Ngồi trên xe, Dương Oánh bất an hỏi :
- Lần gặp mặt này sao còn có người ngoài?
- Anh Triệu Tăng đã mấy lần lên tỉnh em đều gặp rồi đấy, không phải là người ngoài, Đinh Hướng Dương là thư ký của cha anh. Còn Lâm Tuyền, nghe nói là con trai người bạn cũ của cha anh ở Tĩnh Hải ...
Cảnh Thiên Sương cũng không hiểu sự xuất hiện của Lâm Tuyền là thế nào, nên chẳng biết lấy lý do gì vỗ về tâm tình bất an của bạn gái:
Mười một năm trước chỉ một mình Cảnh Nhất Dân tới Tĩnh Hải nhậm chức, để vợ Trương Hữu Lan và con trai ở lại tỉnh thành, khi Cảnh Thiên Sương thi đỗ đại học mới đưa vợ tới Tĩnh Hải. Cảnh Thiên Sương vào đại học tỉnh thành, một năm sau Trần Nhiên lui về, Cảnh Nhất Dân cũng xa lánh Lâm gia, cho nên hắn chưa bao giờ nghe nói tới Lâm Tuyền.
Cảnh Thiên Sương đã hai năm rồi chưa về Tĩnh Hải, xe đi qua trạm thu phí, rẽ vào đường quốc lộ thành bắc, kiến trúc hai bên lộn xộn cũ kỹ, hai năm trôi qua Tĩnh Hải vẫn chẳng có gì phát triển. Cảnh Thiên Sương thường giao lưu với cha, biết cha muốn thi triển một phen hùng tâm tráng chí ở Tĩnh Hải, nhưng hiện thực khó khăn trùng trùng.
Dương Vân rời nhiệm, nhân vật số hai thị trưởng Trương Quyền, nhân vật số ba phó bí thư Hướng Nghĩa Sơn không leo lên được, vậy mà phó bí thư thường ủy Cảnh Nhất Dân bất thình lình vượt mặt, kết quả này còn làm người ta khó chấp nhận hơn cả việc tỉnh ủy thả dù một vị bí thư thành ủy xuống.
Dưới sự ảnh hưởng của cha, tác phong sinh hoạt của Cảnh Thiên Sương rất kín đáo, điều này gần với nề nếp gia phong của Dương gia, Cảnh Thiên Sương không mượn xe của phòng tổ chức tỉnh ủy, cùng Dương Oánh ngồi xe khách tới Tĩnh Hải, ở bên xe gặp Dương Côn đã chờ sẵn ở đó mới lên xe con về số 5 đường Hoa Viên.
Lâm Tuyền hôm nay mặc bộ véc xám, trông không có chút ngây thơ nào, vẻ mặt chững chạc trầm ổn, trong mắt Cảnh Thiên Sương ít nhất phải 24 tuổi, có điều nụ cười thân thiết, trước mặt Triệu Tăng hết sức tự nhiên nhận lấy quà mà hắn sách ở tay:
- Anh Cảnh tới rồi, chú Cảnh và dì Trương đang đợi bên trong đó.
Tiếp ngay đó Trần Yến, Tiểu Sơ cũng đi ra chào đòn Dương Oánh vào nhà.
Tiểu Sơ là cô bé thông minh, không cần Lâm Tuyền phải dặn, tự biết chọn bộ váy hoa nền nã, còn buộc tóc hai bên, trông hết sức hồn nhiên thánh khiết, ăn nói thì nhỏ nhẹ nữ tính, làm Trương Hữu Lan hết sức yêu thích, cứ than tiếc, bảo hồi xưa không đẻ thêm một đứa con gái. Tiểu Sơ thi thoảng nhân lúc không có ai chú ý lên vênh mặt lên đắc ý nhìn Lâm Tuyền.
Cảnh Nhất Dân sống ở Tĩnh Hải rất đơn giản, ít khi tham dự tiệc tùng do người khác mời, Lâm Tuyền bảo Tú Thủy Các làm tiệc không dùng nguyên liệu đắt tiền, nhưng phụ liệu, gia vị đều là thứ cực phẩm. Ví dụ như dùng vây cá Hải Hổ làm phụ liệu hầm chim bồ câu, dùng bào ngư gần 2.000 đồng một con làm phụ liệu cho món nấm xào ngan, khiến cho món ăn rất bình thường, nhưng mùi vị thì thức ăn thường tuyệt đối không sánh bằng.
Triệu Tăng ăn vài món liền hiểu qua được mánh lới của Lâm Tuyền, nhưng không nói ra. Bí thư thành ủy mời Tú Thủy Các làm tiệc nhà, tin tức truyền đi, đủ cho dánh tiếng Tú Thủy Các vang lên rồi.
Nhìn Trương Hữu Lan vừa ăn vừa khen không ngớt, Triệu Tăng biết sao Lâm Tuyền nói chuyện này muốn dấu cũng không được, chỉ e thanh danh của Tú Thủy Các sẽ từ miệng bà truyền ra, không khỏi bội phục thứ đầu óc quái quỷ của Lâm Tuyền, không ngờ lúc đó chỉ ngồi nói chuyện vài câu mà trong đầu thằng ranh đó đã có mưu đồ hoàn thiện rồi.
Ở trên bữa tiệc, Lâm Tuyền không hề tỏ ra rụt rè, y ngồi bên cạnh Cảnh Thiên Sương chuyện trò thoải mái, từ trong miệng Triệu Tăng, Lâm Tuyền biết cuối năm Cảnh Thiên Sương về ban thư ký văn phòng tỉnh ủy làm việc, có lẽ qua hai ba năm, Cảnh Thiên Sương sẽ thành bí thư chuyên chức của vị lãnh đạo tỉnh ủy nào đó.
Con đường Cảnh Nhất Dân an bài cho con, chắc chắn là con đường siêu tốc ở sĩ đồ. Mà Cảnh Thiên Sương lọt vào mắt xanh của lãnh đạo cũng giúp ích Cảnh Nhất Dân ổn định địa vị ở Tĩnh Hải.
Được nửa bữa tiệc Dương Oánh mới giảm chút gò bó dần dần tự nhiên hơn, tham gia vào câu chuyện, hiện giờ cô vẫn học ở đại học Đông Hải, tới tháng 4 năm sau mới tốt nghiệp, với Lâm Tuyền học cùng trường, cảm thấy rất thân thiện, tìm được đề tài nói chuyện.
- Cậu học chuyên ngành gì?
- Tôi ở học viện thương mại.
- Học viện thương mại, Lâm Tuyền! Thạch Phật Lâm Tuyền, thiên tài của học viện thương mại ...
Dương Oánh há miệng ra, không kìm được tiếng kêu kinh ngạc:
Lâm Tuyền gật đầu thừa nhận, khiêm tốn nói :
- Chị quá lời rồi, vài người bạn trêu đùa đặt cho tôi biệt danh Thạch Phật …
- Bảo sao tôi thấy cái tên này nghe quen như vậy. Cậu chính là Lâm Tuyền chỉ dùng một năm rưỡi đã hoàn thành toàn bộ khóa trình học học bốn năm. Thiên Sương, em đã nói học viện thương mại bọn em có nhân vật không kém gì anh mà, anh cứ không tin, xem đi, Lâm sư đệ ở ngay trước mặt anh đó, anh còn lời gì để nói? Xem anh sau này anh còn dám tự cao tự đại không?
- Anh đã bao giờ tự đại đâu?
Cảnh Thiên Sương cười khổ vì lời phỉ báng của Dương Oánh.
Cảnh Nhất Dân cũng tham gia:
- Ồ chuyện này chú chưa bao giờ nghe Triệu Tăng nói tới.
Triệu Tăng cười:
- Tiểu Ba làm việc không thích khoe khoang, chuyện này tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy. Đại học tỉnh bắt đầu áp dụng chế độ học phần, nghe nói hoàn thành hết học phần là có thể tốt nghiệp, đúng thế không Tiểu Ba?
- Muốn lấy được học vị học sĩ, còn phải viết luận văn nữa.
*** học sĩ : học vị thấp nhất, do trường đại học cấp khi tốt nghiệp đại học.
Lâm Tuyền biết Dương Oánh là con gái út của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thưởng ủy tỉnh ủy Dương Thiên Hoa, học nghiên cứu sinh học viện thương mại đại học tỉnh. Nghiên cứu sinh ở khu trường học mới, ngoại trừ học chung giáo sư ra, Lâm Tuyền không biết trong học viện của mình có một vị sư tỷ nặng ký như thế.
Chỉ có mỗi Tiêu Sơ nghe được tin vừa nãy không có phản ứng gì lớn, nhưng Lâm Tuyền quá hiểu cô em gái mình rồi, nhìn ánh mắt sáng lung linh kia, y biết tối nay thế nào cũng bị vặn hỏi tới nơi tới chốn, nếu không khó ngủ yên, thầm tính ăn cơm xong có nên tính bài chuồn không.
Dương Oánh trông hiền lành thân thiện, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cao hơn Trương Hữu Lan một chút, cử chỉ ăn nói nhỏ nhẹ rụt rè rất vừa ý Trương Hữu Lan, bà không thích con gái tính cách quá sôi nổi hướng ngoại.
Ăn cơm tối xong, Trương Hữu Lan, Trần Yến, Lâm Tĩnh Sơ, cùng Hứa Tú Nam vợ Đinh Hướng Dương cùng Dương Oánh ra phòng khách nói chuyện. Đinh Hương Dương nói muốn xem kỳ nghệ của bí thư Cảnh và thư ký trưởng Triệu, nên đám nam nhân vào cả thư phòng.
Triệu Tăng bố cục không tệ, nhưng tới trung bàn bị thế cờ mạnh mẽ của Cảnh Nhất Dân ép cho bại trận liên tục, chưa tới một tiếng đã nhận thua. Lâm Tuyền đứng ngoài quan sát, Triệu Tăng không hề có ý nhường cờ, sở dĩ nhận thua là vì bị khí thế của Cảnh Nhất Dân áp đảo. Cảnh Nhất Dân hứng trí rất cao, gọi Đinh Hương Dương ngồi xuống thử sức, nhìn hắn thua trận mà không để lộ sơ hở nào là biết sức cờ của hắn hơn xa Triệu Tăng.
Phong trào cờ vây ở Trung Quốc hiện giờ đi xuống rồi, không còn được như những năm 80 -90, lớp trẻ bây giờ không còn mấy người thích chơi cờ vây nữa, nên Cảnh Thiên Sương đối với việc cha mình giành thắng lợi trên bàn cờ chẳng có chút hứng thú nào, kéo Lâm Tuyền qua một bên nói chuyện. Qua bữa cơm vừa rồi, hắn biết Lâm Tuyền là cháu ngoại của Trần Nhiên, cha hắn muốn trụ lại được Tĩnh Hải phải dựa vào sức ảnh hưởng của Trần Nhiên, nên chủ động thân thiết với Lâm Tuyền.