Edit:..Lam Thiên..

Thân ảnh Trầm Ly Tuyết yểu điểu giống như quỷ mỵ, nháy mắt đã đến trước mặt Trầm Doanh Tuyết, ở lúc nàng ta kinh ngạc, khiếp sợ, nàng cầm lấy ngân châm trên khay gấm, mạnh mẽ đâm rách ngón tay của nàng ta...

“A!” Trầm Doanh Tuyết kêu thảm một tiếng, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay nàng ta chảy xuống, rất nhanh rơi vào bát nước.

“Trầm Ly Tuyết, ngươi muốn làm gì?” Lôi thị lấy lại tinh thần đầu tiên, bước nhanh tiến lên, đem Trầm Doanh Tuyết bảo hộ tại phía sau, ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt lóe lên đề phòng cùng phẫn nộ nồng đậm, hận không thể đem Trầm Ly Tuyết ăn sống nuốt tươi: “Bị vạch trần thân phận, thẹn quá thành giận, muốn thương hại Doanh Tuyết sao?”

“Trầm cô nương, nhỏ máu nhận thân là ta đưa ra, ngươi không phải nữ nhi của phụ thân nên máu mới có thể không dung hợp, ngươi không làm được thiên kim Tướng phủ thì cũng không thể trách ta a!” Ánh mắt xinh đẹp của Trầm Doanh Tuyết tràn đầy nước mắt, thân thể run rẩy, bộ dáng mềm mại động lòng người khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng yêu thương, nũng nịu lên án bao hàm vô hạn thống khổ, giống như bị thiên đại ủy khuất.

“Nàng cũng quá không biết xấu hổ...”

“Chỉ là một dã nha đầu nông thôn cũng muốn làm thiên kim Tướng phủ...”

“Si tâm vọng tưởng...”

Bọn hạ nhân đã quá quen với việc nhìn mặt chủ mà làm việc, máu của Trầm Ly Tuyết và Trầm Minh Huy không dung nên nàng tuyệt đối không vào được Tướng phủ mà hậu viện Tướng phủ lại do Lôi thị cầm quyền, bọn hạ nhân tự nhiên là theo ý tứ của nàng, tranh trước tranh sau trào phúng Trầm Ly Tuyết, liều mạng nịnh bợ Lôi thị.

Mọi người cười nhạo, liên tục chỉ trích, Trầm Ly Tuyết làm như mắt điếc tai ngơ, ánh mặt trong trẻo lạnh lùng để lộ ra trào phúng và khinh thường nhè nhẹ: “ Trầm Thừa Tướng, máu của Trầm tiểu thư cũng không dung với máu của ngươi đâu!”

Cái gì? Mọi người sửng sốt, vội vàng nhìn phía bàn tròn, trong bát nước, ba giọt máu tươi lẳng lặng trôi nổi, đều tự tách ra, hình thành thế chân vạc, bất luận là hai giọt máu nào cũng không có một chút ý tứ muốn dung hợp.

Tại sao lại có thể như vậy?

Tiếng động lớn khiến phòng khách an tĩnh lại trong nháy mắt, bọn hạ nhân liếc mắt hai mặt nhìn nhau.

Lôi thị không nói được một lời, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Trầm Ly Tuyết giống như hàn băng vạn năm: máu của Trầm Doanh Tuyết và Trầm Minh Huy không dung, nói lên cái gì? Thừa tướng phu nhân không giữ tiết hạnh, cấp Trầm Minh Huy đội nón xanh, so với việc Trầm Ly Tuyết giả mạo thiên kim Tướng phủ căn bản không đáng giá nhắc tới.

Một chiêu dễ dàng xoay phá tan cục diện, còn hung hăng đả kích địch nhân, Trầm Ly Tuyết xác thực không đơn giản.

Trên gương mặt yêu nghiệt của Nam Cung Khiếu hiện lên ý cười nhè nhẹ, thì ra không phải Trầm Ly Tuyết nhận thua mà là nàng cất giấu hậu chiêu, xem ra chính mình không cần ra tay, vậy tiếp tục uống trà xem diễn đi.

“Phụ thân, ta sinh ra ở Tướng phủ, là nữ nhi thân sinh của người, mẫu thân, nha hoàn, bà mụ đều có thể làm chứng, người không cần dễ dàng tin tưởng người khác châm ngòi ly gián...” Dù sao Trầm Doanh Tuyết cũng còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn, sau vào giây trầm mặc ngắn ngủi liền lên tiếng nói rõ.

“Doanh Tuyết tiểu thư, để chứng thực quan hệ cha con, nhỏ máu nhận thân là cách chứng minh tốt nhất...” Ngọc bội gia truyền cùng dung nhan tương tự của Trầm Ly Tuyết đều đánh không lại nhỏ máu nhận thân, như vậy, thì cái gọi là mẫu thân, bà mụ, nha hoàn, nhân chứng gì đó của Trầm Doanh Tuyết ở trước mặt chuyện máu không dung cũng đều là mây bay.

“Trầm Ly Tuyết, ngươi không phải là thiên kim của Tướng phủ cũng không thể trách ta, vì sao phải đối với ta ghi hận trong lòng, thiết kế hãm hại ta?” Nếu chỉ cường điệu thân phận của mình, nàng ta chỉ biết càng tô càng đen, vì vậy, Trầm Doanh Tuyết phi thường thông minh đem đề tài chuyển dời đến trên người Trầm Ly Tuyết.

“Trầm tiểu thư, nơi này là phòng khách của Tướng phủ, ngân châm, nước sạch, đều là do thừa tướng sai người chuẩn bị, trước mắt bao nhiêu người, ta lấy châm đâm ngón tay tay căn bản không thể gian lận, vậy làm sao có thể thiết kế hãm hại ngươi?” Trầm Ly Tuyết lời nói sắc bén, không một chút nhượng bộ.

Trầm Doanh Tuyết bị phản bác á khẩu không trả lời được, Trầm Minh Huy âm thầm thở dài: Doanh Tuyết vẫn là còn quá nhỏ!

Ngẩng đầu, Trầm Minh Huy vừa lúc nhìn đến ánh mắt hiểu rõ tất cả của Trầm Ly Tuyết, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên vô hạn trào phúng giống như đang nói: “Trầm Thừa Tướng, ta đã đưa lời giải thích cho ngươi, ngươi còn không vừa lòng?”

Trầm Minh Huy có chút áy náy, im lặng đứng thẳng, không nói được một lời, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

Trầm Ly Tuyết cười lạnh, Trầm Doanh Tuyết là nữ nhi Trầm Minh Huy đắc ý sủng ái nhất, nếu như nàng ta không phải là thân sinh của Trầm Minh Huy, Trầm Minh Huy chắc chắn đã điên cuồng giận dữ.

Trước mắt bao nhiêu người, máu không dung nhưng Trầm Minh Huy lại vô cùng bình tĩnh, không có một chút dấu hiệu tức giận, như vậy có thể thấy được, hắn đã sớm biết rằng nhỏ máu nhận thân là có vấn đề, nhưng hắn lại không vạch trần, theo ý muốn của Trầm Doanh Tuyết ý tứ, phủ quyết thân phận của nàng!

Ha ha, thật sự là thiên hạ khó được từ phụ a, đối Trầm Doanh Tuyết sủng ái đến cực điểm, đối với nàng lại tuyệt tình đến cực đoan!

“Lão gia, máu của ta cùng với Doanh Tuyết cũng không dung a!” thời điểm mọi người lặng lẽ quan sát thần sắc của Trầm Minh Huy, thừa tướng phu nhân liền đâm rách ngón tay, giọt máu đỏ tươi rơi trong chén, lẳng lặng trôi nổi, cùng với ba giọt máu còn lại xa xa nhìn nhau.

Máu của Trầm Doanh Tuyết và Trầm Minh Huy không dung, cãi lại, giải thích, chẳng những không có tác dụng còn có thể càng tô càng đen, cho nên, Lôi thị chọn dùng phương pháp trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất.

Máu của Trầm Doanh Tuyết cùng phụ thân, mẫu thân đều không dung, nói lên nhỏ máu nhận thân có vấn đề!

“Người tới, nhanh chóng mời phủ y!” Ánh mắt Lôi thị hiện lên một chút ngưng trọng.

Sau nửa chén trà nhỏ, phủ y đeo cái hòm thuốc đi vào phòng khách, chiếu theo lời Lôi thị phân phó cẩn thận kiểm tra khay đừng, ngân châm và nước, khuôn mặt ngưng trọng: “Hồi phu nhân, trong nước có chất béo, chính là dầu hạt cải, sách thuốc có ghi lại, nước thả đồ chua, máu của mọi người đều có thể dung hợp, còn nếu thả dầu hạt cải, thì cho dù có là thân sinh, cũng không thể dung hợp...”

“Ba!” Chén trà trong tay Lôi thị mạnh mẽ trên xuống đất, vỡ nát, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực: “Trong nước làm sao có thể trộn lẫn dầu hạt cải?”

Đám nha hoàn, ma ma người người câm như hến, cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, Lôi thị biến hóa thật sự là không sai, không sinh ở hiện đại làm diễn viên, thật sự là đáng tiếc.

Lôi thị lạnh lùng quét mắt nhìn đám nha hoàn, ma ma trong phòng khách, khuôn mặt vân luôn ôn hòa lúc này tràn ngập nghiêm khắc: “Là ai lấy nước?”

Một ma ma khoảng bốn năm mươi tuổi ‘ phịch’ một tiếng quỳ xuống đất: “Phu nhân tha mạng, lúc nô tỳ chuẩn bị nước, nhất thời sốt ruột, đánh rơi dầu hạt cải vào trong bát nước, nô tỳ cũng không biết dầu hạt cải sẽ khiến máu không dung a...”

“Ma ma, ngươi có biết, bởi vì hành động vô tâm của ngươi mà suýt chút nữa hại Ly Tuyết...” Lôi thị lấy chuyện máu Trầm Ly Tuyết không dung nói lại một lần nhưng một chữ cũng không nhắc tới Trầm Doanh Tuyết, rõ ràng là đang hướng mọi người biểu đạt sự hiền lành, rộng lượng của nàng: “Người tới, đem điêu nô này kéo xuống, đánh chết!” chuyện cho tới bây giờ, tức giận, đau lòng đều vô dụng, chỉ có xử tử ma ma mới có thể khiến tội danh nàng phạm sai lầm được chặn miệng!

“Phu nhân tha mạng a, nô tỳ thật sự không phải cố ý...” Ma ma dập đầu liên tục, trên mặt dính một mảng màu đỏ.

Hai ma ma thô sử tiến lên trước kéo ma ma phạm sai lầm đi xuống, ngoài phòng vang lên tiếng gậy đánh cùng với tiếng kêu thảm thiết của ma ma, ầm ỹ khiến Lôi thị tâm phiền ý loạn:

Chính mình bày thế cục nhưng không những không thể lật đổ Trầm Ly Tuyết, ngược lại còn đem chính mình cuốn theo vào, cuối cùng, vì chứng minh trong sạch, chính mình tự phá thế cục do bản thân bày không nói, còn phải hy sinh thêm người của chính mình, thật đáng giận!

“Thản nhiên xem diễn cảm giác như thế nào?” Nam Cung Khiếu mặt dày tay cầm chén trà sứ tráng men xanh, tao nhã phẩm trà, giống như câu truyền âm nhập mật này không phải do hắn nói.

Trầm Ly Tuyết nhỏ giọng nói: “Thực không sai, khó trách ngươi chỉ nguyện ý xem diễn cũng không nguyện ý nhập diễn!”

Một ma ma gương mặt hiền lành, mặc y phục màu lam bưng một cái bát sứ men xanh tinh xảo đi vào phòng khách: “Thừa tướng, phu nhân, đây là nước nô tỳ mới lấy từ trong giếng ra, cam đoan không có một chút vấn đề, có thể dùng nhỏ máu nhận thân!”

Chuyện cho tới bây giờ, Trầm Minh Huy vẫn còn muốn chính mình nhỏ máu nhận thân, cũng tốt, chính mình lợi dụng sự thật để chứng minh thân phận, khiến cho bọn họ hoàn toàn tiêu trừ ý niệm dùng thân phận của chính mình để viết văn trong đầu bọn họ.

Trầm Ly Tuyết cầm lấy ngân châm trên khay đâm rách ngón tay, một giọt máu tươi rơi xuống, ma ma cũng đâm rách ngón tay của Trầm Minh Huy láy ra một giọt máu, hai giọt máu rơi vào trong bát, ở dưới ánh nhìn của mọi người rất nhanh dung hợp cùng một chỗ, rốt cuộc phân không rõ đâu là máu của Trầm Ly Tuyết, đâu là máu của Trầm Minh Huy...

Lôi thị hướng Trầm Doanh Tuyết nháy mắt, Trầm Doanh Tuyết lĩnh hội, thành thật đi đến trước bát nước, nhẹ nhàng cầm lấy ngân châm đâm vào ngón tay giữa, đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến khiến Trầm Doanh Tuyết nhíu mày, nàng cố nén đau đớn, nặn ra một giọt máu tươi, giọt máu rơi vào trong chén dung hợp với hai giọt máu còn lại: nàng cũng là nữ nhi của Trầm Minh Huy!

“Ly Tuyết, là cha không tốt, để con chịu ủy khuất!” đáy mắt Trầm Minh Huy lóe lên áy náy nhè nhẹ.

Trầm Ly Tuyết nhíu mày, đây là thừa nhận thân phận của nàng sao!

Nơi gọi là nhà này không có một chút tình cảm gia đình, Trầm Ly Tuyết một khắc cũng không muốn lưu lại, bất quá, Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết hao tổn tâm cơ ngăn trở chính mình vào phủ, chứng minh chính mình trở thành thiên kim Tướng phủ đối với các nàng không có chỗ tốt, chuyện cấp địch nhân ngột ngạt, Trầm Ly Tuyết rất thích làm, vậy nàng liền miễn cưỡng làm lưu lại một đoạn thời gian đi.

“Ta có chút mệt mỏi!” Trầm Ly Tuyết nhắm mắt, một bộ dáng không muốn nhiều lời: đối phó với Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết, cần phải suy nghĩ lâu dài, không phải là chuyện một sớm một chiều.

“Ly Tuyết mệt mỏi, đi Trúc Viên nghỉ ngơi đi!” Lôi thị ý cười đầy mặt, ôn nhu hiền lành: “Trúc Viên thanh tịnh yên tĩnh, thực thích hợp với ngươi!”

“Phu nhân, thỉnh vài ma ma hảo hảo dạy hạ nhân lễ nghi quy củ một chút đi, các nàng trào phúng ta, ta có thể không để ở trong lòng, nhưng nếu ngày nào đó, các nàng không giữ được miệng trào phúng vị quý phu nhân nào đó, thể diện của Tướng phủ chúng ta liền có thể mất hết!” Ném lại những lời này, Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng tiêu sái rời khỏi phòng khách.

Hạ nhân cười nhạo Trầm Ly Tuyết, là vì nịnh hót Lôi thị, nếu trọng phạt các nàng, chẳng phải là nói, không nên đối tốt với Lôi thị, mà nếu không phạt, Lôi thị an vị quản gia không nghiêm: “Vừa rồi ai cười nhạo Ly Tuyết, tất cả đều đi hình phòng lĩnh hai mươi đại bản!”

Nhìn bóng dáng Trầm Ly Tuyết đi xa, đôi mắt xinh đẹp của Trầm Doanh Tuyết bốc lên lửa giận: lấy lùi làm tiến, vừa trừng phạt hạ nhân, vừa đả kích chính mình và mẫu thân, Trầm Ly Tuyết, xem như ngươi lợi hại!

Trúc Viên nằm ở một địa phương hẻo lánh ở Tướng phủ, thực sự thanh tĩnh, phía sau Trúc Viên trồng một mảng lớn mặc trúc, gió thổi qua, từng trận mùi trúc thanh nhã phiêu tán, tâm thần sảng khoái

Chạy đi mấy ngày liền, hơn nữa vừa mới đấu một trận, Trầm Ly Tuyết thật sự có chút mệt mỏi, sau khi tắm xong, Trầm Ly Tuyết chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi một chút nhưng vừa mới đi ra khỏi bình phong, liền nhìn thấy Nam Cung Khiếu một thân cẩm y đang ngồi ở trước bàn, mặt dày nhàn nhã phẩm trà, nàng cố nén giận dữ nói: “Nam Cung thế tử, ngươi đã trở lại kinh thành, không cần hướng hoàng thượng phục mệnh sao?”

Nam Cung Khiếu thật đem Trúc Viên thành phòng của mình, muốn vào liền vào!Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

“Tai họa thú dữ ở Thanh Châu đã được bình ổn, phục mệnh sớm hay tối nay mới phục mệnh cũng không có gì khác biệt!” Nam Cung Khiếu buông chén trà xuống, nhướn mi tràn đầy trêu tức: “Trầm Ly Tuyết, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, vì sao Trầm Doanh Tuyết lại có địch ý nồng đậm với ngươi như vậy hay sao?”