Mà đêm hôm nay, cũng là ngày thứ nhất trong khoảng thời gian đến nơi này, Hứa Thanh không tu hành ban đêm.
Hắn ngồi ở chỗ kia ngơ ngác nhìn ra đêm tối phía ngoài, cho đến khi thấy được bầu trời sáng lên, cho đến khi thấy được tia nắng ban đầu.
- Trôi qua thật nhanh.
Hứa Thanh thì thào, trong lòng tràn ngập phiền muộn, cũng không rời khỏi phòng giống như trước kia, mà chờ tiếng mở cửa của Lôi đội, sau đó hắn mới chậm rãi đi ra.

Sáng sớm, tia nắng ban mai tung bay, trong sân một già một trẻ, ngóng nhìn lẫn nhau.
- Tiểu hài tử, ta đi đây.
Một hồi lâu sau, trên mặt Lôi đội nở nụ cười.
- Ta tiễn ngươi.
- Không cần, ngươi nhanh đi học.
- Ta tiễn ngươi.
- Ngươi...

- Ta tiễn ngươi.
Hứa Thanh nhìn Lôi đội, mở miệng lần nữa.
Lôi đội nhìn qua Hứa Thanh, sau một lúc lâu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu.
Cứ như vậy, hai người một già một trẻ, vào sáng sớm trong doanh địa, khi mà phần lớn những thập hoang giả khác còn không tỉnh lại, đi về phía trước rời đi, lúc đi ngang qua lều vải của Bách đại sư, Hứa Thanh chạy tới.
Bách đại sư còn chưa tới, thiếu niên Trần Phi Nguyên cũng không có ở đây, chỉ có Đình Ngọc lưng đeo sách đang ở đó.
- Phiền ngươi, giúp ta xin phép nghỉ một ngày.
Sau khi nhìn thấy Đình Ngọc, Hứa Thanh nhanh chóng mở miệng, sau đó bái một cái, liền quay người rời đi.
Đình Ngọc có chút kinh ngạc, lúc đi ra ngoài thì thấy được thân ảnh Hứa Thanh cùng Lôi đội đã đi xa.
Ánh mặt trời sáng sớm, chiếu xuống đại địa, chiếu rọi vào phía trước của Hứa Thanh cùng Lôi đội, cũng bao phủ thân ảnh của bọn hắn, càng ngày càng xa.
Một đường, Hứa Thanh cầm cái bọc trên người Lôi đội, vác ở trên lưng của mình, lặng lẽ không nói.
Trong lòng Lôi đội tràn đầy phức tạp, nhìn thiếu niên quật cường, tưởng tượng thường ngày nói về việc vặt ở quê nhà và doanh địa, nhưng sau khi nói vài câu, lão liền nói không được nữa.
Trong trầm mặc, hai người đi đến ngọn núi lớn lúc trước đã đi đến, đi tới nơi đã từng nghỉ ngơi lúc trước, giống như lúc kia, vẫn là hai người bọn họ, Lôi đội cao ngất đi phía trước, Hứa Thanh cẩn thận đi phía sau.
Người phía trước thâm sâu như kiếm, người sau quái gở như sói.

Hôm nay, Hứa Thanh đi phía trước, Lôi đội ở phía sau.
Người phía trước cao ngất như ngọn núi, người sau như ánh chiều tà.
Trong lúc này, dưới sự kiên trì của Hứa Thanh, hắn cõng Lôi đội già nua, như lúc ở trong rừng rậm.

Đáy lòng Lôi đội than nhẹ, nhìn thiếu niên ở trước mắt này, lão trầm mặc, sau đó nhẹ giọng mở miệng.
- Về sau ở trong doanh địa, ngươi phải lưu ý những tên thập hoang giả kia nhiều vào.
- Ta biết rõ chiến lực bây giờ của ngươi rất mạnh rồi, nhưng ngươi cũng không thể xem thường bọn họ, thập hoang giả nha, đó là người vong mệnh, không từ thủ đoạn đã là chuyện thường ngày đối với bọn họ...
- Đến ban đêm, cũng đừng quên cho những con chó kia ăn, những tiểu tử này là những thứ cuối cùng có thể tin được ở trong doanh địa rồi.

- Còn có, ngươi phải nhớ ăn cơm, không nên ăn lạnh, không nên ngại phiền phức, hâm nóng lên ăn tiếp... 
Thân thể ngươi vẫn còn đang trưởng thành, không thể qua loa.
- Nếu không a, chờ ngươi lớn hơn, ngươi liền biết khổ, đúng rồi, về sau đừng ngủ trên ván giường nữa, không phải sợ làm bẩn đệm chăn, giặt kỹ chờ lúc có mặt trời phơi một nắng là khô.
- Còn có...
Lôi đội nhẹ giọng mở miệng, nói những thứ nhỏ nhặt, ẩn chứa quan tâm thật sâu.
Hứa Thanh cõng Lôi đội trên lưng, nhẹ nhàng gật đầu, ghi tạc lời nói của đối phương vào trong lòng.
Cho đến khi Lôi đội nói xong, bởi vì thân thể suy yếu mà ngủ say, nghe tiếng ngáy phía sau, bước chân của Hứa Thanh cũng nhu hòa hơn.
Chỉ vì làm mình không phải nhảy lên, dù là đi đường vòng cũng bảo trì vững vàng.
Cứ như vậy, hắn cõng Lôi đội trên lưng đi qua hoang dã, vượt qua thung lũng, cho đến khi hoàng hôn xuất hiện, sắc trời biến thành lờ mờ, khóe mắt kéo dài thân ảnh của bọn hắn, một tòa thành trì chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Cũng đúng lúc này, Lôi đội tỉnh lại, lão nhìn vào tòa thành kia, nhìn qua cửa thành, sau một lúc lâu khẽ nói.
- Đến a.
Hứa Thanh ừ nhẹ một tiếng, ngực có một loại cảm giác bị định trụ vậy, dưới sự yêu cầu của Lôi đội, nhẹ nhàng đặt lão xuống.
Từ trong tay Hứa Thanh cầm lấy cái túi đồ, Lôi đội nhìn cửa thành, lại nhìn Hứa Thanh một chút, trầm mặc một lát liền nở nụ cười, giơ tay sờ lên đầu Hứa Thanh, làm tóc hắn rối loạn một chút.
- Tiểu hài tử, trở về đi, về sau nếu nhớ tới cái lão nhân này, tùy thời tới đây, ta ở trong thành nam, đường Thủy Thanh nhà chữ bính.
Nói xong, Lôi đội cầm lấy hành lý, đi về phía cửa thành.
Hứa Thanh đứng ở nơi đó, nhìn Lôi đội càng đi càng xa, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn qua.

Cho đến khi lão đi tới cửa thành, trình tư cách vào thành, Lôi đội bỗng nhiên quay lại.
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, giơ tay lên quơ quơ, trong sự thúc giục của thị vệ ở cửa thành, đi vào trong thành, biến mất không thấy gì nữa.
Thần sắc Hứa Thanh cô đơn, đứng đợi hồi lâu... 
Lúc này hoàng hôn hạ xuống, một khắc cửa thành đóng lại, trong lòng của hắn thoáng hiện lên sự vắng vẻ.
- Bảo trọng...
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thì thào, đắng chát xoay người, cảm giác cô độc, lại một lần nữa tràn ngập toàn thân của hắn.

Theo đêm tối phủ xuống, thân ảnh cô độc của hắn dần dần bị che đậy.
Đi một mình vào hoang dã, đi một mình qua thung lũng, đi một mình lên núi lớn.

Càng ngày...!Càng xa..