- Bà mẹ nó, cái quái gì đây!
Nội tâm lão tổ Kim Cương tông điên cuồng run rẩy, hoảng sợ mắng ra thành tiếng, thần sắc cả người kịch biến, bộc phát ra tốc độ của cả thân thể, điên cuồng lui về phía sau.

Nhưng thứ càng làm cho nội tâm của lão phát cuồng, là lão thấy những thân ảnh người dơi bị dị chất thu hút mà lao tới, nguyên bản chúng nó lao ra từ sau phủ thành chủ, mục tiêu cũng là khu vực dị chất nồng đậm mà tiểu hài tử dùng một thủ đoạn nào đó hình thành.

Nhưng chẳng biết tại sao, những thân ảnh người dơi này sau khi nhảy vào khu vực như vậy, liền rất nhanh lại chui ra, từng con gào thét tìm kiếm khắp nơi, sau đó nhao nhao khóa chặt vị trí của lão, rồi gào thét lao đến.

- Đây là cái tình huống gì! Tên tiểu hài tử đâu!
Tất cả những thứ này, để cho ánh mắt của lão tổ Kim Cương tông trợn to, dù tốc độ của lão kinh người, nhưng vẫn rất nhanh liền bị đuổi kịp, tiếng nổ vang lên, lão tổ Kim Cương tông bị ép, chỉ có thể ra tay, bộc phát toàn diện tu vi Trúc Cơ của mình.

Lúc này mới khiến cho những thân ảnh người dơi kia tan vỡ, nhưng quỷ dị là, trong nháy mắt chúng nó lại lần nữa khôi phục, tiếp tục đánh tới, mà xa xa, trong động lớn ở phủ thành chủ, tồn tại kinh khủng kia cũng đã sắp hoàn toàn leo ra.

Nguy cơ sinh tử ập đến khiến cho nội tâm của lão tổ Kim Cương tông càng ngày càng điên cuồng, mà trong giờ khắc này, ngay khi lão bị dây dưa ở đây, biên giới khu vực dị chất nồng đậm, một vách tường bên cạnh mặt đất, chỗ đó tồn tại một cái khe hở.

Bên trong cái khe, Hứa Thanh giờ phút này đang cẩn thận trốn tránh ở trong đó, cảnh giác theo khe hở nhìn ra bên ngoài.


Lúc hắn ở bên trong tòa thành trì này, từng tìm theo tung tích của phi điểu, tổng cộng phát hiện hai nơi trốn an toàn, một cái là thạch động của hắn, cái khác!  
Chính là chỗ khe hở này! Khi mà hắn đi bị trọng thương ở ngực do tới phủ thành chủ để lấy công pháp, cái khe hở này chính là nơi mà hắn dùng để tránh dị thú truy sát.

Chỉ bất quá nơi đây cách phủ thành chủ quá gần, cho nên lúc ban đầu Hứa Thanh mới không lựa chọn chỗ này làm chỗ ở tạm thời.

Thần Linh mở mắt tạo thành hạo kiếp, vạn vật chúng sinh cũng không trốn được vận mệnh diệt vong, chỉ có phi điểu!  
Không biết vì nguyên nhân gì, phần lớn còn sống.

Đồng thời chúng nó giống như có bản năng tìm kiếm những vị trí đặc thù, mặc dù không phải tuyệt đối an toàn, nhưng tương đối mà nói thì dị thú đi qua khu vực này giống như đui mù vậy, rất dễ dàng dị thú cùng quỷ dị xem nhẹ.

Đương nhiên cái này cũng chỉ là tương đối, như trước mắt nếu không có lão tổ của Kim Cương tông thu hút, vậy thì cách làm vừa rồi của Hứa Thanh, chính là đang tìm chết.

Giờ phút này thấy lão tổ Kim Cương tông chật vật, lại chú ý tới thân ảnh cực lớn đang vùng vẫy leo ra từ cái hố trong phủ thành chủ, Hứa Thanh cũng hít vào một hơi, nhưng rất nhanh hắn liền hung hăng nghiến răng, thân thể nhoáng một cái lao ra, lần nữa ném ra hắc đan về phía lão tổ Kim Cương tông đang bị truy đuổi ở xa xa.

Hắn một hơi ném tới hơn mười hạt.

Hắc đan rơi xuống đất, nhao nhao nổ tung, mà dị chất nơi đây vốn đã nồng đậm kinh người, giờ phút này theo hắc đan nổ tung, trong chốc lát tựa như đột phá điểm giới hạn nào đó.

Ngay lập tức!  
Nguyên bản bởi vì Hứa Thanh rời khỏi khe hở, những ánh mắt ác ý lại lần nữa hội tụ tới trên người của hắn, liền trực tiếp dịch chuyển khỏi, nhao nhao nhìn tới khu vực nồng dậm dị chất kia, đồng thời bên trong tòa thành trì này, vô luận là dị thú hay là quỷ dị, cũng đều nhao nhao dừng lại, đồng loạt nhìn về chỗ đó.

Sau một khắc, vội vã lao tới! Tiếng gào thét kèm theo phẫn nộ đến cực hạn từ trong miệng lão tổ Kim Cương tông truyền ra, đồng thời Hứa Thanh cũng không quay đầu lại, ra sức chạy nhanh, mượn cơ hội những con dị thú cùng quỷ dị đều bị khu vực dị chất thu hút, dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy.

Lão tổ Kim Cương tông cũng muốn trốn, thế nhưng có vài thân ảnh người dơi vẫn dây dưa với lão, coi như lão muốn lui ra phía sau cũng không thể tránh được bị trì hoãn, giờ phút này trong lòng càng thêm lo lắng, hận ý đối với Hứa Thanh cũng trở lên vô cùng mãnh liệt.

Mà Hứa Thanh lúc này tại ở trên đường phố càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ, mắt thấy đã kéo dài khoảng cách cùng phủ thành chủ, ngay khi hắn vừa muốn đi về phía tường thành, trong giây phút này!  
Một cỗ khí tức âm lãnh, bỗng đập vào mặt hắn.


Phía trước hắn, có tiếng khóc vang vọng, nữ nhân không mặt mặc váy trắng thình lình từ đằng xa đi tới.

Vừa liếc mắt nhìn qua, đối phương còn ở phía xa, nhưng vừa liếc mắt cái thứ hai thì thân ảnh quỷ dị này đã xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.

Tốc độ cực nhanh, Hứa Thanh căn bản là không có cách nào né tránh, giờ phút này hô hấp của hắn trở lên dồn dập, con ngươi co rút lại, thân thể của hắn trong nháy mắt bị băng hàn bao phủ, trong đầu lập tức trống không, giống như bị đóng băng vậy.

Mà nữ nhân không mặt đi tới, trên người nhanh chóng hiện ra vô số gương mặt, đều đang thút thít nỉ non, tiếng khóc thê lương của bọn họ truyền vào tâm thần Hứa Thanh, hóa thành chấn động, khiến cho biểu cảm của Hứa Thanh bị ảnh hưởng, không cách nào khống chế mà thay đổi, mắt thấy sẽ phải thút thít nỉ non giống như những gương mặt kia.

Nhưng vào lúc này!  
Có một số gương mặt trên chiếc váy của nữ nhân không mặt này đình chỉ tiếng thút thít nỉ non, chúng nó vô thần nhìn tới Hứa Thanh, biểu cảm dần dần cải biến, chậm rãi lộ ra nụ cười, mở to miệng tựa như nói cái gì đó, nhưng không có thanh âm truyền ra.

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều những gương mặt đình chỉ thút thít nỉ non, cho đến cuối cùng!  
Hơn phân nửa gương mặt trên chiếc váy của nữ nhân không mặt đều dừng lại tiếng thút thít nỉ non, toàn bộ nhìn Hứa Thanh, từng gương mặt đều nở nụ cười, trên biểu cảm hiện lên sự nhu hòa.

Đôi môi của chúng nó khẽ nhúc nhích, hình như đang nhẹ nhàng mở miệng, nói ra hai chữ mà người khác không nghe được.

Trong khi những gương mặt kia mỉm cười và nói gì đó, cả người Hứa Thanh đứng ở chỗ đó, sững sờ nhìn vào những gương mặt trên vái của nữ nhân không mặt này.

Không đợi hắn thấy rõ, nữ nhân không mặt này liền dịch chuyển thân thể rời khỏi, đi qua bên cạnh hắn, cho đến khi nó đi ra xa, tiếng khóc lần nữa vang vọng!  
Thân hình Hứa Thanh cứng ngắc, giờ phút này cũng đã khôi phục lại, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại nữ nhân không mặt càng đi càng xa, thân ảnh màu trắng kia, ở trong đêm tối, tựa như một ngọn lửa đang bốc cháy!  

Vừa rồi, những gương mặt nở nụ cười ở trên đó!  
Hứa Thanh cảm thấy rất quen thuộc.

Giống như đã từng quen biết!  
Nhất là một người trong đó, hắn nghĩ lại, đó chính là lão nhân bán thuốc bị hắn vác đi thiêu, cho lão nghỉ ngơi.

Hứa Thanh im lặng, nhìn thân ảnh kia đi xa, mơ hồ hiểu ra cái gì, hồi lâu, hắn cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng thì thào.

- Cảm ơn.

Những gương mặt tươi cười lúc nãy, cũng nói đúng hai chữ này.

- Cảm ơn.

.