỉ trong một đêm bị sụp đổ. Rất nhiều xí nghiệp cấp dưới phải đóng cửa, số còn lại thì kinh doanh không được tốt. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn rời khỏi hàng ngũ giới kinh doanh của Phòng Sơn và trở thành dĩ vãng.

Ai có thể nghĩ đến, một tập đoàn từng được xưng tụng là tập đoàn đứng đầu ở Phòng Sơn, không ngờ chỉ trong một đêm tan thành bọt biển.

Lại là một cục diện rối rắm! An Tại Đào có chút bực bội, đang chuẩn bị hút một điếu thuốc thì đột nhiên nghe tiếng cửa đập vang, hắn quay đầu lại nói:

- Mời vào!

Mã Hiểu Yến duyên dáng đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy cô, An Tại Đào kinh ngạc, tâm trạng trấn tĩnh lại.

- Hiểu Yến, sao em lại đến đây?

Mã Hiểu Yến vội vàng đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng bước đến, sắc mặt ửng hồng lao vào lòng hắn. Hai người ôm nhau một hồi rồi lưu luyến rời nhau ra. Dù sao, đây cũng là phòng làm việc, thân phận An Tại Đào khác lúc xưa, tất nhiên là phải có vài phần kiêng dè.

- Bên Ban tổ chức cán bộ cho em biết, Tống Nghênh Xuân muốn gặp em nói chuyện. Em còn chưa đến gặp mặt ông ấy, là trực tiếp đến gặp anh trước.

Mã Hiểu Yến dịu dàng giơ tay sửa lại vạt áo cho An Tại Đào, thần thái ôn hòa.

- Ông ta muốn tìm em nói chuyện?

An Tại Đào hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói:

- Anh hiểu rồi, Lý Nam sắp đi nên khả năng trong những ngày này, Tống Nghênh Xuân đương nhiên là muốn tìm em để nhắc nhở. Thứ nhất là muốn kể công với em, thứ hai là muốn nhắc nhở em phải thức thời. Phải biết rằng người ta không phải không tính công khi đề cử em làm Chủ tịch thành phố đâu.

An Tại Đào tươi cười, có chút đầy thâm ý nhìn Mã Hiểu Yến. Cô liếc hắn một cái, mặt đỏ lên, sẵng giọng nói:

- Anh nói bừa cái gì đấy?

An Tại Đào cười ha hả, cầm bàn tay nhỏ nhắn của Mã Hiểu Yến:

- Hiểu Yến, em hiểu lầm rồi. Anh không có ý gì đâu. Nếu Tống Nghênh Xuân cứ muốn hiểu lầm thì cứ để cho ông ta tiếp tục hiểu lầm. Em nhớ kỹ, mặc kệ ông ta nói cái gì, em chỉ nghe là chính, không cần giải thích nhiều, Mặt khác em cũng nên tỏ vẻ của một người sắp làm Chủ tịch thành phố. Nếu không thì mặt mũi Bí thư Tống sẽ để ở đâu.

Mã Hiểu Yến nhíu mày:

- Ý của anh là bảo em phải….

- Không, không cần nói trắng ra như vậy. Hiểu Yến, kỳ thật thì Tống Nghênh Xuân không phải là một người tham lam. Anh biết con người của ông ta. Ông ta rất coi trọng tiền đồ của mình. Nếu em thật muốn đút lót cho ông ta, khẳng định là ông ta sẽ không bao giờ nhận. Nếu làm không tốt thì còn có thể bị người khác đuổi ra ngoài.

An Tại Đào cười ha hả, trở lại bàn làm việc của mình, lôi ra một tấm thư pháp rất đẹp:

- Anh đã thay em chuẩn bị rồi. Đây là bức thư pháp của danh gia Âu Dương Đức ở Yên Kinh. Em mà đem tấm này đi thì rất tuyệt. Bí thư Tống của chúng ta rất thích tranh thư pháp. Em cứ cầm lấy, không cần che giấu, trực tiếp đến phòng của ông ta đi.

Mã Hiểu Yến tất nhiên sẽ không khách sáo với An Tại Đào, nhét tấm thư pháp vào trong túi. Tuy nhiên, cô cũng hơi chút do dự nói:

- Thư pháp của Âu Dương Đức rất khó kiếm, có phải là anh đã tốn rất nhiều tiền không?

An Tại Đào cười lắc đầu:

- Thư pháp của Âu Dương Đức quả thật là vô giá. Nhưng đối với anh mà nói thì nó chẳng đáng giá bao nhiêu. Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Hãy mau đi đi. Giữa trưa chúng ta đi ăn cơm.

2h chiều!

Trưởng ban quản lý quy hoạch khu kinh tế mới cao cấp hiện đại Phòng Sơn Trang Ninh, Cục Xây dựng, Cục Công thương thuế vụ, Cục Bảo vệ môi trường, Cục Dân chính đều đúng giờ có mặt tại phòng họp Ủy ban nhân dân thành phố. Bí thư Đảng ủy thị trấn thôn Vân Lan Mã Kiến Quốc, Chủ tịch thị trấn Tiếu Tự Lập và Thành viên Hội đồng quản trị, Phó tổng giám đốc tập đoàn Tiết Lợi Binh cũng đã có mặt đầy đủ.

- Trưởng ban Trang!

- Trưởng ban Trang, các vị lãnh đạo!

Mã Kiến Quốc, Tiếu Tự Lập hướng Trang Ninh chào hỏi, còn Tiết Lợi Binh cũng không mặn không nhạt hướng các cán bộ quen mặt chào hỏi một tiếng.

Không bao lâu sau, Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn Lý Kiệt cũng mang theo một cặp xách màu đen, nhìn mọi người xung quanh, rồi hướng Trang Ninh bắt chuyện:

- Đến sớm vậy, Trưởng ban Trang?

Trang Ninh cười ha hả, đứng dậy thân thiết bắt tay Lý Kiệt, rồi giới thiệu Lý Kiệt với đám người Mã Kiến Quốc.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Bành Quân đi nhanh đến. Theo sau là An Tại Đào thần sắc bình tĩnh bước vào.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, Trang Ninh và Lý Kiệt lên tiếng chào trước:

- Phó chủ tịch thành phố An.

An Tại Đào cười, bắt tay Trang Ninh:

- Lão Trang, chiều nay gọi mọi người đến cũng là vì bất đắc dĩ. Vốn là tôi muốn xuống dưới, nhưng mấy ngày nay tôi bận quá, lát nữa xong cuộc họp này, tôi còn muốn mở một hội nghị Thành ủy.

Trang Ninh đang định nói khách sáo hai câu, thì An Tại Đào đã buông tay y ra, đi về phía trước nói:

- Được rồi, thời gian không nhiều, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Bành Quân đã chuẩn bị chỗ ngồi trung tâm bàn hội nghị cho An Tại Đào, An Tại Đào ngồi xuống, hướng Trang Ninh gật đầu:

- Chúng ta bắt đầu họp.

Trang Ninh không dám chậm trễ, khẩn trương bảo mọi người cùng ngồi xuống. Sau khi đã yên vị, Trang Ninh kính cẩn nói:

- Phó chủ tịch thành phố An, trước tôi xin giới thiệu một số đồng chí. Đây là Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Lan Mã Kiến Quốc, còn đây là Chủ tịch thị trấn Tiếu Tự Lập. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trang Ninh giới thiệu đến ai trong nhóm cán bộ khu kinh tế cao cấp – hiện đại thì mọi người đều kính cẩn đứng dậy, chào hỏi An Tại Đào.

- Được rồi, chúng ta đừng khách sáo nữa. Lão Trang, anh xem ai có thể đem tình huống của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan nói qua một chút đi.

An Tại Đào ánh mắt chậm rãi, đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên người Tiết Lợi Binh.

Đây là một người đàn ông trung niên, trên mặt hiện lên nét nịnh nọt. Con mắt ti hí làm cho người ta cảm giác một tia giảo hoạt hiện ra.

An Tại Đào biết người này, là nhân vật số ba của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, cũng là Phó bí thư đảng ủy thị trấn Vân Lan, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn. Tiết Đức Bản có năm anh em. Chẳng qua hiện giờ tập đoàn xí nghiệp Vân Lan đường cùng mạt lộ, y tuy là Phó tổng tập đoàn nhưng dường như cũng đã mất đi khí thế và sự lợi hại năm xưa. Cả người chỉ toát ra sự mệt mỏi và thê lương.

Tiết Đức Bản bị bắt, đến nay vẫn còn chưa có một kết quả rõ ràng. Tiết Yến đã bán hết của cải gia đình bay đến nước Mĩ xa xôi. Tập đoàn bây giờ chỉ còn có mình Tiết Lợi Binh miễn cưỡng duy trì cục diện.

Vốn hẳn phải là Tiết Lợi Binh giới thiệu tình huống, nhưng Trang Ninh lại làm thay. Y đã sớm chuẩn bị bản thảo, nhẹ nhàng nói:

- Phó chủ tịch thành phố An, tôi xin báo cáo một chút. Tập đoàn xí nghiệp thông Vân Lan là một tập đoàn tổng hợp thành lập từ hơn hai mươi năm trước. Thôn Vân Lan trước đây nổi tiếng là một thôn nghèo khó. Trước sự cải cách mở cửa, thôn Vân Lan đã đề xuất chấn hưng khoa giáo, phát triển công nghiệp nhỏ, khởi đầu là một loạt xí nghiệp xử lý. Khởi đầu tốt đẹp chính là một hiệu quả kinh tế và lợi ích. Xí nghiệp xử lý trong thôn phát triển với tốc độ khá cao, phù hợp với thể chế kinh tế.

- Ban đầu, tập đoàn xí nghiệp Vân Lan đã xây dựng làng du lịch Vân Lan, xây dựng bệnh viện, siêu thị, trường học, thành lập khu thương mại ô tô, khai thác bất động sản ở thôn và những hạng mục hậu cần khác. Dịch vụ nhanh chóng phát triển. Do đó đã nâng cao được tầm ảnh hưởng thương hiệu của tập đoàn Vân Lan.

Trang Ninh đang đọc một cách máy móc thì An Tại Đào đã nhíu mày, cắt ngang lời y:

- Lão Trang, thành tích và con đường làm giàu thì không cần phải nói nữa. Tất cả mọi người đều biết rõ ràng. Tôi hiện tại cần biết chính là tình hình hiện tại của tập đoàn mà thôi. Anh hãy nói vào đề tài chính đi.

Trang Ninh xấu hỏi, nhỏ giọng đáp:

- Vâng, tôi hiểu rồi, Phó chủ tịch An. Tập đoàn hiện nay kinh doanh các lĩnh vực như luyện kim, năng lượng, hậu cần, hóa chất, sợi hóa học, gia công thực phẩm, chế tạo máy móc, sản xuất vật liệu xây dựng, du lịch, ẩm thực và những sản nghiệp đặc biệt khác như thứ nhất là máy phát điện, ống dẫn nhiệt. Thứ hai là vận chuyển đường sắt, đường lộ, bán sỉ vật tư ống dẫn nhiệt. Thứ ba là khai thác quặng, luyện thiếc, cán thép. Thứ tư là chế tạo sợi tổng hợp te-ri-len, sợi hóa học. Thứ năm là sản xuất đồ uống, gia công thực phẩm. Thứ sáu là ô xy hóa nhôm cầu. Thứ bảy là trang bị và sản xuất vật liệu xây dựng. Thứ tám là chế tạo máy móc ô tô. Thứ chín là kinh doanh bất động sản, dịch vụ ẩm thực, hội nghị. Đây đã từng là doanh nghiệp nộp thuế cao nhất trong khu cao cấp – hiện đại và của toàn thành phố Phòng Sơn.

Trang Ninh nói xong, An Tại Đào khi thì ghi chép, khi thì trầm ngâm không nói lời nào. Không thế không nói, Tiết Đức Bản kinh doanh trải dài trên các lĩnh vực, làm ra sản nghiệp lớn như vậy. Nếu Tiết Đức Bản không sụp đổ thì vương quốc công nghiệp này của ông ta sẽ thịnh vượng rất nhiều.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, lão Trang, anh ngưng lại được rồi. Tiết tổng, anh hãy nói thử xem, hiện tại tình huống của tập đoàn như thế nào? Anh hãy nói một cách cụ thể.

Tiết Lợi Binh nhìn An Tại Đào, kính cẩn nói:

- Phó chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo. Sau khi Tiết đổng gặp chuyện không may, tập đoàn lập tức lộ ra rất nhiều vấn đề. Tài chính xuất hiện nhiều trở ngại. Một số xí nghiệp bắt đầu tách ra kinh doanh doanh riêng, còn một số xí nghiệp lớn thì còn miễn cưỡng hoạt động. Một số xí nghiệp nhỏ cơ bản đều đã đóng cửa.

- Trước mắt, chỉ còn bảy tám xí nghiệp lớn là còn chịu đựng được như nhà máy rượu, nhà máy thiết, nhà máy đúc, nhà máy mỏ cơ giới, công ty bất động sản, nhà máy dược, nhà máy hóa chất.

Tiết Lợi Binh thở dài:

- Những xí nghiệp nhỏ của tập đoàn xem như là hết rồi.

An Tại Đào cười, đột nhiên ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tiết Lợi Binh, trầm giọng nói:

- Tiết tổng, theo lý thì không nên như vậy.

- Tập đoàn xí nghiệp Vân Lan là một doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở thành phố chúng ta, luôn trong tình trạng kinh doanh tốt, như thế nào nói sụp là sụp được? Cho dù là Tiết Đức Bản có xảy ra vấn đề nhưng không thể vì một người phạm tội mà phá hủy cả một tập đoàn?

Tiết Lợi Binh ánh mắt có chút lay động. Y không dám nhìn thẳng vào An Tại Đào, lặng yên, mà giọng nói dường như cũng có chút vô lực:

- Phó chủ tịch An, kỳ thật tôi cũng không rõ lắm. Mọi việc trước đây đều do anh trai tôi nắm giữ, tôi chỉ là làm theo. Công ty hiện nay trở thành như vậy, tôi cũng bất lực mà thôi.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, nhưng ánh mắt thản nhiên, dường như không tin tưởng lời nói của Tiết Lợi Binh. Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải là lúc truy cứu, hắn lập tức chủ động chuyển đề tài.

- Lão Trang, phiền những người trong bộ phận tổ chức của khu cao cấp – hiện đại thành lập một tổ công tác lâm thời tiến hành điều tra về tình hình tài sản, sản nghiệp, tài chính, thậm chí là nợ nần và kết cấu tư bản của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan tất cả đều phải thật tỉ mỉ báo cáo lại cho tôi trong thời gian là một tuần. Có thể hoàn thành hay không?

Trang Ninh khẩn trương nói:

- Chúng tôi cam đoan khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ, xin lãnh đạo yên tâm.

An Tại Đào nhìn Ninh Trang:

- Haha, cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ. Tuy nhiên, xin mọi người nhớ kỹ, tôi muốn là số liệu chân thật. Hy vọng mọi người sẽ cố gắng.

An Tại Đào giọng nói tuy rằng bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra sự lạnh lùng và uy thế. Trang Ninh trong lòng căng thẳng, sự hưng phấn ngay từ đầu đã từ từ tan đi.

-Có chuyện cần gấp!

An Tại Đào nói xong, dùng ánh mắt trong sáng nhìn Mã Kiến Quốc, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Lan và Tiếu Tự Lập, Chủ tịch thị trấn, ngừng một lúc.

Mã Kiến Quốc khẩn trương tiếp lời, nhẹ nhàng kính cẩn nói:

-Chủ tịch thành phố An, xin chỉ thị. Chúng tôi đang lắng nghe.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

-Chuyện hơn trăm người dân thôn Vân Lan kéo đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn làm ầm ĩ, tôi nghĩ là các anh cũng biết.

-Công ty gas Thiên Tinh là nhà máy khí hóa lỏng để bổ sung nguồn năng lượng cho cư dân và khu công nghiệp quan trọng của thành phố chúng ta. Từ khi đầu tư dây chuyền khí đến nay đã có tác dụng rất lớn, khiến kinh tế thành phố ta phát triển và nâng cao chất lượng sống của cư dân thành phố, có cống hiến rất lớn.

-Thành phố chúng ta có thể trở thành thành phố khí hóa cao nhất tỉnh, có thể trở thành hình mẫu trong việc sử dụng gas cho toàn tỉnh, không thể nói công ty gas hóa lỏng không có tác dụng.

-Mọi người có thể nghĩ kỹ xem, từ đầu năm nay, toàn thành phố đã có một trăm ngàn ống dẫn gas cho người tiêu dùng. Mấy mươi ngàn hộ dân sử dụng thì phải đốt bao nhiêu nồi hơi? Xả ra bao nhiêu khói đen? Hơn một trăm ngàn người dân từ bỏ việc đốt than đá và khí hóa lỏng để nấu cơm sưởi ấm! Không chỉ nâng cao chất lượng sinh hoạt cho người dân thành phố, mà còn có cống hiến với công tác bảo vệ môi trường.

-Trong quá trình đốt khí, chắc chắn có tồn tại ô nhiễm tương ứng. Nhưng nói về ý nghĩa nào đó, đây là điều không thể tránh khỏi. Ví dụ như chúng ta chạy xe ô tô trên đường, thì bộ máy cũng sẽ xả khí thải. Như vậy, chúng ta có thể bỏ ô tô để quay lại đi xe lừa xe ngựa hay không?

An Tại Đào chậm rãi nói, trong giọng nói không vui không giận, vô cùng bình tĩnh.

-Có ô nhiễm nhỏ, nhưng chúng ta có thể thông qua thiết bị bảo vệ môi trường tiên tiến để hạn chế ở mức độ thấp nhất.

-Công trình công ty gas Thiên Tinh đã được Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường phê duyệt và nghiệm thu, trải qua kiểm nghiệm trong quá trình vận hành sản xuất, chứng minh hiệu quả rất rõ ràng.

-Tuy rằng thời gian trước đây, vì một vài nguyên nhân mà công ty phải dừng dùng thiết bị bảo vệ môi trường. Nhưng nếu nói vì vậy mà tạo thành ô nhiễm nghiêm trọng xung quanh khu dân cư thôn Vân Lan thì tôi không tin và cũng không phù hợp với sự thật. Tôi nghĩ, các đồng chí ngồi đây đều biết tính toán.

An Tại Đào khoát tay.

-Các thôn dân kia tụ tập khiếu kiện, e là có người muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

-Dựa vào việc ý thức trách nhiệm muốn lôi kéo xã hội phát triển, công ty gas có thể tiếp nhận vài thôn dân vào vị trí phù hợp.

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Lý Kiệt.

-Nhưng bọn họ đề xuất sắp xếp các nông dân nhiều như vậy là rất không thực tế. Tất cả công nhân của công ty chỉ có mấy trăm người, sao có thể nhận thêm nhiều người như vậy? Hơn nữa ngành sản xuất này đòi hỏi công nhân phải có tay nghề, không phải ai cũng làm được.

An Tại Đào nói tới đây lại tạm ngừng một chút.

Trưởng ban quản lý khu Cao Tân, Trang Ninh khẩn trường cười, xen vào tỏ thái độ nói:

-Chủ tịch thành phố An, khu Cao Tân chúng tôi có dân chúng tụ tập khiếu kiện, đây là trách nhiệm của khu Cao Tân, tôi đã khiến thị trấn điều tra xử lý nghiêm khắc, bắt vài tên cầm đầu, hung hăng trấn áp bọn họ một chút.

Mã Kiến Quốc cũng gật đầu nói:

-Xin lãnh đạo thành phố và lãnh đạo khu Cao Tân yên tâm, thị trấn chúng tôi nhất định sẽ có được kết quả cuối cùng. Sau khi nhận được chỉ thị của Trưởng ban quản lý Trang, tôi và Chủ tịch thị trấn Trang thay phiên nhau đến đóng ở Ban quản lý thôn Vân Lan, dẫn người đến canh phòng nghiêm ngặt, nhất định không để cho những người này sinh chuyện, chạy đến làm phiền lãnh đạo thành phố.

Tiếu Tự Lập cũng toát mồ hôi nói:

-Đúng là một đám ngu dân. Là chúng tôi ở thị trấn không làm tròn trách nhiệm, khiến lãnh đạo quận và thành phố thêm phiền toái, chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn, xin lãnh đạo phê bình.

An Tại Đào im lặng không nói gì, thần sắc có chút thay đổi. Thấy hắn như thế, mấy người Trang Ninh thầm suy gẫm cảm xúc của hắn, có chút bất an.

Đúng thế, giờ An Tại Đào quyền cao chức trọng, đang rất thịnh, làm phó Bí thư Thành ủy, phó Chủ tịch thường trực thành phố, lại nghe đồn rằng sắp tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố của Đông Phương Du. Nếu An Tại Đào mượn cớ nói chuyện, làm lớn chuyện này, muốn kiếm chuyện với khu Cao Tân, thì đám người Mã Kiến Quốc và Trang Ninh sẽ rất khó sống.

Thậm chí có khi vì vậy mà phải "ăn mì".

Làm quan nơi nào, đối với chuyện quần chúng khiếu kiện mẫn cảm như thế, bằng bất cứ giá nào cũng phải cản trở họ. Nếu xảy ra chuyện, lãnh đạo cấp trên sẽ không vui. Một khi lãnh đạo mất hứng, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

An Tại Đào thản nhiên mỉm cười:

-Cũng không thể nói như vậy. Từ "ngu dân" này phải dùng thật cẩn thận. Quần chúng có ý kiến, có nhu cầu khiếu kiện là chuyện vô cùng bình thường. Có thể phải nhìn thẳng vào và tôn trọng loại như cầu này. Nhưng đối với những yêu cầu quá mức vô lý thì chúng ta không thể ủng hộ vô nguyên tắc.

-Đầu tiên chúng ta phải xác định nguyên nhân đích thực khiến quần chúng tụ tập khiếu kiện. Không thể nghi ngờ, vì rất nhiều xí nghiệp con của tập đoàn Vân Lan đóng cửa, khiến cho một số lớn người dân thất nghiệp. Không có công việc, không có thu nhập thì cuộc sống sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề. Đây là nhân tố bất an, không ổn định.

-Trước mắt, chúng ta phải giải quyết tốt vấn đề này, kiên quyết tiêu trừ mối họa bất an vô hình này.

An Tại Đào đưa tay lên:

-Phải phối hợp với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố để phản ứng lại. Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn tình nguyện tạo cơ hội cung cấp công việc, giải quyết việc làm cho một bộ phận nông dân, chia sẻ lo lắng với chính quyền địa phương. Lý Kiệt, anh tới đây nói chuyện đi, các anh có thể cung cấp bao nhiêu vị trí?

Lý Kiệt cúi người gật đầu:

-Dạ được, Chủ tịch thành phố An. Theo tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, công ty chúng tôi lập tức mở một cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu vấn đề này. Sau khi nghiên cứu và biểu quyết của Ban giám đốc, chúng tôi quyết định nhận thêm công nhân thời vụ vào công ty. Tuy rằng là công nhân thời vụ, nhưng hợp đồng lao động, tiền lương, đãi ngộ cơ bản là giống công nhân chính thức của chúng tôi. Công ty chúng tôi cũng căn cứ theo quy định của pháp luật mà đóng bảo hiểm cho họ.

-Cương vị cụ thể và thao tác chúng tôi đang bàn bạc, sau đó chúng tôi sẽ liên hệ với Ban quản lý khu Cao Tân và thôn Vân Lan để tuyển dụng những người có điều kiện thích hợp.

An Tại Đào mỉm cười gật đầu:

-Xem đó, đây cũng là doanh nghiệp nhà nước chúng ta phong cách cao, ý thức trách nhiệm xã hội mạnh mẽ mới có thể không kể đến phí tổn mà chia sẻ lo lắng với người, giải nạn cho quần chúng. Nếu là doanh nghiệp tư nhân thì không được như vậy. Họ lấy lợi nhuận là mục tiêu số một, sao còn lo được những việc này.

-Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đã nhượng bộ lớn nhất, cũng biểu lộ thành ý lớn nhất. Đối với một xí nghiệp, thái độ này rất đáng khen. Như vậy, sau này, tôi hy vọng chính quyền và Đảng ủy ba cấp thôn, thị trấn và khu Cao Tân, phải thường xuyên trấn an dân chúng, tránh việc tấn công nhà máy, làm rối loạn công cộng.

Giọng nói của An Tại Đào lạnh lẽo.

-Đương nhiên, đây chỉ có một con đường để đi. Cùng lúc đó, chúng ta còn phải giải quyết vấn đề tập đoàn xí nghiệp Vân Lan cho tốt. Xí nghiệp này, sau này hoặc là sống hoặc là chết, khỏi phải khốn khổ miễn cưỡng duy trì nó nữa, là phương hướng công tác tiếp theo của chúng ta.

-Dù sao, một tập đoàn xí nghiệp tư nhân lớn như vậy, có trên mười ngàn công nhân thất nghiệp thì không phải là vấn đề nhỏ. Các đồng chí phải cực kỳ coi trọng!

Lúc An Tại Đào họp khu Cao Tân về việc liên quan đến tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, Mã Hiểu Yến đi đến tòa nhà cơ quan Thành ủy, chuẩn bị nói chuyện với Tống Nghênh Xuân. Buổi sáng, khi Mã Hiểu Yến tới, Tống Nghênh Xuân đang nói chuyện với các Bí thư các khu, các huyện, tạm thời hủy bỏ cuộc nói chuyện với cô. Hẹn lại thời gian với thư ký của Tống Nghênh Xuân, Mã Hiểu Yến bước đi ngay.

Giữa trưa cô ăn cơm với An Tại Đào. Hai người lại hoan ái một lúc trong căn hộ trong thành phố mà Mã Hiểu Yến đã mua. Có lẽ vì hoan hảo lần thứ hai rất tốt, hai người đều hơi mỏi mệt, triền miên vuốt ve nhau một lúc thật lâu mới nằm trên giường nói chuyện.

Buổi chiều, An Tại Đào chạy về Ủy ban nhân dân thành phố họp thì Mã Hiểu Yến liền đánh xe đến Thành ủy.

Đứng bên ngoài văn phòng Tống Nghênh Xuân, Mã Hiểu Yến vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung, nhẹ nhàng gõ cửa.

-Vào đi.

Mã Hiểu Yến đẩy cửa ra, Tống Nghênh Xuân đang đứng trước cửa sổ, nhìn quanh tòa nhà Thành ủy. Ông ta quay đầu nhìn lại thấy Mã Hiểu Yến, trên mặt lập tức hiện ra một vẻ tươi cười dịu dàng, khoát tay:

-Đồng chí Hiểu Yến, mời ngồi.

-Bí thư Tống.

-Nào, mời ngồi. Đồng chí Hiểu Yến uống trà hay cà phê? Ở chỗ tôi có cà phê nhập khẩu, hương vị không tệ, có muốn uống một ly không?

Tống Nghênh Xuân cười ha hả, rất nhiệt tình.

-Dạ không cần, cảm ơn Bí thư Tống.

Mã Hiểu Yến mỉm cười, ngồi xuống sô pha.

Tống Nghênh Xuân ngồi xuống đối diện với cô, cũng không khách sáo gì cả, nhìn cô, khẽ mỉm cười:

-Ừ, đồng chí Hiểu Yến, hôm nay gọi cô đến chủ yếu là dựa theo trình tự tổ chức tiến hành nói chuyện một lần với cán bộ. Gần đây, thành phố đang tiến hành điều chỉnh hai bộ máy Đảng ủy và chính phủ ở các khu huyện cấp dưới. Tôi không ngại cho cô biết điều này. Đồng chí Lý Nam, Bí thư Thành ủy Quy Ninh sắp được đề bạt lên làm phó giám đốc Sở Văn hóa, chuyện này cơ bản xem như đã quyết định rồi. Vài ngày nữa sẽ có văn bản bổ nhiệm trên tỉnh xuống. Trải qua nghiên cứu bước đầu của Thành ủy, quyết định để đồng chí Cổ Trường Lăng đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Quy Ninh.

-Thành phố Quy Ninh là một thành phố cấp ba vô cùng quan trọng, có khả năng phát triển vô cùng khả quan. Còn việc Chủ tịch thành phố Quy Ninh thì sẽ chọn cô, lãnh đạo Thành ủy cũng có vài ý kiến tranh luận. Có người nói đồng chí Hiểu Yến có kinh nghiệm hơi non một chút, còn cần phải rèn luyện thêm. Nhưng tôi nói đồng chí Hiểu Yến làm việc ở khu kinh tế mới cũng rất tốt. Làm việc vững chắc, tác phong điềm đạm, chắc chắn, cần chính liêm khiết, uy tín trong quần chúng rất cao. Thành phố Quy Ninh hẳn là cần người có khả năng thật sự như đồng chí Hiểu Yến vậy. Chắc chắn phải đặt lên trên việc rèn luyện rồi.

Khóe miệng Tống Nghênh Xuân khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý.

-Mọi việc trên cơ bản đã được quyết định rồi. Hy vọng đồng chí Hiểu Yến trên cương vị mới có thể tiếp tục cố gắng công tác, dẫn dắt chính phủ thành phố Quy Ninh làm ra thành tích lớn hơn nữa.

-Cảm ơn Bí thư Tống, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thành ủy và Bí thư Tống, cố gắng công tác.

Mã Hiểu Yến lễ phép đứng dậy, khom người cảm ơn Tống Nghênh Xuân, diễn trò biết ơn bình thường.

Tống Nghênh Xuân cười ha hả:

-Đừng khách sáo. Đồng chí Hiểu Yến có thể được tổ chức tán thưởng và đề bạt chủ yếu nhờ vào công tác. Công tác trước sau gì cũng là cái thứ nhất. Đồng chí Hiểu Yến yên lặng kiên trì nhiều năm công tác ở cơ sở như vậy, cũng thật không dễ dàng. Đồng chí Hiểu Yến tài năng như vậy, có nguyên tắc tổ chức, một nữ cán bộ tuổi trẻ tài đức vẹn toàn, tương lai phát triển không lường được. Mời ngồi, ngồi xuống nói chuyện.

Mã Hiểu Yến mỉm cười, nghiêng người lấy ra một bức thư pháp của Âu Dương Đức trong túi xách, được An Tại Đào chuẩn bị cho cô, đưa qua, nhẹ nhàng nói:

-Bí thư Tống, tôi đến Bắc Kinh công tác, nghe nói Bí thư Tống thích thư pháp, vừa lúc tôi có người bạn quen biết thầy Âu Dương Đức, liền nhờ cô ấy xin thầy Âu Dương Đức vẽ một chữ. Hy vọng Bí thư Tống thích nó.

Tống Nghênh Xuân hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:

-Chữ của Âu Dương Đức? Đồng chí Hiểu Yến thật có thể diện, có thể xin được chữ của thầy Âu Dương. Tôi có mấy lần nhờ người đến xin nhưng không được. Nhưng cô vất vả lắm mới có bức thư pháp này, sao tôi lại đoạt vật yêu thích của người khác chứ?

Mã Hiểu Yến mỉm cười, mở cuộn giấy ra, trải lên bàn trà của hai người. Đây là một bức cuồng thảo, Nhạc Phi mãn giang hồng. Khí thế dũng cảm vô biên, mà lại thoăn thoắt biến hóa muôn hình vạn trạng.

Tống Nghênh Xuân mới đưa mắt nhìn vào thì hai mắt lập tức ngời sáng, đứng dậy bước đến gần, cẩn thận xem bức thư pháp, miệng luôn tắc lưỡi khen ngợi. Có thể thấy được, ông ta đúng là có tình cảm với thư họa, rất hiểu biết nói chuyện nghệ thuật thư pháp với Mã Hiểu Yến một lúc, vô cùng hưng trí.

Lúc Mã Hiểu Yến đi rồi, không ngờ Tống Nghênh Xuân lại ngoại lệ đưa cô đến hành lang, nhiệt liệt bắt tay từ biệt với cô. Đãi ngộ này các cán bộ khu huyện khác không thể nào có được. Thư ký Khương Khôn của Tống Nghênh Xuân vừa ra khỏi văn phòng, thấy cảnh tượng này, trong lòng hơi ngẩn ra, dường như hiểu rõ được chuyện gì.

Mã Hiểu Yến đi ra, đột nhiên thấy một người đàn ông đi đối diện, nhận ra là Khương Khôn, thư ký Tống Nghênh Xuân, liền dừng bước, mỉm cười bắt chuyện với Khương Khôn.

-Xin chào đồng chí Hiểu Yến, à, là Chủ tịch thành phố Mã.

Khương Khôn ra vẻ thân thiết vươn tay ra, cười nho nhỏ nói:

-Chúc mừng Chủ tịch thành phố Mã! Chúc mừng!

Mã Hiểu Yến bất đắc dĩ cũng đưa tay ra bắt tay Khương Khôn

-Cám ơn.

Mã Hiểu Yến đang muốn rút tay về, lại phát hiện tay mình bị Khương Khôn nắm chặt, mà y lại còn muốn bước tới gần mình, trong ánh mắt ra vẻ có chứa một tia bí mật mà cô bắt được.

Mã Hiểu Yến nhíu mày, chán ghét dùng sức rút tay về, bước lui về sau một bước.