Tới ngày thứ ba Lâm Tuyền và Lâm Cầm Nam cùng tham gia bữa cơm công tác với thủ tướng, lần này thảo luận vấn đề địa ốc thủ tướng quan tâm, Lâm Tuyền đem nguy hiểm y nhận thức được nói ra tường tận, tất nhiên những điều này có cơ cấu kinh tế báo cáo cho thủ tướng rồi, nhưng là người trong cuộc Lâm Tuyền nhận thức sâu sắc nhất , cùng với đủ hiện tượng phạm pháp, dối trên lừa dưới một học giả thuần túy như Lâm Cầm Nam chưa chắc đã biết.
- Xử lý không thỏa đáng sẽ gây ra nguy cơ tài chính?
Thủ tướng nhíu mày:
- Đó là ý kiến nông cạn của tôi. Hạn chế, trấn áp, xua đuổi, hạ cánh là bốn bước có thể đi. Hạ chế tài chính đầu tư, thắt chặt ngân hàng, hạn chế khoản vay mua bán đầu tư địa ốc, hạn chế mở rộng quy mô sản nghiệp địa ốc. Bước thứ hai là trấn áp quỹ đầu cơ, để nhà ở tới được người dân nhu cầu thực sư, đảm bảo an toàn hệ thống tài chính. Bước thứ ba dùng biện pháp cứng rắt xử lý quỹ tài chính phạm pháp, sau đó tới bước thứ tư hạ cánh chuyển dời sản nghiệp, hóa giải nguy cơ từ căn bản. Mỗi năm tiến hành một bước, năm sau phải tăng cường hiệu quả của năm trước, ít nhất năm sau pháp hạn chế đước thế tăng trưởng nóng của thị trường địa ốc thì các bước mới có thể thuận lợi triển khai. Ngoài ra quyết tâm của TW mẫu thuẫn nhất định với lợi ích của nhà đầu tư và chính phủ địa phương, hiệu quả thực thi sẽ giảm sút, cho nên khi định ra chính sách phải thật nghiêm, để địa phương mặc cả.
Thủ tướng cười ha hả:
- Tiểu Lâm cũng có nhận thức tỉnh táo về chính trị đấy, kinh nghiệm của cậu là điều quý giá, quan viên ti địa ốc bộ xây dựng không bì được với cậu, nên để bọn họ xuống dưới nhiều hơn, giao lưu với người như cậu. Theo báo cáo của họ thì thị trường địa ốc còn có thể duy trì 5 năm, mấy năm qua các thành phố chủ yếu giá nhà tăng gấp đôi rồi, để 5 năm sau mới giải quyết thì tôi thành tội nhân dân tộc mất. Có điều nước ta quá rộng, vấn đề phức tạp, bất cập nhìn thấy, song khó thay đổi một sớm một chiều, người trẻ tuổi như các cậu nên có trách nhiệm từ sớm, cống hiến thay đổi quốc gia ...
Rồi quay sang nói với thư ký:
- An bài Tiểu Lâm vào cơ chế đối thoại, kinh nghiệm của cậu ấy là điều chúng ta phải coi trọng.
Cơ chế đối thoại là kênh trọng yếu để lãnh đạo quốc gia tìm hiểu tình hình trong nước, người gia nhập cơ chế này đều là học giả nổi tiếng.
Lâm Tuyền không muốn vào chính giới, nhưng có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo quốc gia thì làm sao có thể bỏ qua? Đứng dậy kích động nói:
- Cống hiến chút sức lực cho quốc gia là tâm nguyện đời này của tôi, cảm ơn thủ tướng cho tôi cơ hội.
Khi nói những lời đó Lâm Tuyền không chút giả dối nào, hoàn toàn bằng vào nhiệt huyết sôi sục của thanh niên, song kích động qua đi, Lâm Tuyền vẫ là Lâm Tuyền.
Ở lại thủ đô thêm hai ngày nữa, tiếp xúc với các quan viên cục tài nguyên đất đai, tới ngày 5 tháng 2 Lâm Tuyền mới cùng Lâm Cầm Nam lên máy bay về Kiến Nghiệp.
Lâm Tuyền vốn định tiễn Lâm Cầm Nam về trường trước, nhưng ông nói:
- Tôi tới nhà Lục Bá Uyên tham gia một bữa tiệc, bọn họ sẽ phái xe tới đón, em cứ đi đi.
Nhìn thấy Phương Nam nắm tay Tiểu Tư Vũ đứng vẫy ở cửa ra, Lâm Tuyền không khách khí nữa;
- Vậy em chào thầy.
Cùng Phàn Xuân Binh kéo va li ra ngoài, giao cho Quý Vĩnh, bế bổng Tiểu Tư Vũ lên, Tiểu Tư Vũ vùng vẫy:
- Con là đại cô nương rồi, không muốn bế.
Chỉ là miệng nói thế mà thoắt cái leo lên cổ Lâm Tuyền, khiến mọi người cười ồ lên.
Lâm Tuyền nhe răng với Phương Nam, hai cha con dương dương đắc ý đi ra xe.
- Đào Đào ...
Nghe thấy tiếng gọi này, Lâm Tuyền thoáng sững người, hơi quay đầu lại, chỉ thấy hai người phụ nữ khí chất cao quý đang nhìn về phía này, trong đó có một người tuổi chừng 40 nhưng vẫn xinh đẹp quyền rũ, dáng vẻ hết sức kích động, người Lâm Tuyền cứng lại, mắt trở nên mơ hồ, song y vẫn quay đi.
Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc rất ngắn song Phương Nam mẫn cảm nhận ra, khoác cánh tay y, cũng quay đầu nhìn lại:
- Nhìn gì thế, người ta gọi Đào Đào mà, chúng ta đi thôi.
Lâm Tuyền cười gượng:
- Ừ, đi thôi.
Phương Nam nhíu mày nhìn hai phụ nữ trung niên thêm lần nữa, thấy bọn họ vẫn nhìn phía này, trong đó một người mặc áo khoác lông sang trong đưa tay bịt lấy miệng, có vẻ đang cố kiềm chế tiêng khóc, khuôn mặt đó khiến có có cảm giác quen thuộc.
Bất giác Phương Nam bước chậm lại, nhưng bị Lâm Tuyền kéo lên xe.
Phàn Xuân Binh ngồi cùng Quý Vĩnh ở ghế trước, nhường toàn bộ khoang sau cho ba người Lâm Tuyền.
Cửa xe đóng lại, Phương Nam vẫn đăm chiêu nói:
- Người phụ nữ đó trông giống Lục Nhất Mạn quá, cảm giác bà ấy gọi cậu đó.
Lâm Tuyền cài dây an toàn cho Tiểu Tư Vũ, tay run run:
- Em quên hết chuyện trước kia rồi ...
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ bà ấy là …
Phương Nam chợt hiểu ra là chuyện gì:
- Đào Đào là tên hồi đó của em.
Lâm Tuyền vẫn không ngẩng đầu lên:
- Á.
Phương Nam đưa tay ra định mở cửa ra nhưng Lâm Tuyền giữ lại:
- Bỏ đi, hiện giờ em rất tốt.
- Ông trời đã an bài cơ hội này, sao cậu lại bỏ qua.
Lục Nhất Mạn giống người đó như thế, tức là Lâm Tuyền phát hiện ra từ sớm rồi, Phương Nam vốn tưởng đã hiểu hết về Lâm Tuyền, không ngờ y còn giấu cô chuyện lớn như thế, có điều cô không giận, càng thấy xót xa thay cho y.
- An bài với không an bài cái gì, em biết bà ta từ lâu rồi, chỉ có điều đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy em mà thôi.
Lâm Tuyền cuộn mình lại trong xe, mặt mày nhợt nhạt, ánh mắt vô thần, tuy giọng nói vẫn bình đạm, song sự thật nói ra quá tàn khốc, tay y vẫn run rẩy không thôi. Phương Nam im lặng ôm cả Tiểu Tư Vũ và Lâm Tuyền vào lòng.
................
Lục Băng Thiến nhìn chiếc xa công vụ màu đen dần dần rời xa tầm mắt, Âu Dương Minh Lệ nắm tay bà nói:
- Người giống y hệt Thẩm Vi Dân lúc còn trẻ, nhưng nếu Đào Đào tính tới bây giờ chỉ có 27 , chàng trai đó có con gái lớn như thế, sợ là phải ba mươi rồi.
Rồi lắc tay Lục Thiến Băng:
- Thôi đừng nhìn nữa, giáo sư Lâm đợi lâu rồi.
Lục Băng Thiến tới giờ vẫn không dám tin cảnh ngắn ngủi vừa diễn ra trước mắt, có lẽ chỉ là trùng hợp, cố gắng bình ổn lại tâm tình kích động, cùng Âu Dương Minh Lệ đi vào bên trong.
Lâm Cầm Nam thấy bọn họ, hỏi:
- Đợi hai người nửa ngày trời, Bá Uyển đâu, anh ta nói sẽ đích thân tới đón ông già này mà.
- Anh cả bị lão gia giữ lại giáo huấn, không đi được.
- Bá Uyên tóc trắng rồi, lão gia tử còn giáo huấn anh ta à? Ông ta không ở Hoành Điếm dưỡng lão, chạy tới đây làm gì?
- Lão gia tử nói nhớ cháu gái, muốn tới ăn Tết cùng.
Lâm Cầm Nam vỗ trán, Lục Tinh Viên là cha Lục Bá Uyên, ông cụ nóng tính lại cổ hủ cố chấp, ai cũng đau đầu:
- Nếu cả tết đều phải ở cạnh đám người đó, mọi người còn gì vui vẻ nữa. Tôi không đi đâu, tránh tai bay vạ gió.
- Vậy chúng ta đi thôi, anh Cầm Nam tự đi xe về nhé, ăn tối xong bọn em đưa cô ấy về nhà, lão gia cũng nói anh không dám gặp ông.
Âu Dương Minh Lệ nói khích:
- Được, được, được, lão già Lục Tinh Viên đó, tôi nhịn ông ta không phải một ngày, sợ à, năm xưa ông ta còn ở ĐH Đông Hải, chẳng ai sống yên.