Lâm Tuyền vừa về tới văn phòng thì nhận được điện thoại của Triệu Tăng, Triệu Tăng tinh ý cỡ nào, thấy vừa rồi Lâm Tuyền không giới thiệu người bên cạnh, biết y không tiện nói trước mặt Ngô Quốc Dân.
Triệu Tăng đúng là coi Lâm Tuyền như em trai mình, che chở bảo vệ, Lâm Tuyền tuy thông minh nhưng nói thế nào cũng chưa chính thức bước vào xã hội, kinh nghiệm cuộc sống chưa đủ, Triệu Tăng lo y bị người ta lợi dụng, trường hợp của Quách Đức Toàn là minh chứng rõ rệt.
Lâm Tuyền liền đem chuyện đăng ký công ty nói với Triệu Tăng, song không nhắc tới tài sản đăng ký, nếu không riêng cái xác rỗng 5 triệu cũng đủ làm Triệu Tăng tăng huyết áp.
- Công ty đại diện đăng ký xí nghiệp à?
Triệu Tăng ở bên đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc:
- Khi anh vào thành ủy làm việc, thầy Lâm có tặng anh bốn chữ "như phủ băng mỏng", bốn chữ này làm anh hưởng lợi cả đời. Cậu làm gì anh không phản đối, nhưng anh đem bốn chữ này tặng lại cho cậu, cậu nhớ kỹ lấy.
Lâm Tuyền cảm thụ được tình cảm của Triệu Tăng, nắm điện thoại, ngẹn giọng không nói ra lời, chỉ ra sức gật đầu. Lúc này Dương Côn đá cửa đi vào, vỗ mạnh vai Lâm Tuyền:
- Tiểu Ba, nói chuyện với ai mà mắt đỏ cả lên thế?
Triệu Tăng nghe thấy tiếng Dương Côn, liền nói:
- Tạm thời vậy đã, anh cúp điện thoại đây.
Lâm Tuyền đặt điện thoại xuống, kéo ghế tới đặt ngay dưới mông Dương Côn:
- Em đang định đi tìm anh Dương thì anh tới rồi.
- Bí thư Cảnh đã duyệt cho nghỉ, Đinh Hướng Dương bảo tôi tới hỏi một tiếng, cậu chuẩn bị bao nhiêu người, để đội xe hơi chuẩn bị xe.
Triệu Tăng sợ Lâm Tuyền không mời nổi khách, bảo Dương Côn tới trợ uy, lái xe của bí thư thành ủy đích thân tới dự, người của phòng hành chính dám làm kiêu hay sao?
- Đừng, anh Dương uống rượu làm xe số một bị xước thì em đền không nổi, để em bảo nhà hàng an bài xe, tối nay anh Dương có uống thoải mái. Lát nữa anh Dương cùng em đi mời đội trưởng Cố.
- Lão Cố tối nay chưa chắc đã rảnh.
- Chắc chắn phải mời một câu, anh Dương đừng chê phiền.
Tần Minh thấy Dương Côn đi vào, từ gian trong văn phòng làm việc đi ra, hỏi:
- Đội trưởng Dương, buổi tối chuẩn bị uống gì thế, ai mời khách?
Dương Côn chỉ Lâm Tuyền:
- Thằng nhóc này sợ người của phòng hành chính bắt nạt nó, cho nên mời khác mong các anh nhẹ tay cho.
Tần Minh cười xòa:
- Anh Dương phải cho tôi mượn gan mới dám làm thế.
- Sau này mong anh Tần và mọi người trong phòng chiếu cố cho nhiều hơn, buổi tối nay 7 giờ ở Tú Thủy Các.
Lâm Tuyền chắp tay một vòng với mọi người phòng hành chính:
- Mong mọi người nể mặt, tan ca chúng ta đi, tới Tú Thủy các trước chơi bài. Anh Tần, nhớ anh giúp thông bao cho những đồng nghiệp khác trong phòng, tôi còn phải tới phòng thư ký mời anh Đinh.
Lúc này có thêm bốn người nữa về văn phòng, thấy một tên thực tập sinh nho nhỏ lại kinh động tới cả người bên cạnh bí thư thành ủy như Đinh Hướng Dương và Dương Côn thì giật mình, mặc dù chưa nghe thấy tên Tú Thủy Các bao giờ, song không dám ngồi tại chỗ ỷ ma mới lên mặt nữa, đều vây quanh tới nhiệt tình nói nhất định sẽ đi.
Tìm được Đinh Hướng Dương ở trong phòng đốc sát, thuận tiện mời luôn phó chủ nhiệm phòng đốc sát Cố Hiểu Linh. Lâm Tuyền cũng không muốn cáo mượn ao hùm quá mức phô trương, tránh truyền tới tai Cảnh Nhất Dân khiến ông ta có suy nghĩ gì không hay, nên không nhờ Triệu Tăng mời lãnh đạo các phòng ban khác nữa.
Từ phòng đốc sát đi ra, Lâm Tuyền gọi điện thoại Quách Bảo Lâm, chưa kịp nói gì đã bị chửi mắng xa xả:
- Mày bay giờ lớn gan rồi, mua cái di động gì, tối cho tao xem nào, tao sớm ngứa mắt với cái Ericsson rồi, tao với mày đổi cho nhau dùng .... Cái gì, bảo tao 7 giờ về nhà hàng à, bận rụng mẹ nó dái rồi, thời gian đâu mà về ... Bóp cái gì mà bóp? À, không phải nói mày ... Này về nhà khách có chuyện gì thế? Mời khách à, tốt cứ lôi hết tới Tú Thủy Các cho ông già xót của ... Cái gì đệ nhất thư ký thành ủy, lại có thằng phân chó hôm qua à, Triệu Tăng cũng tới ...
Giọng Quách Bảo Lâm trở nên phấn khích:
- Tốt rồi, mày lập tức nói với ông già chuẩn bị cho mày.
Lâm Tuyền bị giọng oang oang của Quách Bảo Lâm làm cho tai bùng nhùng, Quách Bảo Lâm bận tối mặt, buổi trưa lại bị y trêu, cho nên đang sôi máu. Lâm Tuyền vội dí sát di động vào tai, tránh những lời dơ dáy dâm uế của hắn lộ ra ngoài.
Cúp điện thoại của Quách Bảo Lâm, Lâm Tuyền liền gọi ngay cho Quách Đức Toàn, đem chuyện mời khách nói với ông ta, mới đầu chỉ nói, Quách Đức Toàn nhận lời an bài một phòng bao, tiếp ngay đó Lâm Tuyền đắc ý nói:
- Khả năng có thư ký Đinh, lái xe Dương Côn mà chú gặp tối qua, còn một vị phó chủ nhiệm phòng đốc sát, không có lãnh đạo cấp bậc chính xử, chú cứ chiêu đãi bình thường là được.
- À giỏi cho thằng Tiểu Ba, đến chú Quách cũng dám trêu à? Khi nào tới, chú bảo người chuẩn bị ngay, xếp hai bàn ở phòng yến tiệc nhỏ trên tầng ba.
Quách Đức Toàn kích động thiếu chút nữa rơi luôn ống nghe, giọng cũng run run:
- Phải mời cho bọn họ uống thoải mái, thành ủy không phái xe, chú Quách cho xe tới đón nhé.
- Không thành vấn đề.
Quách Đức Toàn đồng ý ngay:
- À, chú có một người bạn lâu năm, Triệu Khôn Nghĩa, là cha của Triệu Tĩnh ấy, xe của ông ấy tốt, là chiếc Audi A6, bảo ông ấy lái xe tới đón, không làm mất mặt lãnh đạo.
Đúng là một chuyện kỳ diệu, phó thư ký trưởng thành ủy, đệ nhất thư ký, doanh nhân nào chẳng muốn tiếp cận.
Quách Đức Toàn đã đề xuất rồi, tất nhiên Lâm Tuyền đồng ý giới thiệu Triệu Khôn Nghĩa cho Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương.
Dù sao đây là lần đầu tiên Lâm Tuyền mời Đinh Hướng Dương, Dương Côn ăn cơm, không dám sơ xuất, thấy thời gian còn sớm, chưa tới 4 giờ, liền bắt xe tới Tú Thủy Các, để cùng Quách Đức Toàn xác định chi tiết của bữa tiệc.
Cuộc sống xa xỉ trước kia của Lâm Tuyền đều là do Quách Bảo Lâm lôi đi theo, quy củ tiệc rượu y không hiểu lắm. Thấy trước cửa Tú Thủy Các đỗ một chiếc Audi A6, thầm nghĩ chắc là xe của Triệu Khôn Nghĩa rồi, đi lên lầu, thấy Quách Đức Toàn đứng cùng một người trung niên bờ vai vạm vỡ, mặt chữ điền.
Triệu Khôn Nghĩa kinh doanh một công ty công trình kiến trúc, chính đang lo lắng sự điều chỉnh ban bệ thành ủy sẽ tác động tới mối quan hệ của ông ta trong khu tây thành, nghe Quách Đức Toàn nói có cơ hội làm quan nhân vật quan trọng, không nói một lời cho vào cốp xe hai chai Mao Đài, sáu tút thuốc là Gấu Mèo, lái chiếc Audi phóng thẳng tới Tú Thủy Các.
Triệu không nghĩa chưa từng gặp Lâm Tuyền, nhìn chàng thanh niên đeo kính cận, người xương xương, mặt mang vẻ thư sinh ấy đi vào, cảm giác hết sức thân thiết. Trong mắt ông ta thì bất kỳ ai có khả năng đều thân thiết, không vì y tuổi còn nhỏ mà xem thường. Hai bàn tay to nần nẫn thịt đưa tới, nắm chặt lấy tay Lâm Tuyền:
- Chú cũng ỷ già gọi cháu một tiếng cháu nhé, cháu đừng khách khí.
Lâm Tuyền liếc nhìn số thuốc lá rượu trên quầy, Tú Thủy Các không kinh doanh cái này, có hai người này ở đây, chuyện bữa tiệc buổi tối không cần y lo nữa. Triệu Khôn Nghĩa là cha Triệu Tĩnh, tính bối phận gọi tiếng chú cũng phải, chỉ là tay bị ông ta nắm tới đau, vội rụt lại, cười nói:
- Chú Triệu nói gì thế, cứ gọi cháu là Tiểu Ba được rồi, chuyện tiệc tối nhờ các chú.
Triệu Khôn Nghĩa quay đầu lại:
- Tiểu Tĩnh và thằng nhóc nhà anh đâu, buối tối gọi chúng nó tới cho mở mang kiến thức.
- Thằng nhóc nhà tôi và Tiểu Ba quan hệ thân thiết nhất rồi, tối không thiếu nói được, nó và Tiểu Tĩnh đang lêu lổng bên ngoài.
Triệu Tĩnh tất nhiên không về nhà nói chuyện kinh doanh dưa nẫu, Quách Đức Toàn không quản được, nhưng ông ta chẳng dại gì tự bêu cái xấu ra, dù sao Lâm Tuyền mới là tên đầu xỏ:
- Thông báo bên ngoài nhà hàng là chủ ý của Tiểu Ba đấy, ông bạn già, thấy thế nào?