Như cũ là xét duyệt trước, Đình Ngọc và Trần Phi Nguyên giống như đang muốn so sánh với Hứa Thanh vậy, hiển nhiên đêm qua bài học rất chăm, trả lời rất là dứt khoát, trả lời xong liền lập tức nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh không nhìn bọn họ, mà nhìn Bách đại sư, trả lời từng câu xét duyệt của đối phương xong, rất là toàn diện, Bách đại sư nhẹ gật đầu, mở ra chương trình học chính thức.

Hứa Thanh cực kỳ nghiêm túc nghe, hắn rất quý trọng cơ hội vào trong lều vải, toàn bộ quá trình không có chút mất tập trung nào.

Mà Trần Phi Nguyên cùng Đình Ngọc cũng đồng dạng như vậy, cảnh này khiến cho đáy lòng của Bách đại sư có một chút vui vẻ.

Cứ như vậy, lại trải qua hơn mười ngày, Hứa Thanh cũng đã quen vào bên trong lều vải nghe giảng bài, nhưng trình độ nghiêm túc thì chưa từng giảm bớt đi chút nào, tri thức thu hoạch được cũng càng ngày càng phong phú.

Nhưng mà so với hắn, Trần Phi Nguyên được vài ngày liền khôi phục như cũ, duy chỉ có Đình Ngọc như trước đang so sánh cùng Hứa Thanh, cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng mà sau khóa học, hai người cũng đã nói nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn là Đình Ngọc tò mò hỏi về sinh hoạt trong doanh địa, Hứa Thanh ít nói, chỉ là đơn giản trả lời vài câu.


Mà Trần Phi Nguyên lại từ đầu tới đuôi, đều không phục Hứa Thanh, nói chuyện cũng không tới vài câu.

Hứa Thanh không có để ý việc này, hắn vốn cũng không có sở trường giao thiệp, cho nên sau mỗi lần tan học đều mau chóng rời khỏi đi đến cấm khu, nguyên nhân để cho Hứa Thanh mỗi ngày đều đi cấm khu, bây giờ có thêm một đám dược thảo.

Trước khi không có tri thức về dược thảo, hết thảy hoa cỏ cây cối ở trong cấm khu đều không có gì khác nhau ở trong mắt hắn, mà bây giờ thì không giống nữa.

Hứa Thanh thường xuyên có thể phát hiện một chút dược thảo mà mình biết, mà mỗi một lần phát hiện như vậy, đều để cho hắn nhận thức sâu sắc hơn không ít đối với cỏ cây.

Nhưng mà Hứa Thanh cũng chầm chậm phát hiện, bên trong cấm khu phần lớn đều là độc thảo âm tà, dược thảo chính dương không nhiều lắm.

Cho nên nghiên cứu của hắn đối với dược thảo, từ vừa mới bắt đầu lấy độc là chủ yếu.

Theo những cái độc thảo bị hắn ngắt lấy, hắn tại ở trong tiểu hạp cốc, xây dựng một gian phòng đơn giản, để làm nghiên cứu tác dụng của độc thảo.

Mà dựa vào thể chất có thể hóa giải độc tố của hắn, Hứa Thanh ở trên nghiên cứu độc thảo rất là lớn mật, sau khi thử nghiệm phối hợp cùng tổ hợp các loại, rốt cuộc hắn cũng đã hợp ra một loại nọc độc không biết.

Loại dịch thể độc này là hắn tập hợp tám loại độc thảo lẫn vào, sau đó lại tăng thêm rắn độc, lấy chín loại vật chất phối hợp với nhau.

Bên trong độc tố ẩn chứa ăn mòn mãnh liệt, Hứa Thanh thử qua, chỉ cần một giọt này rơi vào bên trong máu thịt, liền có thể để cho thi thể một con dị thú trong năm cái hô hấp hóa thành máu loãng.

Nhưng tác dụng chỉ nhanh như vậy khi là thi thể, đối với vật còn sống mà nói, thì không biết nguyên nhân gì, thời gian dùng gia tăng rất nhiều.

Mặc dù như thế, nhưng đối với loại nọc độc thứ nhất mà mình điều phối ra trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh đã rất hài lòng.

Hắn phơi khô nó thành phấn, sau đó liền mệnh danh nó là Hủy Thi Tán.


Về phần dược thảo chính dương, mặc dù rất ít, nhưng phối hợp phương pháp âm dương lưỡng cực, Hứa Thanh vẫn là có thể điều phối ra một chút nước thuốc bán thành phẩm đơn giản.

Một phần nhỏ trong đó lẫn vào Thất Diệp Thảo, có một chút hiệu dụng áp chế dị chất, Hứa Thanh cầm lấy hỏi thử Bách đại sư phải chăng có thể phối hợp thành phương thuốc, để cho Lôi đội tốt hơn.

Bách đại sư bảo hắn biết, ngoại trừ Thiên Mệnh Hoa, những cái khác vô dụng, mà phương thuốc của hắn, cũng cuối cùng có lúc mất đi hiệu lực.

Sự thật cũng đúng là như thế, Lôi đội dù là mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, nhưng thân thể vẫn có thể dùng mắt thường liền thấy được sự suy yếu xuất hiện, Hứa Thanh nhìn vào trong mắt, trong lòng im lặng.

Cho đến ngày hôm nay, lúc hai người đang dùng cơm, Lôi đội muốn nói lại thôi, nhưng sau cũng vẫn là nói cho Hứa Thanh, hắn cảm thấy bản thân không thích hợp tiếp tục lưu lại doanh địa của thập hoang giả nữa rồi, chuẩn bị tới đây sẽ đi mua một cái quyền cư ngụ ở thành trì gần đây.

- Tiểu hài tử, ta biết rõ con đường của ngươi tuyệt sẽ không dừng lại ở một cái doanh địa nho nhỏ này, tương lai của ngươi sẽ còn đi xa hơn, cho nên ta sẽ không gọi ngươi đi dưỡng lão cùng ta.

Chớp mắt nghe được câu này, động tác đang ăn của Hứa Thanh chợt dừng lại, sau một lúc lâu cúi đầu, trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhẹ giọng hỏi một câu.

- Ngươi còn trở lại không?
- Đương nhiên, ta thỉnh thoảng sẽ trở lại.

Lôi đội cười giơ tay lên, lần đầu tiên sờ đầu Hứa Thanh, đáy lòng cảm khái, lão không muốn làm cho Hứa Thanh vì mình mà đi vào cấm khu mạo hiểm.


Hứa Thanh theo bản năng muốn tránh đi, nhưng mắt nhìn Lôi đội, bỗng không nhúc nhích, để cánh tay của Lôi đội thuận lợi đặt trên đầu của hắn, nhẹ nhàng vuốt v3, Lôi đội cười nói.

- Huống hồ, ngươi cũng có thể tùy thời tới thăm ta nha.

Hứa Thanh nghe vậy, nặng nề gật đầu.

 Một đêm này, lúc Hứa Thanh tu hành nhiều lần mở mắt ra, nhìn gian phòng của Lôi đội.

Loại cảm xúc này, cho đến mấy ngày sau mới bị Hứa Thanh lặng lẽ vùi dưới đáy lòng, mỗi ngày ngoại trừ đi chỗ Bách đại sư nghe giảng bài, thì thời gian đi vào cấm khu lại càng tăng thêm nữa, cố gắng tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa.

Chỉ là loại này hoa này, theo như lời Bách đại sư nói, chỉ có thể ngộ không thể cầu.

.